Võ Đạo Tông Sư

chương 102.Chương 103. Tỷ lệ cược (1)

Lắc lắc đầu, Đường Việt đứng dậy, chỉ thấy Lâu Thành đối diện cười cười, mở miệng nói:

“Nói thực ra, tôi còn chưa từng gặp ai chủ động đấu thể lực đấu tiêu hao với tôi.”

Thật sao dũng khí đáng khen!

Lời vừa vào tai, lại nhìn thấy đối phương khí định thần nhàn, không thấy chút mệt mỏi nào cả, Đường Việt thật sự là suy nghĩ nôn ra máu cũng có rồi, các loại cảm xúc bốc lên, thốt ra: “Cậu không biết mệt sao?”

“Biết chứ.” Lâu Thành vẻ mặt thành khẩn, “Anh kiên trì thêm nửa giờ, tôi liền không gánh vác được.”

Nửa giờ? Khóe miệng Đường Việt run rẩy, quay đầu bước đi, vẻ mặt muốn khóc.

Kiên trì nửa giờ nữa... Cậu vẫn là gϊếŧ tôi đi!

Nhìn bóng lưng hắn, Lâu Thành nhịn không được oán thầm một câu: Tôi cũng thật không lừa anh, tinh lực tôi cũng chỉ có thể chống đỡ nửa giờ, luyện tập cùng thực chiến vẫn có khác nhau, đương nhiên, đơn thuần luận thể

lực, tôi có thể chiến một trăm trận nữa!

Đấu pháp khắc chế khiến hắn thắng tương đối thoải mái.

Trên khán đài, tiếng ủng hộ cùng vỗ tay nổi lên bốn phía, vì vừa rồi chiến đấu “đặc sắc” mà nhiệt liệt.

“Em chỉ không hiểu, bọn họ sao lại không đi xem chạy đường dài cực hạn?”

Diệp Du Đình day day chóp mũi, phỉ nhổ trình độ thưởng thức của khán giả.

Tổ thứ bốn vòng thứ hai, Lâu Thành rốt cuộc nghênh đón thắng lợi, từ bên cạnh vách núi đi trở về, thấy được hy vọng thông hướng top mười sáu!

***

Từ chỗ giám sát trận đấu cầm lại vật phẩm tư nhân, Lâu Thành dọc theo bậc đá đi xuống, đi về phía phòng thay quần áo, tính tắm rửa trước một chút, đổi quần áo dính sát người, vừa rồi đấu sức bền mình tuy không mệt, nhưng cũng toát đầy mồ hôi.

Trên cả quãng đường, tiếng khán giả vỗ tay cùng hò hét vẫn quanh quẩn, tựa như có hai chữ “Lâu Thành” đang quanh quẩn, như là nghi thức nghênh đón tướng quân khải hoàn mà về, Lâu Thành hơi nheo mắt, rất hài lòng loại trường hợp này, rất là hưởng thụ loại cảm giác này.

Đây là tư vị của thắng lợi.

Điều duy nhất khiến hắn có chút chột dạ là, mình chung quy vẫn dựa vào Kim Đan, hy vọng có thể mau chóng mang nó hoàn toàn nắm giữ, hoàn toàn quy về bản thân.

Lúc bước vào phòng thay quần áo, Lâu Thành đã mở khóa điện thoại di động, đăng nhập QQ, phát ra tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha, dùng biểu cảm cười to nói:

“Thắng lợi hoàn thành nhiệm vụ!”

Làm xong những thứ này, hắn nhanh chóng tắm rửa chiến đấu, vội vàng chạy ra bên ngoài, trận đấu của “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh và Vương Diệp sắp bắt đầu, mà người trước là một cửa ải khó khăn cuối cùng mình thông hướng top mười sáu, đương nhiên, cũng là cửa ải đại nạn thứ hai gần với Vương Diệp!

Trong lúc chạy đi, hắn thấy Nghiêm Chiêu Kha đã trả lời, một con khỉ

yoyo cici quẫy đuôi toát hồng tâm nói: “Không sai, có thể ổn định chiến thắng cao thủ nghiệp dư nhất phẩm, cho dù có duyên cớ đấu pháp khắc chế, cũng nói rõ cậu có tiêu chuẩn áp sát, làm sao bây giờ, Chanh Tử, mình ghen tị cậu! Đi học để mình đánh một trận đi!”

“Không có vấn đề, nằm yên mặc cho đánh, tùy tiện chà đạp!” Lâu Thành hiện lên nụ cười, không chút do dự trả lời.

Cùng lúc đó, hắn ở trong lòng mặc niệm: “Đánh là thân, mắng là yêu!”

“Cậu đừng gạt mình nha, mình bây giờ đánh không thắng cậu ( đáng thương

).” Nghiêm Chiêu Kha lấy giọng nói giỡn trả lời, “Cậu cẩn thận nghiên cứu trận đấu của Chu Viễn Ninh trước, mình lên web ban tổ chức tìm video chiến đấu của cậu vừa rồi ~ “

Lâu Thành phát ra biểu cảm lau mồ hôi lạnh: “Không có gì đáng xem, trọng tâm như thủy ngân cùng thi đấu sức bền chuyên tâm phòng thủ, cậu mau vào xem bắt đầu cùng kết thúc là được rồi.”

