Phần đệm:
Dương Lực ký tên xong, có chút sốt sắng trả hợp đồng lại cho Trần nữ sĩ. Đối phương lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái từ dưới gọng kính dài nhỏ.
Cái nhìn tràn ngập phong cách beta.
“Kinh nghiệm hành chính 8 năm, đây thật là một con số không tệ.” Trần nữ sĩ lật vài tờ, cô lộ ra nụ cười, “Có thể cho tôi xem vòng pheromone* của cậu không?”
*Pheromone: chỗ này là “tin tức tố” mà các bạn hay gặp trong các truyện ABO, nhưng trong tiếng Việt không có gọi nó như thế, mà gọi nó bằng thuật ngữ “pheromone”, chỉ các tín hiệu hóa học tiết ra ngoài cơ thể giữa các cá thể cùng loài. Vậy nên bạn nào hay đọc truyện ABO đừng thấy lạ vì mình dùng chữ này nhé.
Từ năm 3057 sau công nguyên, Liên hiệp quốc toàn cầu đã đặt ra quy định bảo vệ là “vòng pheromone”, ngoại trừ beta, alpha và omega đều phải phân phối vòng tay pheromone, khi sắp bước vào thời kỳ động dục vòng tay sẽ tự động báo cảnh sát, “doctor” tư nhân sẽ thực thi kế hoạch định vị xử lý.
Trên căn bản tác dụng của vòng tay chỉ là để bảo vệ và khống chế trường hợp AO động dục ở nơi công cộng, mà sau khi AO kết hợp, vòng tay sẽ có chỗ dùng khác.
Trần nữ sĩ nhìn nhãn mác màu xanh lục trên vòng tay của Dương Lực: “Xem ra bây giờ cậu còn là độc thân?”
“Đúng thế.” Dương Lực gật đầu, anh là nam thanh niên trưởng thành, có màu da chocolate đẹp đẽ, tràn đầy hormone anh tuấn, nếu không phải vì mang vòng tay “omega”, sẽ không có ai cảm thấy ở trên giường anh là người ở dưới.
Trần nữ sĩ nhíu mày, cô đứng lên, quyết định giới thiệu công việc cho anh quản gia mới này.
Đây là một mảnh đất ở vùng ngoại thành đế đô, nói chuẩn xác hơn, là khu biệt thự tư nhân, bởi vì Dương Lực sắp đến thời gian động dục đặc thù, cho nên “doctor” tư nhân của anh kiến nghị, nên rời khỏi hoàn cảnh công tác người xe tấp nập trước đó, đổi một nơi đơn giản yên tĩnh hơn chút, vững vàng vượt qua thời kỳ động dục mạnh nhất năm 30 tuổi.
Thật ra Dương Lực cũng không cảm thấy “thời gian động dục đặc thù” có gì đặc biệt, thế nhưng lực chấp hành của “doctor” tư nhân mạnh hơn nhân loại rất nhiều. Hơn nữa anh có tám năm kinh nghiệm quản gia hành chính ưu tú, lý lịch mới vừa đưa đi, đã có HR của đối phương tới liên lạc ngay.
Trần nữ sĩ rất rõ tình huống của anh: “Còn ba tháng nữa chính là ‘thời gian động dục đặc thù’ của cậu phải không?”
Dương Lực gật đầu: “Đúng, cho nên tôi mới cần công việc này.”
Trần nữ sĩ nở nụ cười: “Sự lựa chọn của cậu rất sáng suốt, bên này rời xa nội thành, hoàn cảnh yên tĩnh, trong trang viên còn có phòng cách ly chuyên dụng, trước khi động dục cậu cứ xin nghỉ, có thể an an ổn ổn vượt qua ở phòng cách ly.”
Dương Lực có chút nóng mặt, khác với bề ngoài, tính cách của anh có thể nói là thuần lương thành thật, luôn luôn dùng công tác nghiêm cẩn để tự hạn chế bản thân, lần này đổi nghề lại là vì lý do “hưởng thụ đãi ngộ thời gian động dục đặc thù tốt hơn”, có thể nói là khá tùy tiện.
Dù cho Trần nữ sĩ biểu hiện ra thái độ khoan dung “cậu nên nhận được”, nhưng Dương Lực vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Tôi sẽ cố gắng làm việc.” Dương Lực hơi khom lưng.
Thân hình anh vô cùng mạnh mẽ, lưng thẳng tắp, vai rộng chân dài, có thể nhìn ra anh chuẩn bị rất tỉ mỉ, ngay cả âu phục mặc tới đây cũng là đồ mới, phần eo siết ra đường nét đẹp đẽ làm người ta mơ màng.
Nhìn ra được, Trần nữ sĩ tương đối thoả mãn.
“Hoa tiên sinh.” Trần nữ sĩ đột nhiên dừng một chút, dường như cô đang suy nghĩ nên tự thuật thế nào, “Cậu có thể gọi hắn là Hoa tiên sinh, hoặc là Hoa lão gia.”
Tuy nhất thời Dương Lực không phân chia ra được sự khác biệt giữa hai cái xưng hô này, nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn khiến anh nhanh chóng đáp ứng: “Được.”
Trần nữ sĩ quay đầu liếc mắt nhìn anh: “Tính cách của cậu thật là vô cùng nghe lời.”
Dương Lực lắc lắc đầu, vẻ mặt anh nghiêm túc: “Chủ nhân là nguyên tắc cao nhất, từ trước đến giờ tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt.”
