Đây là lần đầu tiên Phong Diệp Nhiên chủ động hôn cậu.
Hô hấp của Phong Hoa lập tức trở nên trầm nặng.
Nhưng có thể thấy, cậu đang kiềm chế bản thân. Cậu trầm mặc một lúc lâu, khàn giọng nói: “Anh say rồi, cũng khá trễ, đêm nay anh cứ ngủ ở đây đi…”
Kết quả cậu còn chưa nói hết, thì cái người uống say lại ôm đầu cậu, cưỡng hôn cậu thêm lần nữa.
Phong Diệp Nhiên như đứa trẻ, kề môi sát bên môi Phong Hoa, không động đậy.
Lần này hôn còn lâu hơn.
Khi môi hai người tách ra, anh vui sướиɠ mỉm cười, như đang chơi đùa vui lắm.
Còn Phong Hoa không kiềm chế nổi nữa, cậu đè Phong Diệp Nhiên ngã xuống ghế sofa, áp lên điên cuồng hôn anh, bàn tay nóng rực vòng theo eo trượt lên trên, trong tiếng thở dốc ồ ồ ẩn chứa tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt.
Người say rượu không những không chống cự, mà thậm chí còn nghênh hợp.
Ngón tay của anh cắm sâu vào mái tóc mềm mại của Phong Hoa, anh há lớn miệng, phối hợp với tiết tấu của Phong Hoa, cũng truy đuổi môi lưỡi của Phong Hoa.
Phong Hoa nóng bỏng hôn lên tai đối phương, mυ'ŧ vành tai, cằm, các đường nét của anh.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt giữa hai người, tựa như sắp đốt trụi họ.
Chỉ tiếc là, đến khi nụ hôn của Phong Hoa rải lên xương quai xanh Phong Diệp Nhiên thì phát hiện anh đã ngủ.
Phong Hoa cười ra tiếng.
Cậu thương yêu hôn lên môi đối phương, rồi ôm anh lên giường.
Trong bóng đêm, Phong Hoa tựa đầu nằm nghiêng người nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Phong Diệp Nhiên, thỉnh thoảng lại giúp anh chỉnh chăn, vén tóc lên cho anh.
Đôi môi mỏng của cậu khẽ mấp máy.
—— Nếu lúc anh không say cũng chủ động như này thì tốt quá.
Vậy thì em có thể ảo tưởng rằng, có lẽ anh đã phải lòng em thật rồi.
※※※
[kuroneko3026.wp.com]
Dĩ nhiên, Phong Diệp Nhiên không có ký ức lúc say, mà trên thực tế, Phong Hoa cũng không làm gì với anh cả.
Phong Hoa luôn nhẫn nhịn kiềm chế, cũng không tính nhân lúc anh say rượu mà giậu đổ bìm leo.
Chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần, một khi Phong Diệp Nhiên uống say, thậm chí đang ngủ anh cũng mãnh liệt khao khát Phong Hoa. Còn bình thường anh lại bị nỗi lo lắng, hoảng sợ ràng buộc, bị lý trí khống chế. Giữa anh với Phong Hoa tồn tại sự ngăn cách khó mà loại trừ.
Hai, ba tháng sau, lại một ngày giữa hè.
Sở trưởng với Phong Diệp Nhiên gặp nhau, thảo luận về chuyện của phôi thai mới, và cả vấn đề gien kế thừa Phong Hoa các thứ.
Sở trưởng cho rằng Phong Hoa đã thành niên, đã đến thời điểm nhân giống đời sau.
Trong viện đã nghiên cứu tạo ra phối ngẫu cho Phong Hoa từ trước, tên là Eve. Giờ đang sống trong dịch dinh dưỡng, tuy không có trí thông minh của sinh vật bậc cao, nhưng có xúc cảm đơn giản, có thể nói là cơ thể cực kỳ đẹp, hoàn toàn có thể sinh ra đời sau khỏe mạnh cho Phong Hoa.
Thật ra thì, Phong Hoa mới thành niên, sở trưởng đã đề cập chuyện đó. Nhưng Phong Diệp Nhiên từ chối, nghĩ rằng đứa nhỏ phải lớn hơn nữa mới được. Bây giờ, trạng thái tâm lý của Phong Hoa không ổn định, cũng không phải là thời cơ thích hợp.
Cho nên Phong Diệp Nhiên vẫn từ chối.
