Doãn Tiểu Đao không hề động đậy nhìn Lam Diễm muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nơi nào đó trong lòng cô, vỡ ra một góc.
Cô hiểu rõ sự nguy hại của ma túy, cũng biết rằng sự đau đớn của cai nghiện, chỉ là lúc nhìn thấy tận mắt, càng thấy chấn động.
Từ khi gặp Lam Diễm tới nay, cô đều ôm suy nghĩ thuận theo tự nhiên,
không hỏi quá khứ của hắn. Khi đó cô cảm thấy, quá trình đều không quan
trọng. Lúc này, cô rất hối hận, hận những kẻ khiến hắn nhiễm ma túy,
cũng hận sự cam chịu của hắn.
Nếu như cô có thể đến bên hắn sớm một chút...
Doãn Tiểu Đao siết thật chặt nắm tay.
Hiện tại Việc cai nghiện của Lam Diễm chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn phải đón nhận những tháng ngày gian nan.
Bộ dáng co giật quằn quại của hắn, cả đời này cô cũng không quên. Đây đều do ma túy mang đau thương đến cho hắn.
Sáu giờ chiều, Lam Diễm đau đến ngất đi.
Khi hắn hôn mê, thân thể vẫn còn đang run rẩy.
Doãn Tiểu Đao dùng khăn mặt ấm lau mặt giúp hắn. Cô lo hắn sẽ tỉnh lại
giữa chừng, vì vậy không mở trói cho hắn, trái lại buộc chặt lại dây
thừng do hắn giãy dụa, buộc chặt lại mấy nút thắt.
Lúc chạm vào người hắn, rất nóng.
Mu bàn tay của cô lập tức đặt lên trán hắn, càng nóng hơn.
Hậu cai nghiện, thân thể sẽ vô cùng suy yếu, rất dễ sốt.
Cũng may, ông nội Doãn gửi đến không ít các loại thuốc đông y, Doãn Tiểu Đao có thể thay thế thang thuốc đúng lúc.
Buổi chiều Doãn Tiểu Đao nói chuyện điện thoại với ông nội Doãn, ông có
nhắc tới một phương thức trị liệu, châm cứu. Châm cứu kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt
vị, có thể thúc đẩy giải phóng phê thái trong trung khu, có tác dụng
nhất định đối với giảm bớt những triệu chứng cai nghiện.
Cô nhớ lại, mấy ngày trước xem sách có nhắc qua huyệt Nội quan, huyệt
Ngoại quan, huyệt Lao Cung và huyệt Hợp cốc, cùng với một quyển sách
khác là châm cứu huyệt trên tai.
Biết đâu cái phương pháp này có khả thi.
Trong phòng trọ không có châm để châm cứu, cô cần đến tiệm thuốc một
chuyến. Nhưng Lam Diễm vẫn còn hôm mê, mồ hôi lạnh ưa ra không ngừng. Cô sao có thể yên tâm rời đi.
Doãn Tiểu Đao nhìn thời gian, một lát nữa, nhà hàng sẽ đưa cơm đến. Lập
tức cô nghĩ đến, nhờ ông chủ thay cô đi mua mấy hộp châm để châm cứu.
Ông chủ là người rất tốt. Doãn Tiểu Dao nói chuyện xin nhờ giúp đỡ, ông ấy lập tức đáp ứng.
Doãn Tiểu Đao hỏi ông chủ tiền mua hàng giúp.
Ông chủ từ chối: "Tiệm thuốc ở ngay bên cạnh nhà hàng của tôi, không mấy bước đường. Hơn nữa, tiền ăn các cô gửi, đã đủ hai tháng rồi. Lát nữa
tôi đến thu hộp cháo, thay cô mua châm.
Doãn Tiểu Đao nói một tiếng cảm ơn.
Cô cầm hộp cháo, bát cải xanh xào cùng hai đĩa thịt bưng vào phòng.
Lam Diễm không tỉnh, lông mày nhíu lại, hàm răng cắn rất chặt. Vẫn còn đau đớn, chỉ là hắn mệt đến vô lực giãy dụa.
Doãn Tiểu Đao tiếp tục đổi khăn mặt trên trán hắn.
