Võ Đạo Tông Sư

chương 97.Chương 98. Mùi vị thất bại (1) Đối mặt điều này, vẻ mặt Vương Diệp hơi tỏ ra phức tạp, tay phải nâng lên, bước lên một bước, đẩy về phía trước như tia chớp, huyệt Thái Dương phồng lên quỷ dị.

Bốp!

Giữa không trung, như có cục sắt cấp tốc vỗ không khí, áp suất gió lập tức biến hóa, chợt “thổi” ở trên mặt Lâu Thành chỉ ở ngoài một bước.

Lâu Thành đang hít khí điều chỉnh, muốn mang lực một cú húc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng sau khi trên mặt gặp được áp lực như thế, chợt có cảm giác hít thở bị kiềm hãm!

Hơi thở bị kiềm hãm, lực lượng của hắn chậm nửa nhịp, không thể kịp thời húc ra ngoài, bị Vương Diệp bước một bước, dán ở trước người, bàn tay phải lơ lửng cạnh huyệt Thái Dương.

“Vương Diệp, thắng!”

Trọng tài cao giọng tuyên bố kết quả, toàn bộ sân vận động võ đạo một mảng im lặng, bởi thắng bại liên tục nghịch chuyển trong chớp mắt mà chưa phục hồi tinh thần, ngay cả bản thân Lâu Thành cũng nhất thời hoảng hốt.

Vậy là thua rồi?

Vương Diệp thu hồi Thiết Sa Chưởng, nhìn Lâu Thành, thở dài nói:

“Một chiêu này tôi là dự bị đối phó cao thủ Đan Khí cảnh dùng, không ngờ

được bị cậu sớm ép ra.”

Suy nghĩ của Lâu Thành tựa như còn dừng lại ở trong hình ảnh vừa rồi chỉ

thiếu một cú húc là có thể chiến thắng cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm, vẻ mặt hơi tỏ ra mê mang, thẳng đến Vương Diệp mở miệng, mới chợt hoàn hồn.

Đúng vậy, khi hai bên ở khoảng cách gần như vậy, thắng bại cũng chỉ ở

trong chớp mắt, đó là tuyệt cảnh của Vương Diệp, cũng là tuyệt cảnh của bản thân, ai nắm chắc cơ hội trước, người đó liền có thể thắng trận đấu, một khi mình chưa kịp húc ra một đòn đó, kết quả có thể nghĩ mà biết.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, mình rõ ràng giành được chủ động trước!

Tuy trước đó nói bản thân phát huy đến mức tận cùng, thất bại cũng sẽ

không uổng, nhưng khi kết cục buông xuống, ảo não nồng đậm vẫn chiếm cứ

tâm linh Lâu Thành, tiếc nuối, mất mát cùng thống khổ không xua đi được.

“Võ giả không có lòng cầu thắng mãnh liệt không phải võ giả tốt...” Lâu Thành yên lặng an ủi mình một câu.

Trên điểm ấy, thần tượng bản thân “Long Vương” Trần Kỳ Đảo biểu hiện đặc biệt rõ ràng, thường bị phê bình là lúc thất bại không có phong độ, khi thắng lợi hoàn toàn không để ý cảm thụ của đối phương, không giống “Võ Thánh” Tiền Đông Lâu có khí chất tông sư như vậy, nhưng người thích hắn đều cảm thấy đây là thật tình, là động lực ban đầu hắn từng bước một đi tới vị trí hôm nay.

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Vương Diệp, Lâu Thành cười khổ nói: “Tôi mang sở học bản thân phát huy đến cực điểm, cũng sáng tạo ra cơ hội duy nhất cũng tốt nhất, nhưng thực lực chung quy kém một bậc, chỉ có thể trơ

mắt sắp thành lại bại, vốn muốn nói một câu tâm phục khẩu phục, nhưng thật sự nói không nên lời, trong lòng của tôi chỉ có chiến ý nồng đậm hơn nữa, hy vọng tương lai có thể bù lại tiếc nuối thất bại một lần này.”

Mà trải qua một trận chiến này, sở đoản của bản thân chỗ thiếu hụt của bản thân khắc thật sâu ở trong lòng, bức bách mình kiệt lực đi đề cao, nếu không có chúng nó, mình vốn không cần đánh gian nan như thế, chỉ có thể chờ đợi một cái cảnh tượng hoặc này hoặc kia như vậy.

Vương Diệp mỉm cười nói:

“Thật ra cậu cũng không tính là thất bại, ít nhất tôi chưa thể tốc chiến tốc thắng.”

Nghe vậy, Lâu Thành nhất thời bật cười, nhớ tới bản thân ở trước khi chính thức thi đấu nói, tâm tình dịu đi không ít, chắp tay hành lễ nói:

“Lần sau tôi sẽ không định loại mục tiêu nhỏ bé này nữa.”

Phun ra một hơi, hắn xoay người đi về phía bậc đá, tiếng nhiệt liệt ầm ầm xung quanh không quan hệ với mình.

