Edit: Tuyen83~LQĐ
Cố Lâm phát hiện ra rằng anh đã đánh giá sai về quyết tâm của mình.
Anh rất muốn chạy tới hỏi Phạm Tư Triết một chút, khi bạn gái của cậu ngây thơ đáng yêu còn mang theo một chút quyến rũ, cậu đã làm như thế nào mà ngồi ngay ngắn trong lòng vẫn không loạn?
Nếu bạn gái cậu ngay cả một ngón tay chọc bạn đều thẹn thùng nhanh chóng rút tay về, muốn kéo tay cậu bị cậu nhìn thấy còn muốn giả bộ như không có việc gì buông ra, chẳng lẽ cậu không muốn bổ nhào tới trêu đùa cô ấy nhìn bộ dáng cô ấy thẹn thùng hơn sao?
Cố Lâm thật sự không nghĩ đến bạn gái mình đáng yêu như vậy.
Sẽ không uống rượu còn một hai phải uống một chút bia, sau đó giống như con mèo mở miệng nhỏ uống một ngụm, miễn cưỡng uống vào nửa ly thì đặt xuống.
Nói muốn ăn lẩu kết quả không thể ăn cay, ăn hai miếng liền thở, liếʍ môi đỏ rực, để cho người ta nhìn…… Có chút muốn hôn.
Đương nhiên, chỉ cần nghĩ lại, để mình không còn ảo tưởng mơ hồ hơn, anh chỉ có thể làm bộ cúi đầu xem di động gửi tin nhắn cho người khác, nếu không, cuối cùng không thể nói chuyện với Vương Miêu “Bây giờ miệng em đỏ giống như lạp xưởng” rồi?
Nếu Vương Miêu bực bội anh còn có thể nói một câu “Anh có thể cắn một cái sao, thoạt nhìn ăn rất ngon.”
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cố Lâm nén cười cố gắng để cho bản thân thoạt nhìn như là một thầy cố vấn thường xuyên trả lời những câu hỏi cho thực tập sinh, đến khi Vương Miêu có chút bất mãn nhìn chằm chằm vào anh, anh mới nói dối giải thích một câu để đặt điện thoại lên.
Khi đó cô chu miệng không vui, càng giống lạp xưởng nhỏ rồi.
Rõ ràng không thích xem phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, một hai phải nhân nhượng anh đi xem phim phi cơ, còn cãi bướng nói mình thích, kết quả phim chiếu chưa đến một nửa thì ngủ rồi.
Khi đó Cố Lâm ở phòng chiếu phim nhìn thấy Vương Miêu buồn ngủ một lát gật đầu một cái, đã nghĩ làm sao có thể có người thích tự tìm khó chịu cho mình, lại nghĩ đến cô ấy vì đề nghị của mình xem bộ phim này, có thể cho rằng mình thích mới có thể nhẫn nại đến xem với anh.
Tự
nhiên có chút cảm động.
Anh nhìn đầu lộn xộn của Vương Miêu ngồi bên cạnh một cái, tay đỡ cổ của cô để cho cô dựa vào mình, cô ấy ngủ rất say, tự giác tìm tư thế thoải mái đầu dựa vào vai anh, giống như xem anh trở thành lưng ghế dựa rồi.
Cô ngủ hơn một giờ, thẳng đến khi phim kết thúc, bả vai Cố Lâm đều đã tê rần, cô còn đang ngủ.
Tại sao chất lượng giấc ngủ tốt như vậy?
Trong đầu Cố Lâm bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, khi anh trực đêm cô ở nhà cũng không sợ hãi, vẫn có thể ngáy khò khò như cũ.
Rất tốt.
Khi Vương Miêu ngủ trên mặt bị ép hiện lên vệt đỏ, lại khẳng định mình là thích xem phim phi cơ, Cố Lâm nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn được, chủ động kéo tay cô.
Sợ cô ấy thẹn thùng, anh tận lực không nhìn cô, để cho cô thích ứng một chút với sự tiếp xúc cơ thể của hai người.
Không nghĩ tới cô rất vui vẻ đối với việc mình kéo tay cô như vậy, giọng nói đều vui vẻ rất nhiều, còn dọa cho một đứa trẻ bên cạnh khóc.
Cố Lâm chưa từng thấy qua người dễ dàng thỏa mãn như vậy, nhưng khi bạn làm việc gì với ai đó, đối phương có thể tích cực đáp lại khi đó xác thật sẽ làm cho tâm tình bạn rất tốt. Cho nên anh đáp lại yêu cầu của cô mua cho cô ấy một ly nước chanh, thậm chí nhịn không được muốn thỏa mãn cô nhiều hơn, “Đều sẽ cho em.”
