Lời Tô Tín nói không rõ ràng khiến mọi người ở đây đều có chút khó hiểu.
Ngươi trẻ tuổi thì sao? Có thực lực thì sao? Chuyện này có liên quan đến chuyện ngươi gϊếŧ Hầu Thông sao?
Còn về chuyện Tô Tín ngươi từng có công với bang, công lao đúng là lớn nhưng chính vì như vậy mới không thể tha cho ngươi.
Ngộ nhỡ sau này có người cũng giống ngươi, vừa lập được công thì bắt đầu vênh váo làm loạn, vậy chẳng phải bang phái sẽ lộn xộn lên sao?
Tô Tín nhìn Sa Phi Ưng, những lời này của cậu cũng không phải nói cho bọn họ nghe mà chỉ cần Sa Phi Ưng hiểu là được.
Ai cũng đều là người thông minh, ánh mắt Sa Phi Ưng nhìn Tô Tín trở nên nặng trĩu, ông ta hiểu được ý tứ trong lời của Tô Tín.
Ba câu của Tô Tín thực ra chỉ đang tỏ rõ một ý, đó chính là có ta ở đây, ta có thể giúp ông chế ngự, giữ cân bằng ba vị đường chủ!
Tình hình của Phi Ưng bang cũng tương tự như Thanh Trúc bang, Sa Phi Ưng cũng có một người con trai, nhưng tuổi ông cũng đã già, còn ba vị đường chủ lại đang vào độ tráng niên.
Nếu thực sự có một ngày Sa Phi Ưng chết đi, thì người con trai Sa Nguyên Đông mạnh không hơn Ngụy Phong Thanh Trúc bang là bao kia của ông sẽ nắm giữ Phi Ưng bang thế nào đây?
Vết xe đổ của Thanh Trúc bang đang sờ sờ trước mặt, không thể không phòng được!
Hiện trong ba vị đường chủ của Phi Ưng bang dù có Lâm Phục Hổ nhất mực trung thành, sẽ ủng hộ con trai Sa Nguyên Đông của ông nhưng Đổng Thành Vũ và Trang Lê có như vậy được không?
Đổng Thành Vũ thì không cần nói nữa, còn Trang Lê tuy nhìn cứ hay cười xuề xòa, bộ dạng như người tốt bụng, nhưng trước khi ông ta gia nhập vào Phi Ưng bang lại là đạo tặc nổi tiếng ở Tương Nam, thủ đoạn tàn độc, gϊếŧ người không gớm tay.
Người khác không biết nhưng Sa Phi Ưng lại biết rất rõ, dù giờ đã hơn mười năm Trang Lê không đích thân ra tay, nhưng ông ta vẫn âm thầm luyện tập thứ đã giúp ông ta thành danh Song Nhận Miêu Đao!
Nếu hai người này liên thủ, chỉ dựa vào Lâm Phục Hổ đầu óc đơn giản kia thì có thể đối phó được với bọn họ sao? Rõ ràng là không thể.
Mà lúc này Sa Phi Ưng cần đó chính là một người không nhận cùng lợi ích như bọn họ nhưng lại có thể chế ngự cân bằng bọn họ, và người này chính là Tô Tín!
Tô Tín trẻ tuổi, thực ra thực lực cậu có đủ, cũng có dã tâm, nhưng cũng không thể áp chế những đại đầu mục khác soán ngôi, những người cũ trong Phi Ưng bang này tuyệt đối sẽ không phục Tô Tín.
Tô Tín có thực lực, chỉ cần cho cậu thời gian trưởng thành, cậu hoàn toàn có thể đối kháng với Đổng Thành Vũ và Trang Lê.
Tô Tín có công với bang phái, cậu trung thành với Phi Ưng bang, bản thân lại không có điều kiện để soán ngôi, vậy thì chỉ có thể phò tá cho Sa bang chủ, đối kháng với Đổng Thành Vũ bọn họ.
Ba câu, ba ý, Sa Phi Ưng hoàn toàn hiểu được cả.
Giữ lại Tô Tín, cậu ta có thể giúp ông chế ngự hai vị đường chủ kia, còn nếu phạt nặng Tô Tín, sẽ chỉ khiến thuộc hạ Tô Tín bất mãn, lòng người trong bang lay động.
Huống hồ giờ Tô Tín và Đổng Thành Vũ đã như nước với lửa, dù sao bọn họ có muốn liên thủ cũng không được nữa.
Thân là bang chủ, Sa Phi Ưng tuyệt đối nhìn được xa hơn những người khác, vì vậy ông quyết định, giữ lại Tô Tín!
- Huynh đệ tương tàn, làm trái bang quy. Những chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sa Phi Ưng từ từ mở miệng.
Sắc mặt Đổng Thành Vũ để lộ vẻ bất ngờ, Tô Tín làm ra chuyện quá đáng như vậy, dù Lâm Phục Hổ có nói giúp Tô Tín thì bang chủ cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
- Vì vậy ta quyết định, thu hồi lại hết tất cả địa bàn trong tay Hổ lão tam, bang chúng thuộc hạ chỉ giữ lại mười người, số còn lại phân chia cho những đại đầu mục khác.
