Triều Vũ mượn từ chỗ Hứa Bác Diễn 100 tệ, đi vào lấy lại những thứ vừa mới mua. Cô chia làm hai túi riêng, lúc quay lại đưa cho Hứa Bác Diễn một túi: "Này."
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cô một cái, anh không nhận, xoay người lên xe.
Triều Vũ cắn một miếng bánh chưng, gạo nếp vừa mềm vừa thơm, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Đợi cô ăn xong quay lại xe, bèn quay sang Hứa Bác Diễn cười nhẹ: "Hứa đội, anh không ăn một chút à? Tí nữa đi đến cây cầu lớn kia mà bị chặn thì khả năng chúng ta phải 2 giờ mới về đến thành phố đấy."
Anh mím chặt môi, một chữ cũng không nói.
Triều Vũ quay đầu nhìn anh, cảm giác hôm nay anh ta có chút kỳ quái, nhưng lại nói không ra là kỳ quái ở chỗ nào.
Cô với lấy nốt cái bánh chưng còn lại, "Nếu anh không ăn thì tôi ăn nhé." Chứ chỉ ăn một cái thì cô không đủ no, cô từ từ gỡ lá bánh, cắn một miếng, "Ý, cái này là nhân táo tàu nè."
Anh hình như chưa nghe đến nhân này bao giờ.
Triều Vũ nhìn anh một cái, Hứa Bác Diễn hình như có chuyện gì lo lắng. Anh đến nghĩa trang là để thắp nhang cho người nào quan trọng sao.
"Khụ khụ..." Vừa ăn vừa phân tâm, nên tức thì bị nghẹn. Khuôn mặt của Triều Vũ đỏ bừng, một tay vuốt vuốt ngực, cảm giác khó chịu.
Hứa Bác Diễn liền nhanh chóng tấp xe vào lề dừng lại.
Triều Vũ nhướng mắt nhìn về phía chai nước, cầu cứu: "Nghẹn chết mất."
Hứa Bác Diễn không quá để ý, vôi vàng xuống xe, chạy qua phía bên kia để giúp cô đi xuống. Khuôn mặt anh lộ vẻ lúng túng, đứng đằng sau lưng cô, sau đó kéo cô vào lòng.
Triều Vũ cựa quậy đứng thẳng người, khàn giọng hỏi: "Anh...làm cái gì vậy?"
"Đừng động." Cô bị anh ôm lấy, một tay giữ eo, một tay ở cạnh dưới xương sườn và rốn, từng chút từng chút nhẹ nhàng đẩy lên.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nóng rực của anh.
Dưới lực đẩy của Hứa Bác Diễn, Triều Vũ cuối cùng cũng nhả ra được hạt táo đỏ. Bàn tay của cô vô lực để trên xe, lông mi khẽ run rẩy, bối rối không dám ngẩng đầu.
Hứa Bác Diễn buông cô ra, nhàn nhạt nhìn.
Triều Vũ: "Cảm ơn anh. Làm sao mà anh biết làm cái này?"
Hứa Bác Diễn lạnh nhạt: "Trước đây từng nuôi một con chó, lúc nó hóc xương, tôi đã giúp nó lấy xương ra."
Thật là đủ cạnh khóe đấy, rõ ràng là "chỉ dâu mắng hòe" đi! Triều Vũ hung dữ quay đầu, tầm mắt vừa hay chạm phải khuôn mặt của anh, khí thế liền giảm đi một nửa.
Vừa rồi anh mới chỉ ôm cô, cơ thể cường tráng của anh, cánh tay ôm cô rất mạnh mẽ...Bây giờ trái tim cô đang đập thình thịch, không phải vì hoảng hốt lo sợ nghẹn chết, mà là vì người đàn ông trước mặt này.
Mũi cô dường như ngửi thấy mùi mô hôi, lẫn lộn với mùi hoóc-môn nam tính, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tế bào toàn thân mình.
Đôi mắt của cô liếc tới liếc lui trên người anh, Hứa Bác Diễn chau mày: "Không có chuyện gì nữa thì lên xe."
Cô đã không sao rồi, cổ họng chỉ còn hơi rát, mũi cũng hơi khó chịu, sau đó một dòng chất lỏng ẩm ướt từ từ chảy xuống.
Cô bị chảy máu cam rồi.
Hứa Bác Diễn nhanh tay nhanh mắt nhìn thấy, liền một tay nắm lấy cằm cô, một tay giúp cô ngồi lên xe. Giọng anh vang lên bên tai cô: "Phát hỏa rồi, uống nhiều nước vào một chút."
Trong xe một mảnh an tĩnh. Triều Vũ âm thầm đặt tên cho sự việc: "Vụ án gϊếŧ người đẫm máu, thủ phạm là một chiếc bánh chưng gây ra."
Chiếc xe cuối cùng cũng lên cầu, vừa đi vừa dừng lại, tốc độ như rùa bò.
Tâm trạng của Triều Vũ lúc này vô cùng phức tạp, tự mình lặp đi lặp lại mấy hành động nhỏ.
Hứa Bác Diễn mở cửa sổ, gió dưới sông theo đó mà thổi vào trong xe, không khí hòa lẫn với hương vị của dòng sông, mọi thứ đều vô cùng quen thuộc.
Cô hít một hơi sâu, muốn phá vỡ bầu không khí ngại ngùng trước mặt: "Hồi nhỏ tôi sống ngay cạnh bờ sông." Cũng không chờ mong anh sẽ đáp lời, cô lại tự mình nói tiếp: "Mùa hè năm ấy, nước sông dâng lên, sau đó ngôi nhà liền chìm trong dòng nước."
