Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 51: Thân mật

Tiểu Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt hắn, con ngươi của hắn trong nháy mắt xảy ra biến hóa đến long trời lở đất, mang một loại kinh ngạc lẫn với hạnh phúc vỡ oà, cô đơn và tức giận mâu thuẫn, rất khó hiểu ra. Thế nhưng dưới đáy mắt là vầng sáng quen thuộc như vậy, tựa như bộ dáng bi thương nhưng không dứt vọng ở trong mộng của Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt vừa mở miệng: "Ngươi......"

Một chữ ngươi mới rời khỏi môi, liền cảm giác một trận trời đất đảo lộn, Tiểu Nguyệt còn chưa biết rõ chuyện gì, đã bị hắn ôm trong lòng, ánh mắt trợn to, đối mặt với Tử Xung đang mãnh liệt. Ánh mắt hắn như ngọn lửa thiêu đốt, mà môi cũng bị một mảnh ấm áp bao trùm, quen thuộc khí tức, làm Tiểu Nguyệt buông tha vùng vẫy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng có thể cảm giác được, Tử Xung dung hết sức ôm cánh tay nàng, dường như muốn đem nàng tiến vào trong thân thể hắn. Khi môi đυ.ng nhau, hiển nhiên Tử Xung trúc trắc vụng về, không hiểu được kỹ xảo hôn môi, điểm này trái lại lấy lòng Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt hơi hơi hé miệng, lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp môi mỏng của hắn, nhất thời, Tiểu Nguyệt cảm giác chính mình giống như đốt lửa vào rừng, Tử Xung cơ hồ mãnh liệt giữ chặt miệng nàng, làm sâu thêm nụ hôn với nàng, cái hôn này làm Tiểu Nguyệt suýt nữa hít thở không thông. Ở trong lòng Tử Xung qua không biết bao lâu, "đương" một thanh âm vang lên cắt ngang hai người.

Tử Xung lúc này mới buông ra Tiểu Nguyệt, không giấu diếm mà ngẩng đầu lên, Tiểu Nguyệt cũng thở hổn hển quay đầu, không khỏi 囧. Hồng Cừ đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ, trên mặt đất là chén thuốc rơi nát, Vân Tử Xung nhăn nhíu mi lạnh lùng nói: "Ra ngoài"

Hồng Cừ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, rất nhanh chạy mất, Tiểu Nguyệt không khỏi sắc mặt đỏ hồng, cảm thấy được chính mình nên lập tức tìm một cái lỗ để chui vào mới tốt. Giãy dụa vài cái, muốn từ trong lòng Tử Xung ra ngoài, nhưng cánh tay Tử Xung như sắt kìm giam chặt, Tử Xung cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ nhìn nàng thật lâu mới nói: "Đây mới là ngươi, đúng hay không Tiểu Nguyệt? Đây mới là diện mạo vốn có của ngươi, có phải không? Tuệ Không đại sư quả nhiên nói rất đúng, ngươi thật sự đến từ thế giới khác đúng không?"

Hỏi liên tiếp khiến Tiểu Nguyệt không biết trả lời bắt đầu từ đâu, Tiểu Nguyệt đành nói lãng: "Sao ngươi có thể vừa thấy liền biết là ta?"

Vân Tử Xung cúi đầu nở nụ cười, nháy mắt ngưng cười, giọng nói ân ẩn ghen tuông: "Ngươi nghĩ ta là Vân Tử Liệt sao, bảy năm đủ để ta nhìn thấu tất cả về ngươi, hành động giơ tay nhấc chân, vẻ mặt cùng với thói quen, những thứ này sao dấu diếm được ta. Lại nói, ánh mắt của ngươi, thậm chí luôn sơ ý như Minh Tuệ đều cảm thấy ngươi quen thuộc, huống chi là ta"

Tiểu Nguyệt không khỏi nói: "Tuệ Không đại sư đi tìm ngươi"

Con ngươi Vân Tử Xung chớp lóe nói: "Không! Phải nói ta cùng Vân Tử Liệt, còn có Hách Liên Chi tìm ông ấy, bởi vì biết ông ấy tinh thông y thuật và huyền học, cho nên tìm ông ấy hỏi chút chuyện của ngươi"