Tất cả mọi người bỗng trợn tròn mắt.
Chẳng phải cần xử phạt Tô Tín sao? Sao lại đổi thành Hổ Tam Gia rồi? Bang chủ đồng ý với việc ông ta chịu tội thay cho Tô Tín sao?
Đổng Thành Vũ đứng phắt dậy:
- Bang chủ! Tô Tín mới là kẻ gϊếŧ Hầu Thông!
Sa Phi Ưng liếc nhìn ông ta rồi nói:
- Hổ lão tam là nghĩa phụ, là lão đại của Tô Tín. Ông ta lệnh cho Tô Tín gϊếŧ Hầu Thông, nếu Tô Tín kháng cự, há chẳng phải là bất trung bất hiếu sao? Nếu đã như vậy, tại sao lại xử phạt Tô Tín? Chẳng phải làm vậy sẽ khiến cho huynh đệ trong bang bất bình sao.
- Lần đại chiến với Thanh Trúc bang, Tô Tín một mình đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, công lao lớn như vậy cũng nên thăng chức lên làm đại đầu mục. Nhân tiện giờ Hầu Thông đã chết, để Tô Tín thay thế vị trí hắn ta luôn.
Thấy Sa Phi Ưng đưa ra quyết định như vậy, tuy trong lòng Đổng Thành Vũ căm phẫn nhưng lại chỉ biết bóp mũi chấp nhận.
Ở Phi Ưng bang tuy trên danh nghĩa, một khi có chuyện lớn thì bang chủ không thể một mình quyết định mà cần thương thảo ý kiến cùng các vị đường chủ, đại đầu mục mới ra quyết định.
Nhưng thực chất chỉ cần một ngày Sa Phi Ưng còn, Phi Ưng bang chỉ cần lời ông nói ra là xong.
Nhưng bang phái một tay ông tạo dựng nên, Sa Phi Ưng có uy thế, dù ba đại đường chủ cộng lại cũng không thể chống chọi lại nổi.
Trong lòng những đại đầu mục khác có chút khó chịu.
Nhớ lại lúc xưa khi bọn họ trẻ bằng tuổi Tô Tín, vẫn còn đang mơ tưởng đến các vị cô nương trong thanh lâu, còn Tô Tín lại đã thành công trở thành một trong những người chủ chốt của Phi Ưng bang.
Hơn nữa với thế lực trong tay Tô Tín, chỉ cần cậu ta trở thành đại đầu mục, thì sẽ trở thành người mạnh nhất trong số các đại đầu mục.
Đổng Thành Vũ phẩy tay rời đi, chẳng nói thêm câu nào, những người khác thấy cảnh này cũng ra về theo.
- Nghĩa phụ, chúng ta về thôi.
Tô Tín đến cạnh Hổ Tam Gia nói nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tô Tín hoàn toàn không hề có chút vui mừng nào, Hổ Tam Gia thở dài một hơi, trong lòng không còn chút tâm tư tranh hùng nào với Tô Tín nữa.
Giờ ông cũng đã rõ suy nghĩ của Lý sư gia, đi theo lão đại như Tô Tín, tiền đồ vô lượng.
Còn theo một người đã về già như ông, sẽ chỉ có thể chuẩn bị đi dưỡng lão.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi, Sa Phi Ưng vẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Xoa xoa chân mày đầy vết nhăn, Sa Phi Ưng cũng không biết quyết định lần này của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Tô Tín có dã tâm, có thực lực, có thủ đoạn, những điều này ông ta đều có thể nhìn ra được, người trẻ tuổi này chắc chắn không dễ đối phó, đến kẻ gian xảo quỷ quyệt như Hổ Tam Gia mà cũng bị cậu nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng ba câu của Tô Tín, lại nói lên được tầm quan trọng của cậu đối với Sa Phi Ưng, khiến ông ta không thể không giữ lại cậu để chế ngự cân bằng Đổng Thành Vũ và Trang Lê.
Thực ra nếu có người khác để lựa chọn, Sa Phi Ưng tuyệt đối sẽ không chọn một người có dã tâm rõ rành rành như Tô Tín.
- Ôi, năm xưa đã gϊếŧ hơi nhiều người rồi.
Sa Phi Ưng xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói có chút hối hận.
Lúc Phi Ưng bang vừa gây dựng nên, hơn ba mươi vị đại đầu mục, nhiều người trong số đó còn mạnh hơn, có thiên phú hơn cả ba đường chủ hiện tại như bọn người Đổng Thành Vũ.
Nhưng sau đó chỉ qua một đêm, những người không thể khống chế đều đã bị chết dưới đao của Sa Phi Ưng.
- Cha, cuộc họp của mọi người vẫn chưa xong sao?
Một thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa vào, thiếu kiên nhẫn nói.
Người này chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu, nhìn vào có thể thấy được dáng vẻ thời còn trẻ của Sa Phi Ưng, cậu ta hiển nhiên là Sa Nguyên Đông con trai duy nhất của Sa Phi Ưng.
Sa Phi Ưng đến tuổi trung niên mới có con, ông kỳ vọng rất cao vào người con trai này của mình, đáng tiếc là nuông chiều quá độ đã khiến Sa Nguyên Đông có tính khí của một công tử bột.
