Võ Đạo Tông Sư

chương 105.Chương 106. Tận tình thiêu đốt (2) Toàn bộ buổi chiều cùng buổi tối, Lâu Thành đều quan sát video, trao đổi với Nghiêm Chiêu Kha tương quan Hô Khiếu Bát Hình, cùng với đến công viên nhỏ rèn luyện bản thân, trong lòng dần dần có ý tưởng thành hình.

“Chiến thuật du đấu bị Hô Khiếu Bát Hình toàn diện khắc chế, mình một lần này không thể dựa vào ‘trọng tâm như thủy ngân’ nữa, phải thay đổi đấu pháp hai trận trước đó rồi.” Lâu Thành nói cho Nghiêm Chiêu Kha.

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm hai tay giao nhau trầm ngâm nói: “Hô Khiếu Bát Hình một hơi liên tục công kích rất mạnh, không dễ phòng ngự, cậu tuy tăng lên thật sự mau, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn tương đối khiếm khuyết, chọn dùng đấu pháp của Đường Việt hoặc Vương Diệp, mình sợ

cậu chống đỡ không đến lúc thể lực anh ta giảm xuống, mà nếu lấy công bù thủ, anh ta lại có thể một đòn không trúng lập tức chạy xa, tóm lại, phi thường khó đối phó.”

“Mình ở trong diễn đàn nhìn đến ‘Con Đường Lôi Đài’ thảo luận cùng người khác, phát hiện bọn họ nhằm vào các điểm mạnh của mình đều có chuẩn bị, đều đang làm thay đổi, ví dụ như dùng thốn kình, phát xúc lực, mình đang nghĩ, khi Chu Viễn Ninh dùng đấu pháp bình thường không quá quen có thể

lộ ra vấn đề nhất định hay không, nhất là ở lúc tiến công...” Lâu Thành mang một ít ý tưởng mơ hồ đều kể hết ra, để cầu suy nghĩ cho thông suốt, dù sao chiến đấu nháy mắt thay đổi trăm lần, tính toán lúc ban đầu chưa chắc có thể phát huy công dụng, làm thêm chút dự án chung quy không sai.

Hai người lại thảo luận hồi lâu, thẳng đến mười rưỡi đến, Lâu Thành chuẩn bị ngủ, sáng mai diễn luyện đấu pháp.

“Chanh Tử, cậu trước khi luận võ đừng đi xem diễn đàn câu lạc bộ Long Hổ, như vậy rất dễ dàng bị người khác bình luận quấy nhiễu, bị những ngôn luận không thích cậu ảnh hưởng, tạo thành vấn đề phương diện tâm linh cảm xúc.” Lúc chúc ngủ ngon, Nghiêm Chiêu Kha cố ý dặn dò một câu.

“Yên tâm, mình sẽ khắc chế, đúng rồi, bây giờ tỷ lệ cược bao nhiêu?” Lâu Thành hỏi một câu.

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm cười trộm nói: “Anh tay 1 bồi 1. 3, cậu 1

bồi 3, áp lực đều đến bên kia của anh ta rồi.”

Đây là tỷ lệ cược bao hàm tiền vốn ở bên trong.

Điều này nói lên đại đa số người vẫn cho rằng ta cùng với Chu Viễn Ninh có chênh lệch không nhỏ... Lâu Thành rời khỏi QQ, nhắm hai mắt lại.

...

“1 bồi 1. 3, 1 bồi 3...” Buổi chiều hôm sau, lão Trịnh cùng các đồng bạn đứng ở trước điểm đặt cược trận đấu, nhìn tỷ lệ cược của một trận chiến giữa Lâu Thành cùng Chu Viễn Ninh.

Một trong các đồng bạn của ông cười nói: “Vậy tôi mua Chu Viễn Ninh hai trăm tệ đi, nếu Lâu Thành thắng, tôi thua tiền đổi khoái hoạt, nếu Lâu Thành thua, có tiền đến an ủi tâm linh của tôi.”

“Không sai, biện pháp hay!” Mấy vị đồng bạn của lão Trịnh đều phân biệt tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi mua xong, ánh mắt bọn họ đều ném về phía lão Trịnh từ đầu tới cuối chưa động:

“Lão Trịnh, ông không mua?”

Lão Trịnh nghĩ nghĩ nói: “Tôi vẫn là tính mua một hai trăm Lâu Thành thắng.”

“Ông cảm thấy cậu ta có thể thắng? Cậu ta cùng Vương Diệp một trận chiến đó là dựa vào tỉ mỉ bố trí mới có cơ hội, nhưng cái này chỉ có thể được một lần, quỷ kế một khi bị nhìn thấu thì không có hiệu quả nữa.” Các đồng bạn nhao nhao khuyên bảo.

“Nói không chừng thì sao? Dù sao cũng chỉ một trăm đồng, coi như tiêu tiền vé vào cửa thi đấu lôi đài đi.” Lão Trịnh lấy ra ví, nói giỡn, “Các ông cũng mua chút Lâu Thành thắng đi, nếu hắn không như ý, có thể thua ít một chút mà.”

...

“Lan tỷ, chị không mua?” Diệp Du Đình cầm mười tờ tiền giấy một trăm.