Nhưng không ngờ, sở trưởng sai chuyên gia bàn luận nói chuyện với Phong Hoa xong, thì Phong Hoa thoải mái đồng ý.
Ban đầu, miễn là lấy được t*ng trùng của Phong Hoa, sau đó cấy ghép nhân tạo vào tử ©υиɠ của Eve, xong thuận lợi thụ tinh là thành công.
Nhưng, mấy nghiên cứu viên nam trêu đùa trước mặt Phong Hoa: “Đây là cơ hội tốt đó, Phong Hoa, em vẫn là xử nam phải không?!”
Nên Phong Hoa đồng ý thụ tinh cho Eve bằng phương pháp thật sự kết hợp với cô.
Không hiểu sao, trong lòng Phong Diệp Nhiên rất không thoải mái, anh khó tưởng nổi cảnh Phong Hoa làʍ t̠ìиɦ với cô gái khác. Nhưng anh lại ngay lập tức nghĩ mình thật quái lạ. Rõ ràng anh không thể yêu em ấy như yêu một người yêu, mà tại sao lại có ý muốn sở hữu như thế? Đây không phải là một cơ hội tốt sao? Bằng cách kết hợp với phụ nữ, sẽ mở ra một thế giới mới cho Phong Hoa, để em ấy không chấp niệm quấn riết lấy người đàn ông như mình?
Dựa theo kế hoạch, Phong Hoa sẽ kết hợp với Eve lần đầu tiên vào ngày 15 tháng 8.
Đó là một buổi chiều.
Phong Hoa được đưa vào căn phòng vô trùng Eve đang ở, bên trong là tầng tầng lớp lớp giám sát, bên ngoài là lớp lớp tầng tầng bảo vệ. Nghiên cứu viên nào đó đùa, dù có là một xử nam thì hôm nay chắc chắn vẫn sẽ rất lợi hại, dù sao cũng ăn… Anh ta không nói hết, chỉ đứng bên cười gian.
Lẽ ra Phong Diệp Nhiên phải ngồi trước màn hình giám sát toàn bộ quá trình, ghi nhận hết mọi chi tiết nhỏ, nhằm suy đoán xác suất Eve thụ thai.
Nhưng anh bỏ đi.
Ban đầu anh ngồi đờ đẫn ở hành lang, sau đó lại khá nôn nóng đi tới đi lui.
Rõ ràng đã cách xa như vậy, hẳn là anh không nghe được gì mới phải.
Nhưng dường như anh nghe được tiếng cô gái rêи ɾỉ như thủy triều. Thậm chí anh nghe thấy tiếng giường lạch cạch lạch cạch.
Anh bỗng nhiên bịt hai tai lại, mãi đến khi những tiếng ong ong phát ra từ trong thân thể bao trùm lên tạp âm mới thôi.
Lại một lần nữa, anh nhớ đến ngày Phong Hoa sinh ra.
Ngày đó, anh cũng nôn nóng bất an như này, đi đi lại lại ở hành lang, chỉ lo niềm hi vọng cuối cùng của mình sẽ tan thành tro bụi.
Nhưng lần này có vẻ không giống. Hình như không phải anh đang lo tình hình Eve thụ thai, hình như anh cũng không chờ mong có thể nhận được đời sau của Phong Hoa với Eve, anh chỉ là đang khó chịu không có lý do, nhức nhối, nôn nóng một cách chẳng giải thích được, anh cảm giác mình đưa ra quyết định sai lầm rồi…
Mỗi phút mỗi giây đều đằng đẵng, không biết bao lâu sau, Phong Diệp Nhiên thật sự không chịu được nữa, anh đi đến căn phòng giám sát, lòng thầm cầu nguyện Phong Hoa đã xong chuyện.
Chưa đẩy cửa phòng ra mà Phong Diệp Nhiên đã thấy quái lạ, vì quá mức yên tĩnh.
Vừa vào phòng, anh liền phát hiện tất cả các nghiên cứu viên đều ngủ thϊếp đi, trong camera giám sát là tiếng rè rè ầm ĩ, một màu đen tĩnh mịch.
Anh lập tức quay về phía căn phòng của Phong Hoa với Eve hỏi: Phong Hoa, nghe thấy không?
Không lời đáp.