Tiểu Nguyệt nói: "Lúc ấy tới cùng sao lại thế này, ta cảm giác trước mặt bỗng tối sầm liền mất đi tất cả tri giác "

Vân Tử Xung thân thể không khỏi run lên, trầm mặc thật lâu mới nói: "Lúc ấy ta đuổi tới, khi đó ngươi đã uống xong ly rượu có bỏ Huyết Phù Dung, cũng may mà Vân Tử Liệt ôm lấy ngươi, không thì cho dù độc không chết cũng sẽ ngã chết. Sau khi trúng độc, nói thật lúc ấy chính ta cũng nhìn không ra ngươi bị làm sao. Vân Tử Liệt lại nhìn một cái liền nhận ra ngươi là trúng Huyết Phù Dung, cái này ngươi cũng biết, là bí dược của Tư Mã gia chúng ta, nơi đó có giải dược, mà có cũng không còn kịp rồi".

Nói tới đây, Vân Tử Xung trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng cùng đau kịch liệt, trầm mặc nửa ngày mới tiếp tục: "Là sư phó của Vân Tử Liệt, dùng một nửa công lực của mình thêm quả băng sơn Tuyết Liên mới bảo vệ thân thể kia của ngươi, nhưng ngươi đã suy yếu không chịu nổi. Đến khi tỉnh lại, trừ bỏ Hổ Tử cùng cha mẹ ngươi, ngươi ai cũng không biết, hoàn toàn là một bộ dáng của một đứa trẻ sáu tuổi. Như thế làm sao không khiến chúng ta kỳ quái, vì thế chúng ta tìm Tuệ Không đại sư, Tuệ Không đại sư không nói gì, nhưng đợi Vân Tử Liệt cùng Hách Liên Chi đi mới bảo ta ở lại bàn kỹ hơn. Ông ấy bảo ta vào mỗi đêm giờ tý, làm chút chuyện tưởng nhớ đến ngươi, nói là dùng một loại niệm lực có lẽ có thể đem ngươi gọi trở về. Ta lúc ấy liền hiểu rõ, ngươi vốn chỉ là linh hồn sống nhờ thân thể của Kỷ Tiểu Nguyệt thôi. Tuy cảm thấy không tưởng, nhưng hồi tưởng lại, sự thông tuệ và bất thường của ngươi, ta càng tin ông ấy sẽ nghĩ ra cách. Mất hết ba năm, ta ngồi đàn ròng rã ba năm, vẫn không chút phản ứng nào, vào thời điểm ta cơ hồ tuyệt vọng, ngươi cuối cùng đã trở lại"

Sau đó, hắn dừng lại cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt một cái tiếp tục nói: "Ngươi vừa tiến đến, tư thế và vẻ mặt lấy tay che khuất ánh sáng, ta liền biết ngươi trở lại"

Tiểu Nguyệt không khỏi trợn mắt nhìn hắn: "Biết rõ, ngươi vẫn thăm dò ta"

Vân Tử Xung nói: "Ta cho mọi người thối lui, là muốn để ngươi chủ động thẳng thắn cùng ta, nhưng ngươi lại vẫn tiếp tục bất động thanh sắc, muốn ta trực tiếp vạch trần ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi gặp Vân Tử Liệt, không được! Ta thề, bây giờ ngươi đừng hòng rời khỏi ta nửa bước. Lần trước chỉ một bước sai, ta cùng ngươi đã xa cách thiên nhai, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ giữ chặt tay ngươi"

Trong giọng nói là sợ hãi và bất an rõ ràng, làm Tiểu Nguyệt ảm đạm đau lòng, Tiểu Nguyệt cúi đầu không nói lời nào, Vân Tử Xung ngón tay thon dài nâng cằm của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, chần chờ: "Ngươi hẳn không thật sự thích Vân Tử Liệt, trong lòng ngươi vẫn chỉ có ta đúng không"

Tiểu Nguyệt cũng không nhẫn tâm hành hạ hắn, mở miệng nói: "Ta có thể kiên quyết dứt khoát trở về, ngươi là nhân tố lớn nhất, nhưng bởi vì ta làm rối loạn toàn bộ, ta cũng phải có trách nhiệm để mọi chuyện quay trở lại như cũ, không thì ta sao có thể yên tâm gả cho ngươi"

