Hôm nay là cái ngày đáng nguyền rủa nhất trong cuộc đời tôi. Tôi thề, tôi không muốn bắt đầu câu chuyện bằng cái câu khô khan chẳng liên quan thế này đâu. Nhưng ai biết được, tôi nghĩ ra mỗi cách mở đầu thế thôi. Nối tiếp cái câu “chẳng liên quan nhưng vẫn phải liên quan” ở trên, con em gái tôi có “bà dì” đến thăm. Mẹ nó chứ, tôi đã nhắc nó bao nhiêu lần là nó phải chuẩn bị đầy đủ mỗi tháng mà nó không nghe, cứ phẩy tay nói rằng “đã đến ngày đâu, không cần lo.” Đấy, có ai bảo lo xa là cái tội đâu. Bây giờ mới há mồm ra chưa? Bảo tôi, đường đường là một thằng con trai chuẩn men đi mua cái đó cho nó à? Mơ đi em gái ạ!
Tôi vốn tưởng thế, tôi sẽ tưởng thế. Tôi nghĩ là nó sẽ ỉm đi mà tự mình giải quyết, ai dè…
Chết tiệt, con nhỏ đáng ghét, nó lại bày cái trò đó ra. Nó dám gọi điện về ca cẩm với mẹ tôi. Đáng chết! Kết quả à? Tôi cũng không muốn thế đâu nhưng ai bảo mẹ tôi thương nó một cách quá đà như thế chứ? Cái quái gì mà hai anh em không ở nhà thì làm anh phải biết chăm sóc em chứ? Tôi thật muốn đá nó về nhà cho rồi.
Còn nhớ một ngày nào đấy, trời mưa như trút nước, sấm chớp giật đùng đùng, tôi quyết tâm dứt áo ra đi. Nói thế chứ thực ra cũng chỉ là dọn ra ngoài ở thôi. Một tuần sau, caí lúc mà mặt trời chưa leo quá tầng thứ 10 của tòa nhà có cái căn hộ tôi đang ở ấy, tôi thấy con em gái xinh xắn đáng yêu ( theo lời truyền miệng của mọi người về nó) đang đứng trước cửa nhà tôi, tay xách đủ thứ vali lớn bé cùng với một câu phán quyết:” Anh trai, từ nay em sẽ ở nhà anh.” Tôi cứ nghĩ là nó ở lại mấy hôm chán rồi sẽ về. Ai mà biết được, nó lại quyết tâm cắm rễ ở nhà tôi thế này chứ? Tôi đã nói là tôi rất ghét mấy thứ phiền phức chưa nhỉ? Chưa nói à? Giờ thì tôi nói rồi đấy!
Nói tóm lại là hiện giờ, trong mắt người khác thế nào tôi không biết nhưng trong trí tưởng tượng của tôi, tôi đang như thằng biếи ŧɦái đứng trước quầy bán băng vệ sinh, một tay chọn đồ, một tay áp cái điện thoại lên tai:
-
Gì? Diana à? Có cánh? Mẹ nó, có cánh là cái mẹ gì? Cô giỏi cô đến mua đi.
Thế đấy, nhưng tôi nghĩ trong mắt người khác nó cũng chẳng khá khẩm hơn gì đâu. Bây giờ, tôi mấy thấy cảm tạ mẹ tôi vì đã sinh tôi ra là con trai, ít nhất không phải tốn thời gian đứng ngắm cái nhãn hiệu băng vệ sinh.
Đã thế, mua một gói thôi thì còn đỡ, con nhóc đó còn nói rằng tiện thể tôi ra ngoài mua nhiều nhiều chút để nó dùng dần. Tôi muốn chửi lắm rồi đấy. Cái bản mặt này, ấy, mặt tôi này, rõ ràng là một thằng hội trưởng hội học sinh trường đại học A danh tiếng lẫy lừng, làm mưa làm gió trên trường thì giờ lại đóng vai thằng biếи ŧɦái đi chọn đồ dùng cá nhân cho con gái.