Sau một lúc các nghiên cứu viên vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái mét môi phát tím như bị trúng độc. Phong Diệp Nhiên tức khắc kéo chuông báo động, mấy nghiên cứu viên khác sẽ nhanh chóng chạy đến.
Anh nhập mật khẩu, mở căn phòng của Phong Hoa với Eve.
Mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt, trong nháy mắt tim anh nhảy lên đến họng, dạ dày lại bắt đầu đau. Anh nhớ lại chuyện kinh khủng lúc Phong Hoa vừa ra đời, mà ngay giờ khắc này, anh lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đó.
Quả nhiên, thi thể tả tơi không nguyên vẹn của Eve nằm rải rác trên chiếc giường thảm đạm, máu của cô vẫn còn nóng hổi.
Phong Diệp Nhiên khép đôi mắt trợn ngược của Eve lại, anh nhíu mày.
Nếu nói Phong Hoa vừa sinh ra đã gϊếŧ chết cơ thể mẹ là xuất phát từ bản năng, cơ thể mẹ cũng chỉ là vật chứa, không phải một sinh mệnh hoàn chỉnh; nếu nói Phong Hoa gϊếŧ chết Trần Huyên với Phong Bác Nhiên là vì báo thù cho anh, chí ít vẫn có lý do; nếu nói em ấy bức điên Tiêu Chi Giới là vì Tiêu Chi Giới bắt cóc anh, cũng có lý do; nhưng lần này thì sao? Eve cũng giống như em ấy, mặc dù là được tạo ra, nhưng có sinh mệnh, có tình cảm, nếu em ấy không muốn kết hợp với Eve thì có thể từ chối, nhưng vì sao lại gϊếŧ chết cô ấy —— một sinh mệnh vô tội yếu đuối?
Phong Hoa không có trong phòng.
Phong Diệp Nhiên nhìn dấu chân đỏ thẫm liên tục kéo dài, hồi chuông cảnh báo lần thứ hai vang lên trong lòng.
Căn phòng vẫn được xem là phòng thí nghiệm này sử dụng phương thức đóng kín, nhưng thực tế luôn có một hành lang thiết yếu nối liền, hành lang đó có thể dẫn thẳng đến căn phòng nghiên cứu chủ chốt nhất ——
Phong Hoa tìm ra được và mở cánh cửa dẫn đến hành lang đó!
Mà hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, nên không có ai canh gác!
Thật quá thiếu cảnh giác, còn có điều gì Phong Hoa không làm được chứ!
Phong Diệp Nhiên nhanh chân theo dấu chân đỏ thẫm đi vào lối hành lang sâu thẳm.
Anh chạy nhanh, giày da đạp lên mặt sàn phát ra tiếng vang có quy luật, chồng chất với tiếng thở dốc và tiếng tim đập mạnh của anh. Trên hành lang trống vắng thỉnh thoảng có đèn tường màu lam đậm, ánh đèn hình vòng cung đan xen với nhau trong bóng tối.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng anh cũng thấy ở trước dấu chân đỏ thẫm là một bóng người mờ nhạt, trắng bệch. Em ấy mặc áo pijama trắng, tay trái, hai chân dính đầy máu.
“Phong Hoa! Đứng lại!”
Phong Hoa đứng lại.
Phong Diệp Nhiên há lớn miệng thở hồng hộc.
Phong Hoa không quay đầu lại nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng vang vọng rất rõ trong hành lang trống trải: “Diệp nhi, vì sao muốn có đời sau của em? Vì các anh muốn có được con của em, rồi sau đó thay thế em? Muốn bản sao của em? Như vậy thì chờ đến khi em không còn giá trị, sẽ có thể vứt bỏ em?”
“Em nói vớ vẩn gì thế?! Chỉ là vì em thành niên rồi có thể sinh sản đời sau thôi… Nếu em không muốn có thể từ chối mà…”
Phong Hoa ngắt lời anh: “Diệp nhi, em đã nghe thấy.”
Giọng nói của cậu trở nên ngây ngô, non nớt như một đứa trẻ.