Vương Miêu đi đường còn có chút cà nhắc, Cố Lâm nhìn không được cô đi cà nhắc theo sau lưng mình, cũng không đi dạo phố, nắm tay cô tìm một quán trà để nghỉ ngơi.
Anh châm trà cho cô, cô thêm nước trái cây vào trong trà, làm anh nhớ tới lần trước nhìn thấy cảnh tượng cô bỏ quả tắc vào trong trà.
Cố Lâm tò mò, đem cái ly của mình giơ lên trước mặt cô, “Cho anh một chút, anh nếm hương vị.”
Vương Miêu nghe vậy nhấc cái ly lên đổ gần nửa ly nước chanh cho anh.
Cố Lâm uống lên miệng, ừ, uống không được.
“Thật nhiều.” Vương Miêu cười mỉa, “Em thích vị này.”
Cố Lâm một lần nữa châm một bình trà, thành thạo rửa trà cụ, nhìn tay anh làm mềm mại nhẹ nhàng hơi nước và hương trà quanh quẩn ở phía trước, cảm giác khoảnh khắc yên bình, giống như chính mình ở trong phim cổ trang là người có trí tuệ ưu tú.
Giơ tay thêm trà, lúc lơ đãng thấy hai người con gái ở bên ngoài khoảng hai mươi bước, gọn gàng xinh đẹp, nói cười duyên dáng.
Quan trọng nhất chính là, người ở bên trái kia là bạn gái cũ của anh.
“Này ——” thất thần một lát nước ấm đổ lên tay, khiến anh thiếu chút nữa ném đi ấm trà.
“Không có việc gì chứ?”
Vương Miêu lấy đệm vải cầm ấm trà, “Tay đã đỏ, muốn đi mua thuốc trị phỏng một chút hay không?”
giọng nói cô quan tâm làm trong lòng Cố Lâm dễ chịu, vội giải thích. “Không đau, lúc này cũng hết đau rồi, không nổi bóng, không sao cả.”
Bạn gái cũ đặt trà ở phía trước sảnh, đang đi từng bước về phía bọn họ.
Cố Lâm có chút chột dạ, trong lòng muốn nói người yêu cũ đều là hảo tụ hảo tán, chia tay cũng không đến mức trở thành kẻ thù. Nhưng người này thì khác, sau khi anh và Thẩm Lăng Tâm chia tay đi ra ngoài giải sầu mới quen một tiếp viên hàng không, khi đó trong lòng anh nói không rõ không buông tay Thẩm Lăng Tâm, hơn nữa vị tiểu thư xinh đẹp này hiển nhiên là đẳng cấp cao hơn so với anh một bậc, không lâu sau hai người cũng bởi vì một lần khắc khẩu nên chia tay, khi chia tay tiếp viên hàng không còn nói thẳng là vì đã có đối tượng tốt hơn.
Kết quả chia tay không bao lâu, tiếp viên hàng không lại muốn hợp lại, còn nói rằng khi chia tay nói có người đàn ôn tốt hơn kia là do cô ấy bịa chuyện, vì giận anh, cũng không có tính cách như vậy.
Có hay không Cố Lâm cũng không muốn đi xác nhận, anh cũng không quá để ý, trong thời gian yêu đương với tiếp viên hàng không hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng cãi nhau không ít, vốn dĩ anh cảm thấy bọn họ cũng không thích hợp, nếu đã chia tay thì không cần thiết lại dây dưa.
Tiếp viên hàng không lại nhận định anh có tình yêu mới, lời nói nghe có chút không tốt lắm, hai người cãi nhau rất dữ.
Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, Cố Lâm đoán tình thế một chút, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nơi này rất có thể hiện trường sẽ trở thành thảm án lớn.
Tiếp viên hàng không đã cùng bạn ngồi xuống, ngồi ở phía sau bọn họ, hơn nữa tiếp viên hàng không đã nhìn thấy anh, ánh mắt nhìn về phía bên này vài lần.
Vương Miêu so với trong suy nghĩ của Cố Lâm càng nhạy cảm hơn, cô đã nhận ra ánh mắt bên kia hơn nữa còn quay lại nhìn, Cố Lâm chỉ cảm thấy đau đầu, nhẹ giọng thương lượng với Vương Miêu, “Không phải em không thích uống trà sao? Chúng ta đổi địa điểm khác nhé? Muốn ăn đồ ngọt không?”
Vương Miêu lắc đầu, “Anh quen các cô ấy sao? Các cô ấy đang nhìn anh.”
Hỏi Cố Lâm không thể không quay đầu nhìn, cười gật gật đầu xem như chào hỏi, “Là bệnh nhân trước kia của anh.”
“À.” Vương Miêu thở phào nhẹ nhõm, “Cô gái trẻ bên kia ánh mắt nhìn anh giống như rất có ý với anh, anh còn nói không nói chuyện yêu đương với bệnh nhân của mình.”
