Võ Đạo Tông Sư

chương 99.Chương 100. Khí thế - Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch)

“Không khẩn trương, sau khi chiến một trận với cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm, lại đối mặt cao thủ nghiệp dư nhất phẩm, tựa như thành thói quen rồi, không có gì ghê gớm cả. Đương nhiên, mình cũng sẽ không tự cao tự đại, xem nhẹ đối thủ, mình bây giờ thực lực tổng hợp vẫn kém nghiệp dư

nhất phẩm.” Lâu Thành dùng biểu cảm chó cười xấu xa nói.

Nghiêm Chiêu Kha trả lời: “Nói thẳng nói mát đều bị cậu nói, bảo mình tiếp như thế nào? Còn có thể nói chuyện phiếm hẳn hoi hay không! ( đối phương không muốn nói chuyện với ngươi, cũng hướng ngươi ném một con chó

) “

“Cái này không phải Nghiêm huấn luyện viên chỉ đạo có cách, mình mới có thể có loại tâm thái tốt này sao?” Lâu Thành cười trộm nói, trong lòng âm thầm nói tiếng xin lỗi đối với sư phụ, vì theo đuổi bạn gái, chỉ có thể

tủi thân và uất ức ngài...

Nghiêm Chiêu Kha trả lời đầu cà cái đẩy kính mắt: “Không sai, biết điểm ấy là tốt rồi, mình tối hôm qua xem video trận đấu của Đường Việt, phát hiện đấu pháp lúc cậu đối mặt Vương Diệp tương tự cũng thích hợp đối phó hắn, hơn nữa hắn yếu hơn Vương Diệp không ít, hành động lại hơi tỏ ra chậm chạp, không thể áp súc phạm vi hoạt động của cậu, quả thực là bị

khắc chế.”

“Nghiêm huấn luyện viên nói đúng! Chỉ cần để hắn thêm vài lần quyền cước thất bại, lấy gánh nặng hình thể của hắn, tiêu hao tất nhiên tăng gấp bội, cơ hội của mình liền tới rồi.” Lâu Thành phát ra khỉ yoyo cici vẫy đuôi lộ hồng tâm.

Nghiêm Chiêu Kha dùng khỉ yoyo cici đắc ý nói: “Nhưng hắn hẳn là cũng xem trận đấu của cậu ngày hôm qua, đối với điều này trong lòng khẳng định có tính toán, hôm nay quá nửa sẽ có thay đổi nhất định, cậu phải chú ý.”

“Yên tâm, đấu pháp của mình cũng có điều chỉnh nhất định!” Lâu Thành phát ra khỉ yoyo cici đấm ngực đắc ý.

Các võ giả ra ra vào vào, có người tới lôi đài tham gia trận đấu, có người trở lại phòng thay quần áo tắm rửa thay quần áo, trong bất tri bất giác, Lâu Thành đã cùng Nghiêm Chiêu Kha tán gẫu tới trận đấu thứ năm.

“Mình phải đi ôn dưỡng tinh thần, điều chỉnh trạng thái.” Lâu Thành dùng biểu cảm bút phấn thức đêm nói.

Nghiêm Chiêu Kha che miệng cười nói: “Hôm nay cần cổ vũ không?”

“Đương nhiên cần!” Lâu Thành cười trộm nói, “Vốn mình muốn bảo cậu hát một bài để cổ vũ cho mình, nhưng loại ủng hộ cấp quan trọng này vẫn là để

tới trước ngày mai chiến đấu với Chu Viễn Ninh tiền chuyên nghiệp cửu phẩm này đi, hôm nay tùy tiện một chút.”

Hắn đây là nghĩ tới chuyện mình hát cho Nghiêm Chiêu Kha.

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm ném lựu đạn nói: “Cậu nghĩ cũng thật hay nha, còn hát cơ!”

Sau tin tức này, cô ngay sau đó phát ra giọng nói, lại hơi khác với trước đây.

“Chanh Tử Fighting!”

Ấm áp quanh quẩn, vui sướиɠ nảy sinh, Lâu Thành cầu tươi cười, lưu giọng nói, rời khỏi QQ, nhét điện thoại di động, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

So với trước khi khiêu chiến Vương Diệp thoáng khẩn trương cùng thấp thỏm, hắn lúc này một mảng bình tĩnh, tựa như không có vướng bận, không mượn dùng Kim Đan như thế nào đã thành công ôm nguyên thủ nhất, ý niệm lần lượt phập phồng lại không dấu vết, nhanh chóng hạ xuống, từng chút thanh âm xung quanh đều phóng đại tiến vào lại không loạn tâm cảnh.

Loại trạng thái này rất kỳ diệu, giống như là hồi phục yên tĩnh sau khi nhiều ngày qua chiến đấu ồn ào cùng các loại cảm xúc phóng thích.

Không trải qua ngoại tại, lại như thế nào nhìn thấy trong lòng?

Trong thể nghiệm vi diệu, Lâu Thành đột nhiên bừng tỉnh, giống như cảm ứng được cái gì.

Hắn chưa nhìn đồng hồ điện tử, theo bản năng đứng lên, đi tới cửa vào phòng thay quần áo, đưa tay kéo cửa.

Ngoài cửa, nhân viên công tác vừa mới tới gần, tay phải gập ngón tay, còn chưa kịp gõ cửa.