Cảnh sát cứu hộ đến rất nhiều, tôi lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi, mẹ tôi đem tôi đặt trong bồn tắm gỗ. Tôi không sợ chút nào, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ." Cô rất hiếm khi nhớ lại những sự kiện thời thơ ấu, hôm nay lại tức cảnh sinh tình, mới nói chuyện này với Hứa Bác Diễn.
"Ước mơ hồi nhỏ của tôi chính là trở thành kỹ sư thủy lợi." Cô cười nhẹ, lông mày cong thành hình lưỡi liềm, giọng nói tràn đầy khát vọng.
"Vì sao lại trở thành phóng viên?" Anh đột nhiên mở miệng.
Triều Vũ nghiêng đầu: "Cuối cùng anh cũng nói chuyện rồi. Tôi còn tưởng anh tắt tiếng rồi chứ."
Hứa Bác Diễn nhè nhẹ nắm chặt tay lái.
Triều Vũ chớp chớp mắt: "Bởi vì tôi học tự nhiên kém lắm, toán với lý đều chỉ miễn cưỡng qua môn. Vào học lớp 11 được hai tháng, bố tôi liền không nhìn nổi thành tích của con gái nữa, sau đó chuyển tôi tới lớp xã hội." Cô không thể không biết xấu hổ mà nói, bố cô chính là giáo viên dạy toán.
Hứa Bác Diễn lạnh mặt: "May mà cô học tự nhiên không tốt."
Triều Vũ bị anh làm cho nghẹn họng, tức giận đùng đùng quay sang, nhưng cũng không nói được gì nữa.
Thế giới cuối cùng rơi vào mảnh an tĩnh.
Hứa Bác Diễn nhận một cuộc điện thoại, anh đè giọng nói của mình thấp xuống: "Ừ, khoảng một giờ nữa đến, cậu ở đường đá chờ tôi." Anh ngắt điện thoại, Triều Vũ yếu ớt nói: "Vậy tôi xuống chỗ đường đá đó cũng được."
Hứa Bác Diễn mím môi, nghiêng mặt nhìn cô.
Bốn mươi phút sau, họ cuối cũng cũng về đến thành phố.
Triều Vũ thu dọn túi xách, phát hiện son môi bị rơi lăn vào dưới ghế. Cô cúi xuống nhặt, tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ màu xanh, thuận tiện nhặt lên.
"Đây là đồ của anh à?" Cô cầm lấy đưa lên trước mặt nhìn, khuôn mặt nhất thời biến sắc, sau đó dùng sức ném chiếc hộp ra.
"Tôi xuống xe phía trước được rồi." Hiện tại cả người cô khó chịu, trong xe để "áo mưa", làm cô đột nhiên nghĩ tới vài chuyện không trong sáng.
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cái hộp, sau đó nhiền khuôn mặt đỏ rực của Triều Vũ, đôi môi giật giật: "Chỗ này không thể dừng xe."
Triều Vũ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, hai tay ôm chặt lấy túi xách, thần sắc phức tạp lặng lẽ nhìn anh.
Chiếc xe chạy đến ngã tư Hoa viên sau đó dừng lại.
Triều Vũ nhanh như chớp chạy xuống xe, ngoảnh lại nói một câu: "Cảm ơn anh." Sau đó cũng không quay lại nhìn Hứa Bác Diễn.
Khóe môi Hứa Bác Diễn nhếch lên một nụ cười ranh mãnh: "Tuần sau chúng tôi có tổ chức một buổi kiểm tra diễn tập phòng lụt, cô qua chứ?"
Triều Vũ kinh ngạc.
"Không phải cô muốn làm chuyên mục về vấn đề này sao?"
Triều Vũ bấm chặt lòng bàn tay, hỏi lại: "Tại sao?" Rõ ràng anh hoàn toàn có thể để cô phỏng vấn hàng nghìn hàng vạn thứ khác cơ mà. Cả người cô bất động, nhìn anh một lúc, từ tối hôm qua cô đã nghĩ đến vấn đề này.
Hứa Bác Diễn nhìn vào mắt cô, đôi môi mỏng khẽ chuyển động: "Gọi cô Triều Vũ, lẽ nào cô thực sự nghĩ tôi khiến cô bị đuổi việc à?" Anh so đo với con nít như cô làm gì chứ.
"Là anh tự mình nghe nhầm đấy chứ." Từ đầu đến giờ tôi đều không nói tôi họ Tào.
Hứa Bác Diễn híp mắt, thế nhưng cô biết anh gọi sai, lại cứ thế không sửa. Anh mím môi nhàn nhạt nói: "Triều phóng viên, kiến nghị lần sau cô đi đâu nên mang theo danh thϊếp."
Triều Vũ không chịu thua kém: "Tôi không có danh thϊếp, nếu anh muốn, tôi có thể viết cho anh." Nói xong liền lập tức lấy giấy note ra, nhanh chóng viết tên mình xuống.
Triều Vũ, kèm cả ghi chú phiên âm pinyin.
Sau đó liền xoay người rời đi! Sau này có ngày gặp lại.
Người đàn ông này thật sự keo kiệt.
Hứa Bác Diễn nhìn vào mảnh giấy note, đúng lúc này một thanh niên trẻ chui vào xe. "Anh, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cậu ta một cái, vo tròn mảnh giấy, âm trầm trả lời: "Đi nhờ xe."
"Anh coi em là trẻ ba tuổi đấy à. Anh mà để ai đi nhờ? Không sao, em hiểu, em hiểu, đàn ông hai mươi tám tuổi đầu ai chả có nhu cầu mà."
Cậu ta tiện tay cầm lấy cái hộp nhỏ: "Lần sau em sẽ để thêm cho anh vài hộp nữa, để anh dự phòng."