Cố Lâm cười gượng hai tiếng, trong lòng giống như có người cầm hòn đá nhỏ ném vào mình.
Nếu Vương Miêu đều nhìn ra ánh mắt bên kia không tốt, Cố Lâm càng không thể làm cho cô cảm thấy không thoải mái, cầm lấy nước chanh của Vương Miêu, “Không thích bị nhìn chằm chằm, chúng ta đổi nơi khác.”
“Cô giá kia đi tới.” Vương Miêu nhìn thoáng qua sau lưng anh, “Anh chào hỏi với cô ấy xong chúng ta lại đi.”
trong lúc Cố Lâm đang hoảng hốt nghe thấy âm thanh tắt máy tính Windows, lên tinh thần xoay người đối mặt với tiếp viên hàng không, “Lộ Lộ.”
Tiếp viên hàng không nhoẻn miệng cười, “Thật trùng hợp, gặp được anh ở chỗ này.”
“Ừ, thật trùng hợp.”
“Đi dạo phố với bạn gái à?”
Tầm mắt của tiếp viên hàng không chuyển lên người Vương Miêu.
“Ừ, cô ấy không muốn uống trà, chúng tôi đang định đổi nơi khác.” Trong giọng nói của Cố Lâm mang theo xa cách, nói đến cũng không lịch sự, thực rõ ràng truyền đạt ra ý không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy.
Nhưng tiếp viên hàng không nghe không hiểu, không những nghe không hiểu còn thực không chú ý chế nhạo Vương Miêu một chút, “Hiện tại anh lại biết dỗ bạn gái, trước kia kêu anh đi ra ngoài chơi với em anh luôn nói trực ban, tăng ca.”
Trong lòng Cố Lâm trầm xuống, quả nhiên không nên chờ mong cô ấy sẽ lưu lại tình cảm cho đối phương.
Đầu tiên Anh nhìn Vương Miêu, không muốn dây dưa với tiếp viên hàng không, chỉ muốn dẫn Vương Miêu rời khỏi nơi này để cho cô bớt xấu hổ một chút.
Anh nhìn Vương Miêu, Vương Miêu cũng nhìn anh, không chờ anh nói chuyện đứng lên cầm túi xách của mình, bộ dáng muốn đi dạo với anh.
“À, đi thôi?” Tiếp viên hàng không đứng ở giữa ghế dài
và cái bàn, chặn Cố Lâm đi ra ngoài.
Cố Lâm lạnh mặt, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy Vương Miêu mở miệng: “Cho nên cô tìm người khác.”
Cố Lâm và tiếp viên hàng không cùng lúc nhìn về phía Vương Miêu, giọng nói của Vương Miêu rất bình tĩnh lại nói một lần, “Anh ấy sẽ không đõ dành cô, cô tìm người khác, không phải đã thanh toán xong sao?”
Tiếp viên hàng không dường như một lúc chưa nghĩ ra muốn trả lời như thế nào, Cố Lâm thừa dịp cô ấy đang sững sờ cương quyết bước qua đi ra ngoài, nắm tay Vương Miêu đi ra ngoài, “Hẹn gặp lại.” cũng không muốn nói với tiếp viên hàng không.
Anh cũng không quan tâm chuyện của cô ấy, hiện tại anh buồn rầu chính là giải thích với Vương Miêu như thế nào.
Hai người đi ra khỏi quán trà, lặng lẽ bước đi ở trên đường lang thang không có mục đích, cuối cùng đi đến một cửa hàng thời trang ngồi ở trên ghế dài đằng trước cửa.
Vương Miêu vẫn không hất tay anh ra, còn bị anh nắm, nhìn cũng không giống như là đang giận dỗi, “Là bạn gái cũ của anh?”
“Không phải em…… Đã đoán được sao.”
“Mắt nhìn rất tốt, cô ấy đều gả cho người khác vì cái gì còn ghi hận người yêu cũ như vậy?”
A, cô ấy coi cô ấy như Thẩm Lăng Tâm sao?
Lúc này Cố Lâm mới phản ứng lại, chẳng qua việc này cũng không cần thiết giải thích, anh đâm lao phải theo lao, “Ừ, thật ra khi anh với cô ấy ở bên nhau rất nhiều việc xảy ra không tốt.”
Vương Miêu khom lưng cúi người, ngưỡng mặt tiến đến trước ngực Cố Lâm nhìn vẻ mặt của anh, “Hiện tại anh là đang…… Ừ, ảo não? Hổ thẹn? Cảm thấy không chăm sóc tốt cho cô ấy?”
“Không phải.” Cố Lâm nhìn Vương Miêu, “Là đang hổ thẹn không chăm sóc tốt cho em, để cho em đối mặt tình cảnh xấu hổ như vậy. Em…… Không tức giận sao?”
