Tăng Dĩ Nhu theo sau Khúc Mịch về văn phòng, cảm thấy ánh mắt mọi người đều dõi theo từng bước chân cô.
“Tôi và Đội trưởng Khúc đến khu du lịch lần trước để tìm manh mối, hi vọng có thể rửa được oan tình cho Đội phó Lục.” Cô nhanh miệng giải thích.
“Ồ!!!” Mọi người gật gù nhưng trong đôi mắt của bọn họ rõ ràng viết hai chữ ‘Không tin’.
Đặc biệt là Mạnh Triết, anh ta nhìn chằm chằm quần áo của Khúc Mịch, vẻ mặt cực kỳ nham hiểm.
Tối qua Khúc Mịch qua đêm nhà Dĩ Nhu, sáng sớm lại chạy qua khu du lịch, dĩ nhiên đâu có thời gian về nhà thay quần áo.
“Mọi người đừng hiểu lầm …” Dĩ Nhu cực liệt tìm cách giải thích.
“Họp!” Khúc Mịch ra lệnh, cắt ngang lời của Tăng Dĩ Nhu.
Mọi người đều biết tính của Khúc Mịch, bình thường đã không thân thiện, vào công việc lại càng lạnh lùng. Ai sơ sẩy là anh trừng trị thẳng, không nể nang.
Tất cả ngay lập tức đi lấy tư liệu, chỉ còn Tăng Dĩ Nhu đứng đó. Trông thấy Dương Thâm vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hai mắt cô sáng lấp lánh chạy vù đến: “Đại sư huynh … em …”
“Bác sĩ Tăng, giáo sư Dương, tôi đợi hai người!” Khúc Mịch quay sang nói với bọn họ.
Lời giải thích chuẩn bị nói ra đành nuốt trở lại. Được rồi! Thanh giải tự thanh, trọc giả tự trọc, thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Lần này cuộc họp diễn ra khá nhanh, hết thảy các chứng cứ đều có, tất cả mọi người đều tán thành những phân tích trong vụ án.
“Nhưng … Chúng ta vẫn chưa nắm được chứng cứ xác thực. Lại không thể đào được khẩu cung của Lưu Uyển Như, chúng ta không định tội được cô ta!” Hách Minh cau mày.
Mạnh Triết nghĩ đến Lục Ly còn trong phòng tạm giam, khẩu khí nóng nảy: “Con mụ đó quá kiêu ngạo, lòng dạ độc ác, giảo hoạt, nham hiểm, chỉ là biết chút pháp luật, biết lợi dụng sơ hở. Lúc thì giả điên, lúc thì kể chuyện xưa, lúc thì hét ầm ĩ.”
“Bởi vậy, đắc tội với ai đều được, không thể đắc tội đàn bà, vì sẽ chết bất cứ lúc nào không biết!” Mạnh Triết cảm thán: “Chị Kha, chị là ngoại lệ!”
Kha Mẫn ngẩn người, tự dưng nghe thấy mình bị điểm tên. Đừng trách cô không tập trung, thật ra mỗi lần có cuộc họp cô ta chỉ phụ trách châm trà nước, chuẩn bị tư liệu, hầu như không tham gia thảo luận.
“Lập tức thẩm vấn Lưu Uyển Như.” Bây giờ là năm giờ chiều, chín giờ sáng mai nếu chưa tra ra được điều gì, bắt buộc phải thả người.
Tinh thần Lưu Uyển Như rất tốt, khí sắc hồng hào, trang điểm nhạt, đơn giản nhưng vẫn không mất đi sự cao quý.
Mạnh Triết trông thấy cô ta thì hai mắt bốc lửa giận: “Lưu Uyển Như, chúng tôi đã đến khu du lịch đó điều tra, chứng thực cô đã chỉnh đồng hồ trong phòng. Vì chuyện này nhân viên phục vụ đã bị phạt, trừ tiền thưởng, cô đừng chống chế.”
“Hả … Sao tôi không biết chuyện này … hoặc là nói thế này đi … Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Lưu Uyển Như cười ha hả: “Cảnh sát các anh không phải chú ý chứng cứ sao? Sao rồi, kết quả DNA của Lục Ly có rồi chứ?”
Người phụ nữ này quá tinh tế, nghe thấy chuyện cảnh sát đến khu du lịch điều tra, lập tức đoán được nguyên nhân.
“Cô cố tình câu dẫn lão đại lên giường, có được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ấy. Cô gϊếŧ chết vợ chồng Lệ Trường Phòng, truyền tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể Hà Ngọc Phượng, giả hiện trường là đàn ông gây án. Cô cho rằng kế hoạch như vậy vẫn chưa ổn, liền đợi lúc lão đại không chú ý, chỉnh thời gian trong phòng. Đợi khi cô xong việc trở về, vào tắm rửa sạch vết máu trên người, chỉnh đồng hồ trở lại.”
Một tràng vỗ tay của Lưu Uyển Như vang lên: “Hay quá! Tương lai đội cảnh sát hình sự sẽ có một người chuyên đi kể chuyện cổ tích rồi.