Vân Tử Xung trong mắt nháy mắt tràn đầy kinh ngạc và hạnh phúc: "Ngươi nói gả cho ta, ngươi rốt cục chủ động nói gả cho ta. Thật sự rất không dễ dàng, chúng ta trải qua phân li nhiều như vậy, giờ khắc này ta thật sự cảm tạ ông trời đã nhân từ". Nói tới đây, giống như mới tiêu hóa được hết lời nói của Tiểu Nguyệt,sắc mặt không khỏi trầm xuống: "Ngươi muốn quay trở lại thế nào, ngươi nếu đã trở lại, Nghiêu Quốc này cứ đưa cho Vân Tử Liệt, ta đã sớm nghĩ tới chuyện này nhiều lần, cả đời ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi"

Tiểu Nguyệt không khỏi có chút cảm động, tuy cảm xúc của Tử Xung dễ xúc động, nhưng dù sao hắn cũng kiên trì chịu đựng đến mức này, mà còn là một vương tử của vương triều phong kiến, có thể làm đến đây, Tiểu Nguyệt còn có gì bất mãn chứ, đang muốn nói chuyện, một gã sai vặt tiến vào cúi đầu nói: "Bẩm điện hạ, công chúa đến đây"

Tiểu Nguyệt vội vàng kéo tay Vân Tử Xung, thấp giọng nói: "Ngươi đừng nói cho Minh Tuệ, không thì sự tình từ nay về sau liền không dễ dàng giải quyết "

Vân Tử Xung cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi để cho ta gạt nàng, làm sao có thể. Ngươi đừng lo lắng, nên lo lắng đích thị ta, ta thật sự vui đến mức không che giấu được. Ngươi luôn mưu ma chước quỷ, ngươi nói ta nên giải thích thân phận của ngươi với người khác thế nào đây"

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ nói: "Quái lực loạn thần *, việc này ngươi tốt nhất không cần giải thích trước, khiến cho mọi người nghĩ chẳng qua ngươi chỉ yêu người khác thôi. Dù sao Minh Tuệ đều cảm thấy được ta giống Kỷ Tiểu Nguyệt, sẽ không chỉ trích nặng"

Vân Tử Xung kề sát vào bên tai nàng nói: "Mặc kệ là thân phận gì, ngươi phải mau chóng gả cho ta mới là thượng sách"

Tiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cảm thấy được hiện tại là thời điểm tốt để ta gả cho ngươi sao. Được rồi, ngươi trước trấn an Minh Tuệ quan trọng hơn, chúng ta còn nhiều thời gian"

Nói xong đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục chính mình có chút tán loạn, đứng ở một bên, Vân Tử Xung vẫy vẫy tay nói: "Để nàng tiến vào"

Rất nhanh Minh Tuệ vào trong sảnh, ánh mẳt Minh Tuệ như đèn pha, qua lại trên người Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt kiểm tra mấy lần, mới nói: "Tử Xung ca ca, ngươi giống như nét mặt đều toả sáng. Sao, ngươi thích nàng ư?"

Nói xong ngón tay chỉ Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung cực kỳ vui vẻ gật đầu đáp: "Cực kỳ thích"

Minh Tuệ không khỏi có chút hổn hển: "Nam nhân các ngươi thật sự thích có mới ghét cũ, chỉ mới gặp mặt một lần, ngươi liền đem Tiểu Nguyệt quên mất"

Vân Tử Xung nhăn mày nói: "Ta vĩnh viễn cũng không thể quên Tiểu Nguyệt, nhưng nàng ta cũng thích, cho nên ta muốn cưới nàng, hơn nữa phải nhanh chóng"

Minh Tuệ không còn gì để nói nhìn Tiểu Nguyệt, cẩn thận trên dưới đánh giá mấy lần, giễu cợt tràn đầy trào phúng: "Ta không biết một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi lại có sức quyến rũ lớn như vậy, chỉ trong khoảnh khắc liền khiến Tử Xung ca ca si tình của ta mê hoặc đến không biết Đông Tây Nam Bắc. Người người đều nói Tiểu Nguyệt là hồng nhan họa thủy, ta xem ra ngươi so với Tiểu Nguyệt còn cao tay hơn mấy ngàn lần. Tử Xung ca ca, không bằng ngươi đem nàng trực tiếp đưa đến nơi của Chiêu vương, không chừng còn đổi được hòa bình cho Nghiêu Quốc"

