Võ Đạo Tông Sư

chương 94.Chương 95. Thú vị (2)

Lâu Thành nghĩ nghĩ: “Tôi ở phòng thay quần áo nghỉ ngơi đi.”

Đấu pháp lát nữa của mình đối với thể lực là gánh nặng thật lớn, với tinh thần cũng là áp lực không nhỏ, tập trung cao độ, chuyên chú một lòng, phải ôn dưỡng chờ đợi.

“Vậy tôi giờ đúng giờ đến gọi ngài.” Nhân viên công tác mỉm cười trả

lời, rời khỏi phòng thay quần áo.

Võ giả khác hoặc là ở khán đài, hoặc là đã thất bại rời khỏi, trong toàn bộ phòng thay quần áo không trống rỗng, chỉ sót lại một mình Lâu Thành, bên ngoài tiếng người ồn ào, lại càng thêm phụ trợ ra nơi đây yên tĩnh.

Lâu Thành hưởng thụ loại cảm giác này, ngồi ở giữa băng ghế kim loại, lấy ra di động, trả lời tin tức lúc trước của Nghiêm Chiêu Kha:

“Mình đã đến sân vận động võ đạo, đang ngồi ở trong phòng thay quần áo.

Đúng rồi, bụng không đau như vậy nữa chứ?”

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm “suỵt” nói: “May mắn, so với ngày hôm qua như là vào sống ra chết một hồi, Chanh Tử, dựa theo trước đó cậu miêu tả, đấu pháp lát nữa rất tốn tinh lực nha, đừng nói chuyện phiếm nhiều, nắm chặt thời gian ôn dưỡng tinh thần.”

“Ừm ừm, cậu hôm nay cũng không cần cổ vũ cho mình.” Lâu Thành phát ra biểu cảm buồn cười.

Nghiêm Chiêu Kha “che miệng cười” nói: “Là lo lắng cổ vũ cũng vô dụng sao?”

“Không không không, khó được chiến đấu cùng cao thủ chuyên nghiệp cửu phẩm, mình phải phát huy trình độ chân thật của mình, như vậy mới có thể

bù lại điểm yếu, cậu vừa cổ vũ, không phải thực lực giả dối bỗng nhiêu thêm gấp đôi sao?” Lâu Thành dùng cười trộm trả lời.

Nghiêm Chiêu Kha lấy biểu cảm cười đến rơi lệ nói: “Cậu thật đúng là thật thà mà!”

“Đương nhiên!” Trên mặt Lâu Thành bất tri bất giác lại có thêm nụ cười thương hiệu.

Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm nhìn trời ngây người: “Đã như vậy, mình liền chúc cậu đánh ra tinh thần đánh ra phong cách ~ “

“Lời này sao mà quen tai như vậy?” Lâu Thành dùng biểu cảm nghi vấn nói.

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm cười trộm nói: “Lần trước hiệu trưởng đọc diễn văn, mình ngẫu nhiên nghe được...”

Phốc... Lâu Thành phì cười không nhịn được, biết Nghiêm Chiêu Kha đang cố gắng sinh động không khí, làm tan đi sự khẩn trương của mình, vì thế

phát ra biểu cảm phấn đấu nói: “May mắn thi đấu lôi đài tiểu Võ Thánh không tìm hiệu trưởng đọc diễn văn... Yên tâm, mình hôm nay mục tiêu là xác minh sở học, thắng lợi sẽ mừng như điên, thất bại cũng không tiếc.”

Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm xoa xoa đầu nói:

“Vậy mình cho cậu một câu nữa, ông ngoại mình thường nói với anh họ

mình: hưởng thụ chiến đấu, hưởng thụ võ đạo!”

Hưởng thụ chiến đấu, hưởng thụ võ đạo... Lâu Thành mặc niệm tám chữ này, phát ra biểu cảm phất tay, rời khỏi QQ, bắt đầu nhắm mắt ôn dưỡng, bảo trì trạng thái tinh thần.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng thay quần áo bị gõ vang, hắn mở mắt, thấy vị nhân viên công tác kia lúc trước đi đến.

“Lâu tiên sinh, lập tức đến lượt ngài rồi.” Nhân viên công tác làm ra động tác mời.

Lâu Thành vỗ vỗ quần áo võ đạo nền trắng viền đen, đứng lên, sau đó hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng thay quần áo, trước mắt là khung đỉnh cao ngất, là đầu người đông nghìn nghịt, là lôi đài toàn bộ hào quang tập trung ở đây.

...

Trên khán đài, Lưu Ứng Long và Tần Chí Lâm đám đệ tử võ quán Bạch Viên lại một lần nữa đến.

“Đại sư huynh, sao lại tới xem Lâu Thành thi đấu? Nên xem, nên học, không phải đã sớm rõ rồi sao?” Tần Chí Lâm cảm thấy có thời gian làm chút việc gì đó không tốt.