Phong Diệp Nhiên dụi dụi mắt, anh phát hiện bóng người Phong Hoa thật sự thu nhỏ lại, biến thành một đứa trẻ chừng 10 tuổi, cậu lẻ loi quay lưng lại với anh, đứng trong vũng máu: “Lần đầu tiên em suy sụp, em nghe đã nghe thấy lời anh nói với sở trưởng. Anh nói, anh vẫn đang nghiên cứu vật thí nghiệm có thể thay thế em, chỉ cần 3 năm. Đến thời điểm, anh sẽ… tự tay gϊếŧ em. ①”
Phong Diệp Nhiên giật bắn người: “Không!!!! Không phải!!! Anh không nói như thế! Anh…”
“Em chính là thích dáng vẻ này của anh, quá dịu dàng, luôn không nỡ nói sự thật với em.”
Phong Diệp Nhiên hít khí lạnh, vì bỗng nhiên Phong Hoa đứng ngay trước mặt anh, lại cao gầy, tuấn tú, nhìn anh chăm chú, không giống với sự ám muội trong giọng nói, đôi mắt xanh lam kia biến ảo, lạnh nhạt.
Cậu khẽ nâng cằm Phong Diệp Nhiên lên, cúi đầu về phía anh, mái tóc xoăn đen dần rủ xuống, che khuất nửa mắt.
Hơi thở cậu phả trên mặt Phong Diệp Nhiên, thơm dịu, gợi cảm đến mê hoặc. Chỉ là, loại gợi cảm ấy xa cách, tuyệt vọng, tựa như loài quả kịch độc mọc trên dây leo, đẹp đến tận cùng xong lại có thể đẩy người vào chỗ chết: “Mà này, Diệp nhi, em làʍ t̠ìиɦ với người khác, anh cũng sẽ không khó chịu ư?… À, em ngốc ghê, anh chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng như em thôi mà.”
“Phong Hoa!” Phong Diệp Nhiên muốn tóm lấy cổ tay đối phương, nhưng Phong Hoa đã biến mất rồi. Dấu chân đỏ thẫm nhanh chóng lan về phía xa.
Phong Diệp Nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt: “Phong Hoa! Dừng lại!! Em không thể…”
Căn phòng dày cần sáu lớp mật mã bị mở ra dễ dàng.
Đương nhiên Phong Diệp Nhiên biết chỗ này là làm gì. Toàn bộ chỗ này đều là bản sao của Phong Hoa, tổng cộng có 12 cá thể, tất cả đều được bảo lưu trong dịch dinh dưỡng, hoàn thiện rồi sẽ lấy ra. Nhưng hôm nay bọn chúng vẫn chưa hoàn thiện, giống như búp bê, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, thậm chí chỉ cần rời khỏi dịch dinh dưỡng 5 phút thôi, chúng cũng sẽ chết.
Phong Hoa đi trước bàn điều khiển, cau mày nghiên cứu một lúc, ấn đè vài nút. Trong phòng, 12 nắp l*иg kính dinh dưỡng đặt vuông góc bị mở ra từ từ, lộ ra các bản sao trôi nổi trong thủy tinh trong suốt, tựa như những con cá vàng được nuôi trong hồ. Dường như Phong Hoa rất hưng phấn: “Các anh cũng thật lợi hại, bọn chúng gần giống em như đúc… Làm sao chế tạo được những thứ này? Dùng tóc của em? Da của em? Máu của em? Chậc, cái nào là anh tạo? Này hả?”
Phong Hoa ngẩng đầu nhìn bản sao ngủ say trong dịch dinh dưỡng, cậu hơi nghiêng đầu: “Nhưng nó thấp quá, em đâu có thấp như thế.”
Cậu vừa thích ý bước đi, vừa nghiên cứu một bản sao khác: “Hay cái này? Hóa ra anh thích kiểu cường tráng hơn à?”
“Hay đây? Giữa bọn em không khác nhau mấy… Em với nó, anh thích ai hơn?”
“Nếu em đã thấy rồi thì chúng ta về thôi.” Phong Diệp Nhiên nói.
Phong Hoa dựa lưng vào l*иg kính dinh dưỡng cao cao, ngón tay gõ nhẹ lên l*иg kính, phát ra tiếng vang nhịp nhàng. Cậu nhàn nhã nhìn Phong Diệp Nhiên, nói: “Lúc còn bé, em lật một quyển ghi chép trên giá sách của anh. Bên trên có viết một câu: Tuổi thọ của tộc Adersel đối với sinh mệnh ngắn ngủi của nhân loại mà nói gần như là vô hạn. Dù không đạt đến mức vô hạn, nhưng có thể nói, em có tuổi thọ rất dài, em có thể mang đến lợi ích cho viện nghiên cứu trong thời gian dài. Nhưng vì sao, viện nghiên cứu vẫn cần chế tạo nhiều bản sao như thế?”