Thấy cửa vừa vặn mở ra, thấy Lâu Thành đứng ở nơi đó, nhân viên công tác vẻ mặt kinh ngạc, ngẩn người mới nói: “Trận đấu của ngài sắp bắt đầu, có thể ra sân rồi.”

Đối phương hẳn là nhìn thấy đồng hồ điện tử thời gian tới gần, mới khéo như vậy ở trước khi mình gõ cửa đi ra...

Lâu Thành ôn hòa cười: “Được, phiền toái anh rồi.”

Trạng thái yên tĩnh kỳ diệu dần dần rút đi, hắn cảm thấy mình có một chút thay đổi, lại không thể trực quan cảm nhận được.

Bước ra bước chân, tiết tấu như một, Lâu Thành bắt đầu điều chỉnh bản thân, để cơ bắp cùng tinh thần đều từng chút một hưng phấn hẳn lên.

Mùa đông trời tối, dưới đèn đuốc chiếu, ở giữa lôi đài cùng phòng thay quần áo trải ra một con đường quang minh.

...

Trên khán đài, Diệp Du Đình uống thuốc dinh dưỡng, làm chút bổ sung cho vừa rồi thắng trận chiến đấu với chuyên nghiệp cửu phẩm, nàng vị trí bên cạnh trống rỗng, không thấy Khương Lan trong khoảng thời gian này như

bóng với hình cùng cô.

Mắt thấy Lâu Thành bước lên bậc đá, khí thế chậm rãi tăng lên, Khương Lan mới thản nhiên từ lối đi tới gần, tiến vào chỗ ngồi.

“Lan tỷ, chị đi đâu?” Diệp Du Đình thuận miệng hỏi một câu.

Khương Lan cười cười: “Gọi cuộc điện thoại, thuận tiện đi trạm đặt cược bên ngoài, cược Lâu Thành thắng.”

“Cái này, cái này không vi phạm hợp đồng sao?” Diệp Du Đình căn bản chưa đọc kỹ hợp đồng.

Cha cô cùng Lưu Tôn Dụ giao tình vô cùng tốt, hai nhà xem như thế giao, trước khi thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh cha cô đã từng xem hợp đồng cùng đưa ra ý kiến sửa chữa, cho nên cô ôm tín nhiệm lớn nhất trực tiếp ký.

Khương Lan ngồi xuống, mang mũ lông xù trên đầu tháo xuống: “Đương nhiên không vi phạm, chị cũng không phải cược trận đấu của mình, dựa vào ánh mắt kiếm chút tiền vì cái sao phải để ý người khác?”

“Có đạo lý, em cũng đi đặt Lâu Thành thắng.” Diệp Du Đình nhấp nhổm, tính lấy tiền riêng đánh cuộc một keo.

Khương Lan nhìn cô một cái: “Em thì không cần thiết, trải qua hai trận đấu ngày hôm qua, mọi người đều rất coi trọng Lâu Thành, bây giờ mới mua hắn thắng tỷ lệ ăn rất thấp, chị cũng chỉ là đi ngang qua thuận tay mà thôi.”

“Cũng đúng.” Diệp Du Đình gật gật đầu, kiềm chế tâm tư.

Hai trận hôm qua, Lâu Thành suýt nữa đã hất ngã Vương Diệp làm tuyển thủ

hạt giống, mà Đường Việt đau khổ chống đỡ cũng chưa thể chiếm được chỗ

tốt ở dưới tay tiền chuyên nghiệp cửu phẩm, đối lập rõ rệt khiến khán giả

khi đặt cược có khuynh hướng, tương ứng tỷ lệ ăn cũng đã xảy ra biến hóa.

“Trận này nếu ngược đời, mua Đường Việt thắng liền kiếm gấp bội.” Khương Lan cảm khái một câu.

Nhưng làm võ giả chuyên nghiệp, cô đối với ánh mắt bản thân vẫn rất có tin tưởng, hơn nữa đây chỉ là chiến đấu đoán thể cảnh.

“Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh vừa điều chỉnh trạng thái, chờ đợi kế

tiếp khổ chiến với Vương Diệp, vừa nhìn chăm chú vào lôi đài, nhìn Lâu Thành cùng Đường Việt giằng co.

“Hy vọng Đường Việt có thể khiến Lâu Thành tiêu hao nhiều chút đi...”

Hắn thở dài.

Bên cạnh “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào sắc mặt cổ quái nói: “Tiêu hao...

Qua nhiều trận như vậy, tôi cảm giác Lâu Thành cơ bản chưa có tiêu hao, hoặc là nói thể lực khôi phục cực nhanh... Hắn chính là quái vật... Hắn ngày hôm qua sao có thể không bị thương ở dưới Thiết Sa Chưởng...”

“Ha ha, loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.” Chu Viễn Ninh có kinh nghiệm ngày xưa, ngược lại lộ ra vài phần thong dong, “Yên tâm, hôm nay là buổi sáng thi đấu, ngày mai là buổi chiều, nói cách khác tôi có cả một ngày để khôi phục, hoàn cảnh xấu thể lực ở vài phút lúc ban đầu sẽ không rõ ràng, chỉ hy vọng lát nữa đừng bị thương...”

Hết