Vương Miêu ngồi thẳng, bỗng nhiên hất tay anh ra, “Có giận một chút xíu, khi anh gọi cô ấy là Lộ Lộ.”
“Cô ấy tên là Trương Lộ Lộ.” Cố Lâm giải thích.
“Vậy gọi Trương Lộ Lộ, vì cái gì gọi ngắn gọn tên họ của người khác?” Vương Miêu thực nghiêm túc nói với anh.
“Được, không bỏ bớt.” Cố Lâm đồng ý, lại liếc nhìn Vương Miêu một cái, thế nhưng không biện pháp phân biệt cô ấy đến cuối cùng là suy nghĩ như thế nào, cảm giác cô ấy nhất định là không vui, lại nhìn vẻ mặt của cô thật sự không giống như là đang tức giận.
Vương Miêu nhìn anh, bỗng nhiên cười, “Anh sợ em tức giận anh nói yêu đương trước kia? Sẽ không, không phải anh đã nói với em rồi sao? Hơn nữa anh có kinh nghiệm yêu đương cũng khá tốt, anh xem, trước kia anh đều sẽ không dỗ dành với người khác, nhưng hiện tại sẽ dỗ dành với em, cùng em ăn cơm xem phim ảnh, còn lo lắng em có tức giận không, việc này không phải có tiến bộ sao?”
Như thế nào sẽ có người thông tình đạt lý như vậy, là cô nàng khéo hiểu lòng người?
Cố Lâm xấu hổ muốn đào cái hố để giấu mặt đi, anh cảm thấy anh giống như lừa một người con gái rất đơn thuần thiện lương, có phải anh nên dẫn Phạm Tư Triết đến trước mặt cô để cho cậu ta vạch trần gương mặt thật của mình ra rồi mắng chửi một trận hay không? Vương Miêu này nhất định sẽ bị dọa chạy mất?
Anh không nhịn được lại đi cầm tay Vương Miêu, trong lòng rối bời.
Vương Miêu lại nắm tay anh, “Kỳ thật em còn rất hâm mộ anh, cũng hâm mộ bạn gái cũ của anh, các người đều đã trải qua cái gì gọi là yêu đương, từ khi em mười ba tuổi mẹ em bắt đầu nhìn chằm chằm em không cho em yêu sớm, vào đại học sợ em học cái xấu cũng không cho em chọn trường học khác, mỗi ngày đều bảo em về nhà, đến khi em tốt nghiệp cũng chưa ăn qua vài lần cơm với bạn cùng phòng; xuất ngoại đi học hai năm kia, mỗi ngày bà ấy đều phải quan sát em từ xa qua video. Chính là chờ em về nước bỗng nhiên lại bắt đầu thúc giục em kết hôn, nói cái gì là bạn học em đều đã kết hôn rồi.”
Vương Miêu thở dài, “Anh xem, anh đều không có cơ hội thể nghiệm một chút gặp được người yêu cũ của em sau đó cảm thụ ăn dấm chua gì gì đó.”
Cố Lâm nghe cô nói xong trong lòng càng ảo não, Vương Miêu này chỉ là tiểu thiên sứ tạo ra cái nghiệt gì, lần đầu tiên yêu đương thì gặp được anh……
Anh nghiêm túc ở trong đầu hiện lên người bạn gái trước của mình một chút đã ở khu vực nào, tự hỏi sau này mang Vương Miêu đi đâu hẹn hò một chút chuyện gặp mặt không đến mức ầm ĩ như vậy.
“Này.” Vương Miêu bỗng nhiên kêu anh một cái, “Anh ngây ngốc cái gì? Còn đang suy nghĩ bạn gái cũ sao?”
Cô bĩu môi, là biểu tình không vui, gọi suy nghĩ Cố Lâm trở lại.
Anh cảm thấy đề tài kiểu bạn gái cũ này nói nhiều sẽ không tốt, “Chân em có đau hay không?”
Vương Miêu mắt sáng lấp lánh nhìn anh, “Không phải anh là bác sĩ sao, sẽ không xem sao?”
Vì thế Cố Lâm nhìn thoáng qua, “Vẫn là đừng đi bộ quá nhiều, nơi này cách nhà anh không xa, nếu không đến nhà anh ngồi một chút?”
Trong nhà vẫn là an toàn nhất.
Bọn họ có thể yên tâm nói chuyện.
Nhưng anh nói xong lại phát hiện vẻ mặt Vương Miêu có chút…… Không vui? Cũng vì bởi tính tình cô cẩn thận như vậy, hẳn là cảm thấy không thích hợp rồi.
Anh vừa định đề nghị lại đổi một chỗ khác, Vương Miêu lại gật đầu một cái, “Vậy đến nhà anh đi, chân em thật sự không được thoải mái.”
“Được.” Cố Lâm nhìn cô cười, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn giống như người tốt.