“Đây chỉ là…”
“Bởi vì em bị xem là không hoàn thiện, nguy hiểm nhỉ. Có một vật thay thế ngang bằng em, thậm chí mạnh hơn em, còn nghe lời hơn, dĩ nhiên em không còn giá trị tồn tại nữa. Dù cho có tuổi thọ vô hạn cũng chẳng giải quyết được gì, các anh tùy tiện nói một câu là có thể gϊếŧ chết em.”
Phong Diệp Nhiên ý thức được Phong Hoa không nói “bọn họ”, mà là “các anh”.
Anh nói lớn giọng: “Anh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đấy!”
Nhưng Phong Hoa mỉm cười: “Ai biết được?”
Mặt cậu hướng về Phong Diệp Nhiên, lùi từng bước về sau, ý cười trên mặt càng lúc càng u ám: “Cơ mà, nếu toàn bộ viện nghiên cứu chỉ còn sót lại một vật thí nghiệm là em thì sao?”
Phong Diệp Nhiên quát to: “Dừng tay!!”
Song đã không kịp.
Phong Hoa lùi từng bước về sau, gần như là thích thú, chậm rãi mở hai tay ra.
Toàn thân cậu trắng toát, giống như thiên thần bị thương dần dang rộng đôi cánh của mình.
Thế nhưng, hành động của cậu lại mang tính hủy diệt.
L*иg dinh dưỡng ở hai bên cậu liên tiếp vỡ nát, nổ tung, sinh mệnh nằm trong đó lăn ra, như cá thiếu nước, máu me đầm đìa khó khăn hô hấp, co giật trong các mảnh vỡ thủy tinh.
Phong Diệp Nhiên theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm đầu mình.
Tiếng vỡ nát, tiếng nổ vang lên liên tiếp nhau, anh nghe thấy giọng cười ngông cuồng, đáng sợ của Phong Hoa. Đứt quãng, hoặc cao hoặc trầm, kéo dài âm cuối, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang ghê sợ từ cuống họng.
Khi Phong Hoa lùi xuống cuối cùng, cả căn phòng đã biến thành địa ngục giữa trần gian.
Phong Hoa đạp lên mảnh vỡ, đi qua mặt Phong Diệp Nhiên. Mỗi một bước đều có dấu máu, chính là máu của cậu, nhưng cậu chẳng bận tâm.
Cuối cùng khi Phong Diệp Nhiên tỉnh táo lại, Phong Hoa đã rời đi.
Anh chạy theo, điên cuồng tìm kiếm Phong Hoa.
Chợt nghĩ ra điều gì, anh chạy đến chỗ vị trí phôi thai. Hiện giờ phôi thai đó là vật quý giá nhất của viện nghiên cứu —— có 91% gien tộc Adersel, cao hơn 2% so với Phong Hoa. Phôi thai đó được dày công nuôi dưỡng gần 2 năm, bây giờ đã có chút dấu hiệu hình dáng, thêm một thời gian nữa, cấy ghép vào tử ©υиɠ cơ thể mẹ, 1 năm sau, tân nhân loại mạnh mẽ nhất trên thế giới sẽ ra đời.
Nếu Phong Hoa căm hận bản sao của cậu, vậy chắc chắn cũng muốn hủy diệt cái phôi thai đó.
Quả nhiên, Phong Diệp Nhiên tìm ra Phong Hoa. Cậu nâng lên một vật thể hình tròn đang khẽ đập từ trong dịch dinh dưỡng, bên trên còn có vài kinh mạch mạch máu, cậu cười: “Nếu em diệt nó, thì thế nào ta?”
“Em tuyệt đối không được!!”
“Vì sao?” Cậu gần như ngây thơ.
“Nếu em gϊếŧ nó, em sẽ bị gϊếŧ chết! Em đã phạm vào tội lớn tày trời rồi Phong Hoa à… Em không thể tiếp tục nữa… Anh căn bản không quan tâm tương lai nó mạnh đến đâu, anh đã quá mệt mỏi… Anh chỉ hi vọng em sống thật tốt, bình an, đừng lại làm anh sợ!”