Tôi có không ít mấy câu chuyện đặc sắc, nhưng chỉ ở nơi đây mới có người biết thưởng thức. Nếu như mai tôi thả ra, không còn người nghe thì tiếc quá!”
“Cô thật là người đàn bà tâm địa sắt đá, lão đại của chúng tôi đối với cô rất tốt, chính cô ham hư vinh, gả vào nhà giàu. Bây giờ lại còn lợi dụng tình cảm lão đại, liên tiếp gϊếŧ người, hại lão đại phải ngồi tù!”
“Tôi không gϊếŧ người, lại càng không hại Lục Ly, hết thảy là số mệnh của bọn họ!” Lưu Uyển Như cất giọng lạnh lùng.
Nghe cô ta nói Mạnh Triết tức muốn nổ phổi, Khúc Mịch bình tĩnh hơn: “Tôi rất thích mấy câu chuyện của cô, rất có cảm xúc, tựa như cô chính là nhân vật chính!”
“Ai có thể biết trước được đúng không Đội trưởng Khúc?” Lưu Uyển Như nở nụ cười, ngữ khí đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Phụ nữ thông minh quá không tốt!” Khúc Mịch rót cho cô ta một ly nước : “Tôi rửa tai lắng nghe, hoặc là có thể nói đây sẽ là chuyện đặc sắc nhất trong cuộc đời của cô!”
“Đúng đúng! Không có chuyện nào đặc sắc hơn chuyện này!”Ngũ quan Lưu Uyển Như trở nên vặn vẹo khiến người đối diện cũng cảm giác rờn rợn: “Người phụ nữ gϊếŧ chết chồng và tình nhân đồng tính của anh ta, lập kế hoạch mưu sát cha mẹ chồng. Cô ta muốn cho bà già đó nếm thử cảm giác bị chết đuối!
Tất cả các bước trong kế hoạch đều ổn thỏa, duy chỉ còn một điểm tính sót, đó chính là cô ta gặp lại mối tình đầu. Vốn dĩ cô ta dự tính lên giường cùng một người đàn ông xa lạ, nhưng lần này thì không cần. Người đàn ông kia vẫn còn ngu khờ yêu cô ta … Vậy thì kế hoạch của cô ta càng thuận lợi hơn.
Cô bỏ thuốc vào trong rượu, người đàn ông uống xong liền ngủ mê. Cô ta cởi sạch y phục của người đàn ông, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ta chứa trong một ống tiêm mang đi.
Ban ngày cô ta đã đến biệt thự, lén lút tắt toàn bộ thiết bị báo động, cho thuốc ngủ vào trong sữa, đặt vào tủ lạnh. Cha mẹ chồng cô ta có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, cô ta đã tính toán rất kỹ rồi.
Quả nhiên, nửa đêm khi trở lại biệt thự, cha mẹ cô ta không hề phát hiện. Cha chồng nằm úp xấp trên mặt bàn ở thư phòng, nhất định là đang đọc văn kiện thì trúng thuốc, còn bà mẹ chồng thì ngủ trên giường.
Cô ta kéo tóc bà ta, lôi từ giường vào thư phòng, lấy dây thừng trói chặt chân tay, sau đó một dao đâm sau lưng cha chồng. Xác thực ông ta đã chết, lúc này mới giội nước lạnh cho mẹ chồng tỉnh lại.
Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, bà ta rất khϊếp sợ, gào xin tha mạng. Cô ta cực kỳ khoan khoái … Tuy nhiên còn thiếu quá nhiều bước! Cô dùng con dao đâm vào ba chồng cho máu chảy thành sông. Bà ta sợ đến mức rống lên, muốn chạy trốn. Cô ta liền đâm vào đùi phải của bà ta, nghe bà ta kêu gào như một con lợn cái, không kìm được phá lên cười sảng khoái.
Bà ta chẳng khác nào con hổ giấy, chỉ bắt nạt kẻ yếu, nhanh chóng bị dọa sợ, tè cả ra quần. Cô ta kéo bà ta về phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Bồn tắm đã đầy nước, cô ta cho bà ta quỳ ở ngoài, ấn đầu bà ta vào trong. Nhìn tay chân bà ta giãy dụa lại nhớ đến đứa con gái của mình, dĩ nhiên chẳng còn cảm giác vui vẻ. Cô ta chỉ muốn tất cả những thứ này mau chóng kết thúc, nhanh tay dùng ống tiêm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã được chuẩn bị trước đó truyền vào hạ thể bà ta, rồi rời đi.
Cô ta âm thầm quay về khách sạn. Người đàn ông ngốc nghếch kia vẫn còn đang say ngủ. Cô ta vội vàng tắm rửa sạch sẽ, quay đồng hồ trở về bình thường. Một lát sau người đàn ông tỉnh lại, tất cả đều vừa khớp!”
Tuy rằng mọi người đã đoán đúng quá trình gây án của Lưu Uyển Như, nhưng cô ta chỉ ra vẻ là người ngoài cuộc, kể lại câu chuyện cũ … Mọi người thầm thán phục! Người phụ nữ này quả nhiên không bình thường, vì báo thù mà cô ta trở nên điên cuồng!