Lưu Ứng Long cười cười: “Tôi muốn xem xem cậu ta còn có thể sáng tạo niềm vui bất ngờ nào...”

“Có thể có niềm vui bất ngờ gì? Còn có thể thắng chuyên nghiệp cửu phẩm Vương Diệp hay sao?” Tần Chí Lâm cười nhạt.

...

Chỗ ghế khách quý, Diệp Du Đình và cao thủ Đan Khí cảnh Khương Lan ngồi song song.

“Không biết hắn có thể chống đỡ bao lâu...” Thấy Lâu Thành dọc theo con đường quang huy kia đi hướng lôi đài, Diệp Du Đình đột nhiên mở miệng.

Khương Lan là cô gái trẻ tuổi bề ngoài nhàn tĩnh, bộ dáng hai mươi mấy tuổi, nghe vậy mỉm cười: “Chỉ hy vọng hắn đừng bỏ ucộc chiến lược, gia tăng chút tiêu hao cho Vương Diệp, Vương Diệp là người tranh đoạt mạnh mẽ

cho chức quán quân đấy.”

“Lan tỷ, chị coi trọng Vương Diệp như vậy?” Diệp Du Đình quay đầu nhìn, trong con mắt đen trắng rõ ràng có vài phần hiếu thắng.

Khương Lan cười dịu dàng nói: “Vương Diệp đấu pháp hung mãnh, Thiết Sa Chưởng tàn nhẫn, rất sở trường bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần không gặp phải đối thủ ngang tay, cũng sẽ không tiêu hao thể lực như thế nào cả, mà chị thì vừa vặn trái ngược với hắn, tích lũy, bên tăng bên giảm, đến thời điểm trận chung kết cuối cùng, chị chưa chắc có nắm chắc ở dưới thể lực giảm xuống hạ được hắn.”

“Đấu pháp của em cũng rất hung mãnh...” Diệp Du Đình nhỏ giọng nói thầm một câu.

...

Đưa điện thoại di động các vật phẩm giao cho giám sát trận đấu, Lâu Thành đạp bậc đá, từng bước một leo lên lôi đài, hắn còn chưa đứng vững, bên tai đã nghe được từng đợt tiếng ủng hộ cùng cổ vũ, đến từ khán đài khác nhau.

Đó là khán giả trong mấy trận đấu trước đó, mình từ không tới có, tích lũy từng chút một!

Nghĩ đến điểm ấy, Lâu Thành tự hào một phen, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, ở trạng thái chiến đấu thích hợp nhất, trước mắt hắn, Vương Diệp quần áo võ đạo màu xanh đậm đã trầm ổn đứng vững.

“Trận đầu tổ thứ bốn, Thiết Sa Chưởng uy chấn lôi đài cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm Vương Diệp, nghênh chiến cao thủ thần bí Lâu Thành thanh danh lên cao!”

“Là Vương Diệp dùng Thiết Sa Chưởng bảo vệ vinh dự chuyên nghiệp cửu phẩm, hay là Lâu Thành ‘ô’ đến cùng?”

Trong radio của sân vận động võ đạo, MC dùng giọng điệu rất có tính kích động hô lên trận đấu hai bên.

ẦM một cái, các nơi của khán đài lại lần nữa nhiệt liệt hẳn lên, lão Trịnh, tiểu tình lữ đám khán giả so với vừa rồi càng thêm ra sức hoan hô.

Trọng tài ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử, đánh giá đôi bên một cái, cao giọng nói:

“Thời gian đối thoại bắt đầu!”

Hắn vừa dứt lời, Lâu Thành chỉ thấy thanh niên tóc ngắn Vương Diệp lộ ra nụ cười, mở miệng nói:

“Cậu thật sự là một đối thủ thú vị, tôi nhờ người ta tìm video trận đấu của cậu trước đây, có thể rõ ràng nhìn ra cậu đang mượn dùng thực chiến trưởng thành từng chút một, ngắn ngủn vài ngày liền hiện ra biến hóa thay da đổi thịt, quả thực làm người ta sinh ra e sợ.”

“Đối mặt đối thủ như cậu, tôi vốn nên thấy cái mình thích là thèm, lấy phương thức cho cậu thi triển hết sở trường làm một trận đấu nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, đều có được thu hoạch, nhưng rất xin lỗi, tiền thưởng lần này đối với tôi phi thường quan trọng, vì tận khả năng tiết kiệm thể lực đối phó kẻ địch mạnh phía sau, ta chỉ có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng.”

Hắn nói thành khẩn, nghe ra thưởng thức cùng tiếc nuối.

Lâu Thành cười ôn hòa nói:

“Tôi cũng rất xin lỗi, chỉ sợ không thể để anh tốc chiến tốc thắng.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, võ giả tự tin ăn ý lan tràn trong lòng.

Không nói gì nữa, không để ý giao phong tầng diện tâm linh, Lâu Thành cùng Vương Diệp kiên nhẫn chờ đợi thời gian qua đi từng phút từng giây.

Hết