Vân Tử Xung đứng lên, lạnh lùng nói: "Câm miệng Minh Tuệ, nàng và Chiêu vương một điểm can hệ cũng không có. Tóm lại, từ hôm nay trở đi ngươi phải tôn trọng nàng, giống như ngươi lúc trước tôn trọng Tiểu Nguyệt"

Minh Tuệ trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Ta thực hối hận dẫn ngươi tiến vào"

Nói xong xoay người bỏ chạy, Vân Tử Xung ôm Tiểu Nguyệt nói: "Ngươi đừng quá để ý, ngươi có biết Minh Tuệ từ trước đến nay coi trọng ngươi nhất, với lại nàng là người có tình cảm, cho nên......"

Tiểu Nguyệt xen lời hắn: "Ngươi không cần giải thích, ta ngược lại cực kỳ vui mừng, có một bằng hữu như vậy là vinh hạnh của ta", nói đến đây lại mỏi mệt tiếp: "Ta mệt rồi, muốn tắm rửa, ngủ một giấc, sau đó thương lượng sau”

Nhìn Vân Tử Xung lại nhíu mày, Tiểu Nguyệt đưa tay vuốt lên: "Được rồi! Không cần nhíu mày. Yên tâm đi, bây giờ vô luận sự tình gì ta đều cùng ngươi nói rõ, ta và ngươi cùng đi đối mặt, sóng gió vốn thuộc về chúng ta, một người hy sinh sẽ không có ý nghĩa gì"

Vân Tử Xung không khỏi nở nụ cười, cúi đầu hôn trán nàng nói: "Được! Chúng ta về Cúc Nguyệt các, ngươi quả thật cần nghỉ ngơi"

Cúc Nguyệt các tuy một chút không thay đổi, nhưng xuất hiện thêm rất nhiều đồ của Tử Xung, công văn quần áo không phải thứ gì xa lạ, xem ra hắn bình thường đều ở nơi này nghỉ ngơi. Bán Hạ không biết đi nơi nào, Tử Xung tìm hai tiểu nha đầu Đông Mai Hạ Hà đến hầu hạ Tiểu Nguyệt tắm rửa, Tiểu Nguyệt vẫn không quen có người nhìn mình tắm rửa, cho nên chuẩn bị tốt dụng cụ xong liền kêu hai nha đầu lui ra. Chính mình ngâm mình ở trong nước, cảm giác thân thể mệt mỏi nhất thời tiêu thất vô tung, thoải mái dần dần ngủ mất.

Chờ nàng tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ở phòng tắm, mà ngủ trên giường rộng rãi mềm mại, đập vào mắt là màn lụa màu lam nhạt, bên hông là một đôi tay gắt gao ôm nàng. Thân thể nàng cơ hồ hoàn toàn ở trong chăn, tệ hơn là mình cùng Tử Xung đang mặc là áo tắm dài mà nàng trước kia kêu hạ nhân làm. Tiểu Nguyệt cảm thấy bên trong mình không một mảnh vải che thân, cảm giác toàn thân đều có chút nóng rát.

Lại muốn tránh thoát ra, cử động làm Tử Xung tỉnh ngủ, Tử Xung mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt có chút mơ màng lại không có tiêu cự, giơ tay xoa mặt Tiểu Nguyệt, cúi đầu nói: "Thật là ngươi đúng không, ta không phải nằm mơ"

Tiểu Nguyệt lòng không khỏi có chút chua xót, thân thể mềm nhũn nằm ở trong lòng hắn nói: "Đúng! Là ta, bởi vì ngươi, ta đã trở về, không phải người khác, đơn giản là ngươi. Thật ra ta đã sớm biết, trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi, thế nhưng không bỏ xuống được cố chấp của chính mình mà thôi"

Đôi mắt Vân Tử Xung dần dần gần hơn, nhìn Tiểu Nguyệt đang dịu ngoan trong lòng, ngũ quan khuôn mặt tuy bất đồng, nhưng tiếp xúc lâu lại phát hiện có chút tương tự, mà nàng khó có được dịu ngoan và cơ thể nữ tính đầy đặn, khác trước kia rất lớn. Vân Tử Xung cảm giác trong lòng mình nhanh chóng dấy lên dục hỏa, mà đợt hỏa này nhanh chóng lan tỏa, một đường đốt tới cả người hắn. Vân Tử Xung trong mắt hiện lên một ánh sáng u ám, môi mỏng tại khóe miệng Tiểu Nguyệt in lại một nụ hôn khẽ, thuận thế trượt xuống cổ nàng, dọc theo đường cong tuyết trắng của nàng, một đường hôn xuống, thở dốc dần dần có chút bất ổn.