Tư vị thất bại thật sự không dễ chịu, mặc kệ là thất bại như thế nào, đối với mình mà nói, đều là thất bại, không có tuy bại mà vinh loại ý tưởng này!

Trên khán đài, tuy khán giả đối với lúc trước so đấu trọng tâm như thủy ngân cùng áp súc phạm vi xem không hiểu lắm, cảm thấy nhàm chán, nhưng giai đoạn cuối cùng liên tục biến chuyển vẫn làm bọn họ hô to đã nghiền, chỉ hận Lâu Thành không nắm chắc cơ hội, nếu không có thể chứng kiến một lần kỳ tích sinh ra —— võ giả chưa phẩm giai chiến thắng cao thủ chuyên nghiệp cửu phẩm!

“Đáng tiếc, Lâu Thành chỉ thiếu chút nữa.” Lão Trịnh tiếc nuối vỗ tay.

Các đồng bạn của ông cũng thổn thức: “Có thể đánh tới loại trình độ này, Lâu Thành cũng coi như thua mà không uổng.”

Lưu Ứng Long càng thêm cảm khái, nói với Tần Chí Lâm đám sư đệ sư muội:

“Mem mỗi một trận đấu, đều có thể phát hiện Lâu Thành đang mạnh lên rõ

ràng, lúc ban đầu đánh giá, tôi căn bản chưa từng nghĩ hắn có thể cùng cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm đánh tới loại tình trạng này, người so với người thật sự là tức chết người...”

Trên mặt Tần Chí Lâm còn lưu lại không thể tin: “Hắn thế mà thật sự

thiếu chút nữa thắng chuyên nghiệp cửu phẩm...”

Lời nói lúc trước của mình còn ở bên tai, suýt nữa đã thấy “niềm vui bất ngờ” như thế.

Khi khán giả đều thảo luận trận đấu vừa rồi, các võ giả chuyên nghiệp cũng đang nhấm nháp lại.

“Một chưởng ảnh hưởng tiết tấu hít thở... Cũng không tệ lắm...” Khương Lan nói nhỏ hai câu, quay đầu nhìn về phía Diệp Du Đình, cười hỏi, “Nếu là em ở khốn cảnh cuối cùng của Vương Diệp, em sẽ ứng đối như thế nào?”

“Đầu tiên, lấy tốc độ cùng nhanh nhẹn Báo Hình của em, hắn không có cơ

hội du đấu, tiếp theo, tuy em đánh không ra một chưởng cuối cùng đó của Vương Diệp, nhưng lực lượng của em hơn hắn không ít, Lâu Thành lại là Đại Tuyết Băng thêm cọc Điện Hỏa cũng không húc nổi em, không có khả năng khiến em ngã xuống lôi đài.” Diệp Du Đình hơi tỏ ra kiêu ngạo mà trả lời,

“Cho dù trọng tâm không vững, có loại khả năng này, em cũng có thể bắt lấy cơ hội chạm vào nhau, mang theo hắn cùng nhau ngã xuống lôi đài, kém cỏi nhất cũng là ngang tay.”

Khương Lan cười cười, thở dài nói: “Kém cỏi nhất cũng là ngang tay... Có thể khiến kiêu ngạo như em nói ra câu này, Lâu Thành thật đúng là không thể coi thường nha... Hắn không chỉ có hai ưu thế lớn nhập tĩnh đại thành cùng thể lực biếи ŧɦái, hơn nữa còn khá giỏi về chiến đấu, giỏi về hấp thu kinh nghiệm của người khác để mình dùng, nếu hắn phương diện khác có tiêu chuẩn chuyên nghiệp cửu phẩm, phần thắng của Vương Diệp không đến 10%.”

Phần thắng không đến 10%... Diệp Du Đình ngẩn người, không ngờ Lan tỷ

ngoài mềm mại trong kiêu ngạo đánh giá cao như thế đối với Lâu Thành.

“Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh lặng lẽ hồi lâu mới phun ra một hơi, nói với “Nhất Quyền Vô Địch”: “Tôi lúc trước là không ngờ Lâu Thành sẽ

dốc hết toàn lực, không hề giữ lại, không làm bỏ cuộc chiến lược, bây giờ

là không ngờ hắn có thể mang Vương Diệp ép đến trình độ chỉ kém chút xíu đã thua trận đấu...”

Thua trận đấu lại không thể hiện thất bại trên thực lực, mà là thi đấu lôi đài hạn chế.

“Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào cũng nhìn mà suy nghĩ xuất thần, nghe vậy lộ ra nụ cười khổ: “Tôi cẩn thận nghĩ một chút, đối mặt Vương Diệp, tôi căn bản không thể nào sáng tạo ra cơ hội như vậy, chỉ có thể bị hắn tốc chiến tốc thắng.”

Chu Viễn Ninh nghiêm túc trầm ngâm nói: “Nếu đổi chỗ, tôi sợ là không kiên nhẫn giống Lâu Thành như vậy kể một câu chuyện gần như chân thật, mà ở lúc khốn cảnh, cũng không cách nào giống Vương Diệp chuyển bại thành thắng như vậy.”

Hết