“Nhưng Diệp nhi à,” giọng nói thật nhẹ nhàng, trên gương mặt của Phong Hoa ngập tràn nỗi thương hại và dịu dàng, cứ như cậu đang nâng thánh vật, “Nếu toàn bộ viện nghiên cứu chỉ có một vật thí nghiệm là em, thì em sẽ không bị gϊếŧ. Em đã mang đến bao nhiêu lợi ích cho cái viện này anh không nhớ sao? Nếu ngay cả em cũng mất đi, thì viện nghiên cứu sẽ tổn thất bao giá trị chứ? Diệp nhi, anh vẫn quá ngây thơ, viện nghiên cứu sao có thể loại bỏ gà đẻ trứng vàng duy nhất cơ chứ?”
“Đừng như thế…”
Lời khuyên nhủ của Phong Diệp Nhiên nghe bất lực yếu ớt đến cỡ nào.
Anh nghe thấy một tiếng “phọt”, dòng màu sền sệt chảy xuống theo kẽ tay Phong Hoa, liên tiếp nhiễu xuống đất.
Phong Diệp Nhiên há miệng, nhưng trong miệng không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Trong đầu anh ồn ào hỗn loạn, hai bên tai đều là tiếng vo ve không dứt.
Anh hơi loạng choạng đi về phía cửa.
Anh thật sự quá mệt mỏi. Quá mệt mỏi.
Anh nhất định phải rời đi.
Anh đẩy cửa, cửa không mở ra.
Cửa phòng bỗng rung lắc, một bàn tay đỏ thẫm đè lên cửa, bên tai Phong Diệp Nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo của Phong Hoa: “Anh lại muốn chạy trốn hử? Diệp nhi?”
“Tránh ra.”
“Bây giờ anh chỉ còn lại mỗi mình em thôi.”
“…”
“Anh chỉ có em.”
“Mở cửa…”
“Phải rồi, Diệp nhi, chỗ này của em còn chưa giải quyết mà.”
Phong Hoa bắt lấy tay Phong Diệp Nhiên, để anh chạm vào chỗ thân dưới của mình.
Phong Diệp Nhiên như bị bỏng, anh né tránh: “Vừa rồi không phải em…”
Phong Hoa bật cười: “Anh nghĩ em làm với cô ta? Sao có thể? Trừ anh ra, những người khác đối với em đều là rác rưởi, chỉ chạm thử cũng làm em buồn nôn rồi.”
“…”
“Vậy, có phải anh nên chịu trách nhiệm với em không?”
“Tránh ra!”
“Không phải các anh hi vọng em làm người phụ nữ kia có thai sao? Nhưng em chỉ muốn làm anh có thai thôi, làm sao giờ?”
“Câm miệng!! Đừng nói xằng nói bậy!!
“Lạnh nhạt ghê. Rõ ràng uống say rồi nhiệt tình lắm mà…”
Phong Hoa căn bản không cho Phong Diệp Nhiên thời gian suy nghĩ, cậu đè lên người anh từ phía sau.
Hơi thở cậu vốn lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng trở nên nóng rực, cậu mυ'ŧ khóe môi, vành tai Phong Diêp Nhiên, điên cuồng hôn lên gáy anh, theo đường sống lưng, lần xuống bên dưới qua tấm áo sơ mi mỏng manh.
Vốn Phong Diệp Nhiên đã vô lực vì chịu chấn động mãnh liệt, giờ khắc này anh càng không thể phản kháng.
Cách lớp vải, Phong Hoa chống bộ phận nóng hổi lên mông Phong Diệp Nhiên.
Phong Hoa vừa nhẹ ma sát, Phong Diệp Nhiên liền đỏ ửng cả người, anh run rẩy, giãy giụa, nhưng nó càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phong Hoa.
Ngón tay Phong Hoa thăm dò vào khoang miệng ẩm ướt, mềm mềm của Phong Diệp Nhiên, nhẹ nhàng đưa đẩy.
Cậu thở dốc phả vào gáy Phong Diệp Nhiên, thỉnh thoảng rên tên Phong Diệp Nhiên bên tai anh, thân dưới liên tục ra sức va chạm Phong Diệp Nhiên.
Rõ ràng cách qua một lớp quần, cũng không phải làm thật, mà Phong Diệp Nhiên lại chịu tác động lớn hơn bất kỳ cảnh tượng nào vừa rồi.