Tôi ném cái bao màu hồng hồng vào giỏ hàng, tiện thêm vài bao nữa rồi nhanh chân ra quầy thanh toán, mong muốn rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. Đặt đám đồ vừa chọn được lên bàn, chờ đến lượt. Ở quầy thanh toán, không phải là một em xinh tươi trẻ trung như tôi tưởng mà là một thằng “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Được rồi, đúng là tôi có hơi vơ đũa cả nắm, nhìn hắn chỉ có tứ chi phát triển thôi, cao hơn tôi hẳn một cái đầu cơ mà, còn đầu óc… Tôi chịu, tôi cũng chẳng hơi sức đâu đoán xem trong đầu hắn chưa bộ não của nhà bác học thiên tài hay toàn bã đậu.
Cuối cùng cũng đến lượt, tôi đi đến, đặt đám đồ đó lên bàn. Hắn ta đang cắm cúi ghi chép gì đó, nhìn đống hàng rồi ngẩng lên nhìn tôi không chớp mắt. Tôi trừng mắt nhìn lại. Nhìn cái rắm gì? Chưa bao giờ thấy đàn ông đi mua băng vệ sinh sao?
Đáp lại cái trừng mắt của tôi, hắn chỉ cười khẽ rồi tiếp tực công việc. Bỏ đám đồ đó vào túi, khi đưa cho tôi, sau cái câu thông báo giá tiền rồi tôi còn nghe hắn nói:
- Không mua ban đêm à? Chống tràn hiệu quả đấy.
Tôi bực mình giật phắt lại túi đồ, đập lên bàn mấy tờ tiền trả hắn rồi bước ra khỏi quán. Mẹ nó, chống chống cái khỉ khô, nhà ngươi mới tràn, cả nhà ngươi tràn. Đồ biếи ŧɦái, đồ vô sỉ. Ông đây thề không bao giờ gặp hắn nữa, ông thề không bao giờ đi mua cái thứ đồ dùng cái nhân của phụ nữ này nữa!!!!!!!
Về đến nhà, tôi thấy con em tôi đang ngồi cắn xoài, mặt tỉnh bơ. Nó hỏi:
- Anh, đồ của em đâu?
Tôi quăng túi đó cho nó, quay người đi vào phòng đóng sập cửa lại, biểu thị việc:”Ông đây đang bực mình, cấm làm phiền.”
…………..
Trước đến giờ, tôi chưa bao giờ tin việc duyên trời định hay cái gì đó. Tôi luôn nghĩ, số phận mình là do mình nắm bắt, không ai có thể điều khiển được. Nhưng mà, hình như tôi quên mất, ông trời đáng chết đó có thể điều khiển những thứ xung quanh hòng tác động vào số phận của tôi. Như lúc này đây, tôi rất muốn trèo lên trời hỏi ông ý xem rốt cuộc ổng rảnh rỗi đến nhường nào?
-
Xin chào mọi người, tôi là giảng viên mới. Tên Hứa Vĩ, 24 tuổi, từ nay tôi sẽ phụ trách lớp này.
Không sai đâu, cái tên biếи ŧɦái, vô sỉ, “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” ở cửa hàng đó sao đột nhiên lại biến thành giảng viên đại học của tôi thế này? Duyên duyên cái con khỉ gì? Nghiệt duyên thì đúng hơn. Amen, mong là hắn ta không nhớ tôi là ai. Chuyện một hội trưởng hội học sinh hào hoa phong nhã đi mua băng vệ sinh bị đồn ra ngoài thì làm sao mà tôi sống nổi?
-
Lớp này ai là lớp trưởng? – Hắn ta nhìn bảng danh sách lớp rồi hỏi.
-
Em ạ. – Tôi không muốn đứng lên ra mặt một chút nào đâu. Thật đấy. -_-
Nhìn thấy tôi, hắn ta ngẩn ra một chút. Sau đó, hắn nhếch môi tạo thành một nụ cười hết sức lưu manh:
-
Ồ, bạn học, xem ra chúng ta có duyên với nhau thật
Tôi đã nói đó là nghiệt duyên mà. Đã là nghiệt duyên rồi thì tôi cũng chẳng muốn dính dáng đâu. = =####