Khương Lan trầm ngâm nói: “Chị có chút không nắm chắc, vẫn là không mua.”

“Sao có thể không nắm chắc? Đấu pháp Chu Viễn Ninh khắc chế Lâu Thành bao nhiêu chứ, hơn nữa còn có chênh lệch trên thực lực tổng hợp.” Diệp Du Đình ngạc nhiên hỏi ngược lại.

Khương Lan lắc lắc đầu: “Nhưng vấn đề cùng chỗ thiếu hụt của Chu Viễn Ninh cũng rõ ràng tương tự.”

“Vậy em tự mua!” Diệp Du Đình rất có lòng tin.

...

“Đại sư huynh, anh thế mà mua Lâu Thành thắng?” Tần Chí Lâm kinh ngạc nhìn Lưu Ứng Long.

Lưu Ứng Long cũng là người trẻ tuổi, cười cười nói: “Coi như là thù lao hắn mấy trận đấu này để chúng ta thu hoạch không phải là ít đi, làm một ngụm xem có kỳ tích hay không.”

Ở mấy điểm đặt cược, đề tài nói chuyện tương tự thỉnh thoảng xảy ra, tỷ

lệ cược còn đang điều chỉnh nho nhỏ, vẫn là nhạc dạo xem trọng Chu Viễn Ninh.

...

“Lộ gia, trận đấu là trận đầu buổi chiều.” “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào cùng “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh sóng vai đi về phía sân vận động võ đạo.

Chu Viễn Ninh nghe vậy thở hắt ra: “Không tệ, không cần chờ nhiều.”

Hắn thấy màn hình di động của Kim Đào còn đang sáng lên, quay sang hỏi:

“Trong bài viết trực tiếp nói những gì?”

Kim Đào cười ha ha nói:

“Mọi người đều đang ủng hộ Lộ gia anh đánh bại Lâu Thành, Cỏ Cây nói Lâu Thành thực lực cứng không đủ nghiệp dư nhất phẩm, bảo anh yên tâm ngược

đãi, Nhanh Mồm Nhanh Miệng nói một trận chiến của Lâu Thành và Vương Diệp đánh tới loại trình độ đó đúng là may mắn, không có gì ghê gớm, Lão Long, Mario cùng thúc Cưỡi Heo bọn họ bảo anh phát huy cho tốt trí tuệ tập thể, Tiểu Vằn Thắn cùng Thiển Hải Lam các cô ấy nói Lộ gia anh nếu bị thua, phải lộ ảnh bán khỏa thân của mình, Huyễn Phạm tiểu nha đầu đầu kia tiên là hô ủng hộ, sau đó lại đòi ảnh chụp.”

“Hắc.” Chu Viễn Ninh cười một tiếng, xắn ống tay áo, “Cậu giúp tôi trả

lời một phen, nói tôi cảm tạ mọi người ủng hộ, nhất định không cô phụ bọn họ chờ mong, lấy danh nghĩa hình bán khỏa thân!”

“Về phần tiểu nha đầu kia, cứ nói nếu tôi thắng, sẽ lấy tư thái người thắng chụp ảnh chung với thần tượng mới của cô ấy!”

Khi nói chuyện, hai người tiến vào sân vận động tiếng người ồn ào.

...

Trong phòng thay quần áo, Lâu Thành mở mắt, con ngươi sâu thẳm, bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn nhìn nhìn đồng hồ điện tử, thấy trận đấu bắt đầu còn có vài phút, vì thế đứng dậy, hoạt động gân cốt, sau đó lấy ra di động, lên QQ, phát ra tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha:

“Cần đi thi đấu rồi.”

Nghiêm Chiêu Kha nhanh chóng trả lời nói: “... Muốn nghe bài hát gì?”

Trong lòng Lâu Thành vui vẻ, cười trộm nói: “Cậu còn nhớ rõ à.”

Trước khi đánh với Đường Việt, mình có nói bảo Nghiêm Chiêu Kha ở một trận cuối cùng thi đấu tiểu tổ hát bài để cổ vũ.

“Mau nói bài gì! Nếu không mình liền đổi ý!” Nghiêm Chiêu Kha trả lời.

Lâu Thành nghĩ nghĩ, cầu cười gõ chữ:

“Truy Mộng Xích Tử Tâm đi, bỏ đi bộ phận.”

Đợi chờ, một đoạn thoại thật dài gửi tới, click nghe, giọng nữ trong vắt lại quen thuộc của Nghiêm Chiêu Kha hát:

“Chạy về phía trước, nghênh đón cái nhìn lạnh lùng cùng cười nhạo Sinh mệnh to lớn không trải qua đau khổ có thể nào cảm thấy Vận mệnh nó không thể khiến chúng ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ

Cho dù máu tươi đổ đầy vòng tay

“Tiếp tục chạy, mang theo sự kiêu ngạo của đứa con đỏ

Sinh mệnh lóng lánh không kiên trì đến cùng có thể nào nhìn thấy Cùng với kéo dài hơi tàn không bằng tận tình thiêu đốt đi Có một ngày sẽ lại nảy mầm.”

Lâu Thành nghe tiếng hát, đẩy ra cửa phòng thay quần áo.

Vậy thì tận tình thiêu đốt đi!

Hết