Loại cảm giác này, Tiểu Nguyệt đã từng cảm nhận qua trên người Vân Tử Liệt, nàng cực kỳ rõ ràng, Vân Tử Xung bây giờ không phải thuần khiết hôn nhẹ là có thể đình chỉ. Tiểu Nguyệt không nghĩ ngăn cản, dù sao chính mình thiếu chút nữa đã kết thúc trong tiếc nuối cùng hắn, trải qua vô số biến cố, Tiểu Nguyệt hiểu rõ một đạo lý, hãy yêu ngay đừng chần chờ, hơn nữa chính nàng cũng ngăn cản không được, cảm giác toàn thân mềm yếu không có tí lực nào, tựa như hóa thành một dòng nước mùa xuân không ngừng bập bềnh trôi nổi.

Vân Tử Xung cực kỳ trúc trắc, mới đầu khiến Tiểu Nguyệt đau đến cơ hồ không kiên trì nổi, bất quá rất nhanh, sau cơn đau là vui sướиɠ cực hạn, linh hồn cùng cơ thể hợp nhất, viên mãn mà hoàn mỹ. Một cơn gió thu thổi qua, bức rèm che trên cửa sổ âm vang leng keng giòn vang, giống như đang khảy một bản hòa tấu ân ái, ấm áp lãng mạn.

Mãi đến ngoài cửa sổ ánh sáng dần tối sầm, từng ngọn đèn dầu phát sáng lên, Vân Tử Xung mới triệt để buông Tiểu Nguyệt ra, cụ thể muốn nàng bao nhiêu lần, Tử Xung chính mình cũng không tính nổi. Khi du͙© vọиɠ liên tục không ngừng mà đến, hắn muốn đem nàng triệt để tiến vào trong xương máu mình mới cam tâm. Tiểu Nguyệt đã mệt mỏi ngủ, trên gương mặt trắng nõn lại lưu vài giọt nước mắt, nghĩ đến nàng vừa rồi ở dưới thân mình, dùng tiếng nói mềm mại, nén lệ cầu xin mình buông tha nàng, Tử Xung liền nhịn không được lại muốn nàng, thân thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng, nguyên lai du͙© vọиɠ một khi bắt đầu, thật sự sẽ rất khó khống chế.

Nói thật, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới Tiểu Nguyệt còn có một mặt của nữ nhân như vậy, trầm thấp rêи ɾỉ, thân thể nàng so với dòng nước mùa xuân còn mềm mại ấm áp hơn, cơ hồ dìm chết hắn. Lòng Vân Tử Xung nhẫn nhịn không ngừng kêu khổ, nàng dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn cúi đầu thở dài. Vân Tử Xung biết, biết chuyện này có chút nóng vội và đê tiện, nhưng hắn thật sự sợ. Hắn vĩnh viễn quên không được cảm giác khi biết nàng và Chiêu vương hàng đêm ngủ cùng nhau, cảm xúc ghen tị khi đó như đâm sâu vào tim khiến hắn đau đến thấu xương, cho nên hắn muốn toàn bộ nhanh chóng trở thành kết cục đã định, hắn bỏ qua tất cả nhân tố bất an, hắn muốn cho Tiểu Nguyệt hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn, đời này kiếp này, kiếp sau rồi kiếp sau nữa, vĩnh viễn.

*Một câu nói mượn ý trong luận ngữ của Khổng Tử: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.(Thánh nhân nói về chuyện bình thường chứ không nói về chuyện quái dị, nói về đạo đức chứ không nói về bạo lực, nói về yên bình chứ không nói về phản loạn, nói về con người chứ không nói về quỷ thần).