Nguyên nhân lần đại chiến trước giữa Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang chính là vì cậu ta và Ngụy Phong của Thanh Trúc bang đua tranh ganh ghét nhau mà tạo nên, chuyện này đã trở thành trò cười cho cả Thường Ninh phủ.
Vì một nữ tử thanh lâu dẫn đến bang chiến, trong mắt những người lớn tuổi các bang phái rõ ràng chuyện này là chuyện không thể hiểu nổi.
- Nguyên Đông, con tìm ta có chuyện gì sao?
Sa Nguyên Đông nói lớn:
- Ở Xương Đức phường con nhìn thấy một con ngựa tốt từ Đông Tấn đến, có bờm sư tử chính tông, giá mười vạn lượng bạc không trả giá, khó khăn lắm con mới đoạt được từ tay bọn người Tam Anh hội.
- Có điều con không mang đủ tiền nên cho người đứng chờ ở đó, cha nhanh lấy cho con mười vạn lượng đi, giờ con đi mua con bờm sư tử đó về.
- Chỉ biết chơi bời lêu lổng! Con cũng lớn tuổi rồi, đợi khi cha chết, Phi Ưng bang này sớm muộn cũng giao cho con, giờ bộ dạng con như vậy, dựa vào cái gì để quản lý Phi Ưng bang? Dựa vào con bờm sư tử của con sao?
Sa Phi Ưng hét lớn, nhất thời dọa cho Sa Nguyên Đông mặt trắng bệch ra.
Tuy hận nỗi rèn sắt không thành thép với Sa Nguyên Đông, nhưng Sa Phi Ưng cũng không nỡ nặng tay dạy dỗ với con trai mình.
Nhìn thấy Sa Nguyên Đông bị dọa thành bộ dạng đó, giọng Sa Phi Ưng liền mềm mỏng lại.
- Nguyên Đông à, cha con đã già rồi, không thể bảo vệ con cả đời được, còn nhìn Ngụy Phong bây giờ đi, chẳng lẽ con muốn sau này cũng giống hắn, trở thành bù nhìn của thuộc hạ sao?
Sa Nguyên Đông coi thường nói:
- Tất nhiên con sẽ không giống với tên phế vật đó.
Sa Phi Ưng hừ lạnh:
- Chỉ nói thôi cũng vô dụng, đợi có cơ hội, cha để con tham gia vào chuyện bang phái, để còn làm quen một chút với mọi chuyện, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu con có thể đạt được chút thành tích, nếu không sau này con dựa vào đâu để thống lĩnh thuộc hạ?
Sa Nguyên Đông nói với vẻ hiển nhiên:
- Phi Ưng bang này là của nhà họ Sa gây dựng nên, với uy danh nhà họ Sa chúng ta, ai dám nói một chữ không chứ?
Vẻ mặt Sa Phi Ưng để lộ sự thất vọng, đứa con trai này của ông có hơi ngây thơ, nếu đổi lại là Tô Tín thì chắc chắn sẽ không nói ra lời này.
Dù là thiên hạ Hoàng triều, nếu Hoàng Đế hôn dung, cũng sẽ bị kéo xuống khỏi ngai vàng chứ đừng nói đến một bang phái nhỏ nhoi.
Nghĩ đến Tô Tín, rồi nhìn lại đứa con trai này của mình, trong lòng Sa Phi Ưng nghĩ nếu con mình có được một phần mười sự cơ mưu của Tô Tín thôi, thì ông cũng không cần lo âu như vậy.
- Được rồi, con lui ra trước đi.
Sa Nguyên Đông e dè hỏi:
- Vậy mười vạn lượng bạc thì sao?
Sa Phi Ưng mệt mỏi xua tay:
- Đến chỗ Trang Lê lấy.
Sa Nguyên Đông hớn hở liền quay người chạy ra.
Mà lúc này sau khi Tô Tín trở về Khoái Hoạt Lâm liền cho mọi người lui ra hết.
Khoảnh khắc Sa Phi Ưng tuyên bố Tô Tín trở thành đại đầu mục, thì trong đầu cậu vang lên âm thanh của hệ thống.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến Tư Thế Kiêu Hùng (2), tiến độ hoàn thành đạt 50%, thưởng chỉ định quyền rút thưởng một lần (trên hai sao, dưới ba sao), ký chủ có muốn rút thưởng không?
Tình hình lúc đó khiến Tô Tín quyết đoán chọn không, tuy chỉ mất một giây lát thất thần để vào hệ thống thôi, nhưng cậu cũng không muốn bị người khác phát hiện.
Đợi đến khi trở về Khoái Hoạt Lâm, Tô Tín liền tuyên bố bắt đầu bế quan, vào hệ thống để chuẩn bị tiến hành rút thưởng.
Lần trước trong ba lần rút thưởng trung cấp Tô Tín đã quá thảm hại, lần này nếu còn xui xẻo như vậy thì tuyệt đối không phải do vận may của Tô Tín nữa mà vốn dĩ là do hệ thống cố ý chơi xỏ cậu.