Anh không tin nổi. Tựa hồ tế bào toàn thân anh đều bị va chạm của Phong Hoa thức tỉnh, mỗi nụ hôn của Phong Hoa, mỗi lời thì thầm của Phong Hoa, mỗi lần va chạm cũng đều có thể khiến thân thể anh bỏng rát, khiến anh tê dại, khiến anh run rẩy kịch liệt, khiến niềm kɧoáı ©ảʍ nhục nhã dấy lên từ dưới thân, sắp nhấn chìm tất cả lý trí trong anh.
Thân thể anh dần trượt xuống theo cửa phòng, lại bị Phong Hoa ôm thẳng lên, từ phía sau va chạm cọ sát lấy anh.
Phong Diệp Nhiên khó kiểm soát bản thân, nước mắt, nước miếng, tiếng rêи ɾỉ nối tiếp nhau tràn ra, anh sợ tiếp theo anh sẽ hoàn toàn không màng hậu quả, không màng thể diện gì mà chủ động nghênh tiếp.
Phong Hoa dừng lại trong chốc lát, bàn tay cậu trượt vào trong qυầи ɭóŧ của Phong Diệp Nhiên, lúc nắm nó ra, cậu nhìn thứ dính nhớp trong tay, cười hỏi: “Ướt thành thế này rồi?”
Ngay lập lức, cậu xoay người Phong Diệp Nhiên lại, ôm anh vào trong ngực, càng kịch liệt ma sát người anh.
Phong Diệp Nhiên từ từ rơi vào hỗn độn.
Anh khao khát, xong lại kiềm chế.
Vui sướиɠ, xong lại thống khổ.
Anh hưởng thụ cực lạc, xong lại sợ hãi, hoảng hốt.
Dần dà, anh không còn chịu nổi những va chạm đẩy đưa đấy.
Ý thức của anh dần phân tán, dường như anh nhìn thấy máu trên thân Phong Hoa ô nhiễm lên áo sơ mi mình, máu dưới đất làm anh nhớ đến phôi thai bị bóp nát, nhớ đến căn phòng thí nghiệm tựa địa ngục, trong đó có 12 thi thể gần giống hệt với Phong Hoa.
Sau đó nữa, tất thảy đều biến thành các khối sắc màu lay động, cuối cùng hòa vào trong vũng máu đỏ tươi.
…
[kuroneko3026.wp.com]
Rất rõ ràng, sự kiện lần này gây náo động rất lớn.
Sở trưởng nổi giận, tin tức bị phong tỏa, Phong Diệp Nhiên bị đình chức, Phong Hoa tiếp tục bị giam giữ.
Phong Diệp Nhiên thì không sao cả, anh dưỡng bệnh trong bệnh viện mấy ngày, rồi về nhà mình.
Không có gì làm, hầu như anh nằm trên giường suốt, ngủ rất nhiều giấc, mơ rất nhiều mộng.
Anh thường mơ thấy nhiều giấc mộng xấu hổ, anh mơ thấy mình chủ động hôn Phong Hoa, ôm ấp cậu theo cách khác;
Anh mơ thấy Phong Hoa bao phủ trên người anh, vùi đầu hôn anh điên cuồng, nhưng khi anh mở mắt ra, lại phát hiện Phong Hoa đã biến thành quái vật đáng sợ, cậu tàn nhẫn bóp cổ mình trong biển máu, hai mắt đỏ ngầu…
Ác mộng càng ngày càng nhiều, anh bắt đầu sợ hãi giấc ngủ. Vành mắt anh ngày càng thâm đen, nhưng càng sợ cái gì, thì nó lại sẽ càng xuất hiện nhiều hơn.
Một buổi tối đầu tháng 9, anh bị cơn ác mộng hành hạ đến mức không ngủ nổi, đành đứng dậy, mở tủ quần áo, muốn khoác chiếc áo khoác.
Nào ngờ vừa mở tủ ra, anh tức thì sợ chết khϊếp.
Trong tủ không phải là quần áo, mà là từng phần từng phần thi thể bị thiêu cháy.
Anh như phát điên mà mang luôn dép mặc luôn áo ngủ chạy ra cửa chính, không bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai, anh chạy như bay trên đường cái, xông vào đám người. Bấy giờ, chỉ có đám đông mới có thể giúp anh thấy an toàn.