“Oa.” Trần nữ sĩ sợ hãi than nhẹ, cô lại nhìn Dương Lực vài lần, ra hiệu đối phương theo mình lên lầu, “Thường một tháng Hoa tiên sinh trở về một lần, vấn đề của hắn…”
Trần nữ sĩ dừng bước lại, phía sau cô là bố cục toàn bộ phòng ốc lầu hai.
Đây là một tầng lầu vô cùng khác với tất cả những căn biệt thự khác, đại khái có thể chia làm năm phòng, phòng vận động, phòng sinh hoạt, phòng ngủ, phòng sách và phòng vệ sinh, mà khác biệt ở chỗ, giữa chúng dường như không có ngăn cách gì, có vẻ trống trải lại cô tịch, ưu điểm duy nhất đại khái chính là phía đông tây là cửa sổ sát đất, giờ đang giữa trưa, ánh nắng tùy ý rải đầy đất.
“Vấn đề của hắn chắc trước đó cậu cũng biết rồi.” Biểu cảm của Trần nữ sĩ đột nhiên nghiêm túc lên.
Dương Lực gật đầu: “Đúng thế.”
Trần nữ sĩ thở nhẹ một hơi: “Cho nên, nếu như không muốn chết, tất cả mọi thứ nơi này, vị trí đều không thể có chút nào thay đổi.” Cô lạnh lùng, lại cường điệu một lần, “Bất luận là thứ gì, bao gồm cả một cọng lông.”
Dương Lực: “…”
Hành nghề tám năm qua, Dương Lực cũng không phải chưa từng tiếp xúc quần thể khách hàng đặc thù, dù anh là omega nhưng vẫn cung cấp phục vụ cho khách hàng alpha, hơn nữa không chỉ một.
Hiện nay, nếu không phải là thời kỳ động dục thì pheromone đã không còn dễ dàng ảnh hưởng lẫn nhau nữa, dù sao thì khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, đeo theo vòng tay là có thể ứng phó với tình huống nhiễu pheromone bình thường, hơn nữa nếu khách hàng đã ký kết quan hệ “vĩnh hằng”, thì việc ảnh hưởng pheromone giữa hai OA xa lạ căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên sau khi nhận được công việc này, Dương Lực cũng không suy nghĩ nhiều.
Điều thứ nhất trong số những hạng mục cần chú ý, Hoa tiên sinh hoặc Hoa lão gia, là một người mù.
Cũng không biết có phải bởi vì gien ảnh hưởng hay không, mấy alpha hàng đầu trên thế giới hiện giờ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút tàn tật thân thể —— đương nhiên cái gọi là “hàng đầu” cũng chỉ là siêu năng lực “áp chế” như thần linh mà người ngoài đồn đãi, chứ Dương Lực chưa từng gặp, cũng không tin lắm.
Chỉ có điều Trần nữ sĩ thân là beta hiển nhiên càng sốt sắng hơn cả anh.
“Tôi không phải đang nói đùa.” Trần nữ sĩ nhìn thẳng Dương Lực, ánh mắt rất nghiêm khắc, “Trước cậu, tôi đã cho nghỉ khoảng 199 quản gia hành chính ưu tú, đương nhiên, tôi biết quản gia hành chính ưu tú trên toàn cầu gộp lại chỉ có khoảng 200 người thôi.”
“…” Tuy nói như vậy với khách hàng không quá lễ phép, nhưng dựa theo con số này để xem, Dương Lực cảm thấy người cần phải căng thẳng chính là Hoa tiên sinh đó… nhỉ?
Trần nữ sĩ cũng không để ý anh suy nghĩ gì: “Ở đây, cậu phải đừng đυ.ng đừng nói đừng nhìn.” Cô chỉ chỉ xung quanh, “Đừng đυ.ng tới những đồ nội thất này, đừng đυ.ng đến đồ riêng tư của hắn, đừng đυ.ng tới mèo của hắn.” Nói tới đây, Trần nữ sĩ vỗ tay cái độp, “Mèo của hắn cũng đáng sợ như hắn vậy, chắc cậu cũng không đến gần được.”
Dương Lực: “Vậy cho mèo ăn…”
Trần nữ sĩ: “Mỗi sáng sớm sẽ có thịt bò sống vận chuyển bằng đường hàng không đến, cậu mang đến hậu hoa viên, con mèo kia sẽ ra ăn.”
Dương Lực có một loại dự cảm không tốt lắm…
“Đừng chủ động nói chuyện với hắn.” Trần nữ sĩ ra hiệu cho anh xuống lầu, “Chú ý những từ là cấm ngữ: cẩn thận, coi chừng, để tôi giúp, NO, không được nói.”
Dương Lực ngoan ngoãn nhớ kỹ.
Trần nữ sĩ nói đến một nửa, dường như hơi ảo não: “Tôi không có mang từ điển cấm ngữ của hắn theo, lần sau nhớ nhắc tôi mang cho cậu.”
Dương Lực: “…”
Trần nữ sĩ: “Cuối cùng đừng nhìn chằm chằm mắt và mặt hắn, lúc nói chuyện với hắn nhớ cúi đầu, hiểu chưa?”
“Nhưng mà…” Dương Lực có chút do dự nói, “Không phải chủ nhân không nhìn thấy sao?”
Dường như Trần nữ sĩ đã sớm đoán được anh sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt cô sâu xa, vươn ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ Dương Lực: “Đó là cậu tự cho vậy thôi.”
“Quả thật hắn không thấy gì cả.” Trần nữ sĩ cười quỷ dị, “Nhưng không có nghĩa là, hắn không biết.”