Sắc mặt hắn trắng đến đáng sợ, môi không chút sắc hồng, gò má gầy đến mức hóp lại.
Cô nhớ thần sắc hào hứng, vẻ vênh vang đắc ý của hắn.
---
Hôm nay, là cai nghiện thực sự. Hai mươi ngày trước đó, chỉ là quá độ( giai đoạn chuyển tiếp) thôi.
Từ mười một giờ rưỡi tối, Lam Diễm bắt đầu đau đớn, đến bây giờ, đủ bảy
tiếng. Hắn cầu xin, khóc rống, chửi rửa, thậm chí muốn chết, trải qua
từng đợt lại từng đợt giày vò.
Từ lý thuyết mà nói, chỉ là bảy tiếng, đối với từng giây như năm của hắn mà nói, phảng phất như dài một thế kỷ.
Triệu chứng cai nghiện đang kéo dài, đang nặng thêm.
Lam Diễm tỉnh rồi.
Con ngươi của hắn tan rã, trong mắt tất cả đều là trống rỗng mà tuyệt
vọng, gấp gáp thở hổn hển: "Cho tôi điếu thuốc, tôi cầu xin cô, cho tôi
điếu thuốc." Hắn dùng sức muốn ngồi dậy, nhưng không có sức. Cơ thể bị
trói run rẩy đến lợi hại.
"Tôi từ chối." Sắc mặt của Doãn Tiểu Đao không còn bình tĩnh nữa, cô mất rất nhiều sức lực, mới kiềm chế không tiến lên dìu hắn.
Lam Diễm gào thét lớn tiếng: "Hay là để tôi chết đi cũng được. Cô gϊếŧ
tôi đi, tôi xin cô gϊếŧ tôi đi! Tại sao cô không gϊếŧ tôi? Cô ác độc xấu xí, cô muốn để tôi đau đến chết phải không!"
Cô điểu chỉnh hô hấp: "Tứ lang, nhịn một chút, qua được là tốt rồi."
"A!" Hắn vừa khóc, vừa gào thét: "Cô không gϊếŧ tôi, tôi nhất định gϊếŧ cô!"
Doãn Tiểu Đao đã trở lại bình tĩnh ôn hòa: "Chờ anh khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ đi luận võ."
Sau đó cô tự mình ăn cơm tối.
Những công việc Lam Diễm viết chú ý, việc thứ nhất là, Đao thị vệ cần phải ăn cơm đúng giờ, phải ăn thật no.
Vì lẽ đó, cô rất nghe lời, không để bản thân bị đói.
Doãn Tiểu Đao ăn một nửa đồ ăn, cùng hơn nửa bát cháo.
Lam Diễm một mực gào khóc.
Cô không quay đầu nhìn hắn.
Doãn Tiểu Đao dọn xong đồ ăn thừa, để bát đĩa của nhà hàng, cất vào túi
nhựa. Sau đó sẽ chờ ông chủ đến nhà thu hộp cháo và khay thức ăn. Đương
nhiên, quan trọng nhất, là châm để châm cứu.
Âm thanh đau đớn của Lam Diễm càng ngày càng nhỏ. Ý thức của hắn mơ hồ.
Cơ thể rất nóng, cũng rất lạnh. Hắn không biết rõ bản thân đến tột cùng
đã chết chưa.
Nếu như chưa chết, vậy tại sao trước mắt là một mảnh đen tối.
Nếu như chết rồi, như thế nào vẫn đau đớn như vậy.
Hắn rất muốn cứ như vậy chết đi rồi quên hết, xong hết mọi chuyện.
"Cầu xin cô, gϊếŧ tôi đi. Van cô." Hắn lẩm bẩm nói, tim đập càng lúc
càng nhanh, hơi thở trước ngực đều không thông: "Tôi không chịu nổi."
Rốt cục, Doãn Tiểu Đao nhìn về phía hắn: "Anh có muốn ăn một chút cháo không?"
"Gϊếŧ tôi..." Trong mắt Lam Diễm toát lên vẻ cầu xin: "Tôi không chịu nổi, cầu xin cô cứu tôi."
Cô trầm mặc.
Việc cai nghiên này, chỉ có tự cứu.