Hắn vừa trả lời, vừa tìm được ghế khách quý ngồi xuống, mà trên lôi đài, sau tiết mục trợ hứng ngắn ngủi, Vương Diệp cùng Chu Viễn Ninh tiến vào thời gian đối thoại, màn hình lớn mang nhất cử nhất động cùng ngôn ngữ

giao phong của hai người đều trực tiếp cho người xem.

Trận đấu chưa chính thức bắt đầu, Nghiêm Chiêu Kha đã xem xong video, phát ra biểu cảm ngáp: “Đều là du đấu trọng tâm như thủy ngân, vì sao ngày hôm qua đặc sắc như vậy, hôm nay nhàm chán như vậy, nhưng cậu cuối cùng một cú áp sát thuận thế vật đó nắm bắt thời cơ thật tốt, hơi chậm chút liền bị Đường Việt húc trúng, cho dù không bị thương gì, cũng sẽ

ngất ngắn ngủi, cảm giác có chút mạo hiểm.”

“Không nắm chắc làm sao dám thử?” Lâu Thành thấy chỗ đắc ý được cô gái yêu mến nhìn ra, nhất thời lại cao hứng phấn chấn thêm vài phần, “Về phần vấn đề đặc sắc cùng nhàm chán tất cả cho đối thủ lựa chọn, không quan hệ

với mình nha ( mặt chính trực ).”

Nghiêm Chiêu Kha lập tức trả lời: “Nhưng bọn họ lựa chọn đều là vì cậu vô tình cậu lãnh khốc cậu cố tình gây sự ( mặt Nhĩ Khang).”

Bật cười một tiếng, Lâu Thành đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy hỉ ý (sự

vui mừng), nếu bạn học Tiểu Minh ở đây, chỉ sợ sẽ nói cái này không phải hỷ ý, là xuân ý!

“Trận đấu của Chu Viễn Ninh sắp bắt đầu rồi.” Hắn nhìn thấy trọng tài đang xem đồng hồ điện tử.

Nghiêm Chiêu Kha dùng đầu cà rốt đẩy kính râm nói: “Xem cho kỹ, bản huấn luyện viên còn chuẩn bị cho cậu vài đoạn video Hô Khiếu Bát Hình, cậu buổi chiều nghiêm túc nghiên cứu một chút, cái này chính là mình bảo ông ngoại mình đề cử!”

Giúp mình cảm ơn ông ngoại! Lâu Thành vô liêm sỉ ở trong bụng hòa theo gọi tiếng ông ngoại, mà trong lòng một mảng ấm áp, cười trộm nói: “Cậu đã chuẩn bị tốt rồi? Không hổ là huấn luyện viên tốt nhất, quả thực ân sư

khó báo! Mình nhất định phải xông vào top mười sáu, tiền thưởng đang chờ

mình! Đúng rồi, giúp mình cảm ơn lão nhân gia một chút.”

Lúc này, hắn hoàn toàn mang sư phụ chính quy Thi lão đầu ném ra sau đầu.

Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm đắc ý răng nanh loang loáng: “Biết ân đức của bản giáo luyện là tốt rồi, ặc, cậu tựa như rất coi trọng tiền thưởng a?”

“Đương nhiên, có tiền thưởng có thể mời cậu ăn một bữa ngon hơn nữa!”

Lâu Thành cố ý nói có chút ái muội.

Cái này không phải lão sư Thái Tông Minh chỉ đạo ngoài sân đề nghị, mà là hắn vô sự tự thông lĩnh ngộ, cảm thấy quan hệ hai bên sau khi trải qua việc tới tháng, có tiến triển đáng mừng, bởi vậy thêm chút ái muội, nếu không quan hệ sẽ hướng về “nam khuê mật” diễn biến, vậy thì thành bi kịch rõ đầu rõ đuôi.

Nghiêm Chiêu Kha qua mười mấy giây mới dùng biểu cảm đắc ý cười nói:

“Coi như cậu có lương tâm.”

Trên lôi đài, trận đấu đã bắt đầu, Chu Viễn Ninh không hề nghi ngờ lựa chọn du đấu, hắn tựa như ngọn gió bất định lại không kềm chế, vòng quanh Vương Diệp thổi, trước sau mơ hồ, trái phải khó đoán, linh hoạt lại rất nhanh, bắt lấy cơ hội thì nhanh chóng tới gần, ra tay kiên quyết, không thấy do dự, một đòn không trúng lại lập tức chạy xa.

Đối mặt kẻ địch như vậy, Vương Diệp không có cách nào giống đối phó Lâu Thành tốc độ và nhanh nhẹn đều không đủ như vậy chủ động tiến công, dựa vào phán đoán chiêu thức cùng bản thân phối hợp áp súc phạm vi hoạt động của kẻ địch, bởi vậy bày ra tư thế như Đường Việt lúc trước, thủ vững phản kích.

Mà khác với Đường Việt, ánh mắt kiến thức của Vương Diệp đều lợi hại, cho dù không thể chỉ thủ mấy chỗ yếu hại, vẫn thong dong hóa giải một lần lại một lần tiến công của Chu Viễn Ninh, thậm chí thiếu chút nữa dựa vào

“Hồi Mã Thương” cùng “Ngựa Đá Hậu” đánh trúng đối thủ, lấy được thắng lợi.

Hết