Trong vô tình anh đến một sân ga, thấy một chiếc xe buýt đông người thì bước lên.
Anh ngồi ở phía sau, nhìn phụ nữ, bé gái, đàn ông trung niên, ông cụ,… ngồi xung quanh. Anh dần dần an tâm lại, hoài nghi vừa rồi có phải bản thân sinh ra ảo giác vì mơ thấy ác mộng quá nhiều không, anh tự hỏi liệu mình có nên đi tìm bác sĩ tâm lý.
Dạ dày lại bắt đầu đau, anh nhíu mày, che bụng mình lại.
Từ từ, anh ngủ thϊếp đi. Xe buýt vừa đi vừa dừng, dao động lắc lư, anh ngủ ngắt quãng.
Không biết qua bao lâu, ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách.
Người trên xe buýt càng lúc càng thưa thớt, Phong Diệp Nhiên tỉnh giấc, thì phát hiện trên người mình khoác một chiếc áo khoác ấm áp.
Anh nhìn thấy cái bóng trên cửa xe, sững sờ một hồi, rồi thở dài.
Anh thật sự đã quá mệt mỏi, mệt đến không sợ gì nữa.
“Sao em ở đây?”
“Em vẫn luôn theo anh mà, Diệp.”
“Hiện tại là bản thể, hay là phân thân của em?”
“Phân thân, em chỉ có 20 phút. Nhưng không sao, sau khi ‘em’ biến mất, sẽ có một ‘em’ khác đến bảo vệ anh.”
“Là vậy à.”
“Muộn thế rồi, anh muốn đi đâu hả?”
“Không có chỗ đi.”
“Đã lâu rồi anh không đến thăm em. Diệp nhi, em rất nhớ anh.”
Phong Diệp Nhiên cụp mắt trầm mặc một lúc, anh nói: “Phong Hoa, em nghiêm túc trả lời anh biết, phải như thế nào thì mới có thể chấm dứt?”
“Chấm dứt cái gì?”
“Chấm dứt hành vi tàn bạo, hành vi gϊếŧ chóc của em. Anh cực kỳ muốn… đối xử với em thật tốt. Nhưng, anh cứ luôn bị em dọa, anh lớn tuổi rồi, thật sự không chịu nổi. Phải làm thế nào mới có thể chấm dứt tình trạng như hiện giờ của chúng ta? Anh thật sự quá mệt mỏi…”
“Trừ khi anh yêu em.” Phong Hoa nhẹ giọng nói.
Mưa bụi bay lả tả ngang dọc, nước mưa trôi tụt xuống theo thân xe, lách tách lách tách.
Xe buýt lại chạy một quãng lâu, Phong Hoa lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười nhạt: “Hoặc là gϊếŧ chết em.”
“…”
“Anh tạo ra em, anh cũng có tư cách gϊếŧ em.” Phong Hoa quan sát cây dù trong tay, nhẹ nắm phần thân mát lạnh của nó, “Được anh tự tay gϊếŧ chết, có lẽ cũng là một loại hưởng thụ.”
Xe buýt ngừng lại, trời mưa càng lúc càng to, ào ào rầm rầm. Người đi đường chạy trong màn mưa, ô tô phóng băng băng.
Phong Diệp Nhiên đứng lên, mặt hướng đến Phong Hoa.
Phong Hoa đang nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, dưới hàng mi dài nhỏ, trong đôi mắt đó là màu xanh vắng lặng, màu xanh vô dục vô cầu.
“Anh chọn vế đầu tiên.”
Phong Hoa quay đầu nhìn anh: “Gì cơ?”
Phong Diệp Nhiên nói lớn: “Anh chọn vế đầu, Phong Hoa, anh chọn yêu em!”
Cây dù trong tay Phong Hoa rớt xuống sàn, lăn vào góc.
Cậu cười: “Đừng đùa Diệp nhi à, anh nào có thể yêu em? Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu em, chẳng phải sao ——”
Cậu chưa nói xong, đã bị Phong Diệp Nhiên ôm chầm lấy.
Cách lớp áo ngủ mỏng manh, cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Phong Diệp Nhiên.
Thịch thịch…
Thịch thịch…
Thịch thịch thịch thịch…
“Nghe thấy không? Là bởi vì em nên tim anh mới đập nhanh đến vậy… Phong Hoa, anh yêu em!”
————————————