Editor: An Trà
Cả căn phòng yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng động, mắt Poseidon nhíu lại, lạnh lùng nhìn sang, thấy Tô Thanh Triệt vẫn mang một vẻ mặt không để ý, không biết đang suy nghĩ gì, cả người cũng tỏa ra tàn nhẫn.
Tống Tinh Thần cảm thấy hai mươi năm kiêu ngạo của cô cũng không so được với Tô Thanh Triệt, vừa làm cho người ta bỏ dao xuống, lại vừa làm cho người ta bị dao găm chọc thủng một lỗ đầy máu. Đây không phải là
buộc người ta cầm dao lên quyết một trận tử chiến với anh sao.
Vì vậy, ở thời điểm hai bên đang giương cung bạt kiếm, Tống Tinh Thần không bình tĩnh lại chịu trách nhiệm đánh vỡ cục diện bế tắc này, "Này, có muốn băng bó cho hắn trước không, mất nhiều máu quá phải ăn rất nhiều dinh dưỡng để bổ sung."
.....
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu liếc cô một cái, tay nhẹ ấn sau gáy cô, "Quan tâm vớ vẩn."
Hình như giọng nói kia mang theo một chút ý cảnh cáo, lại như một giọng điệu mềm mại, có một phần trách phạt một kẻ gây họa nhỏ.
Nhưng lại rất có hiệu quả, Poseidon nghiêng đầu nhìn bên cạnh, vỗ vỗ đùi của người phụ nữ ngồi kế bên, người phụ nữ kia đi đến cái tủ lấy trong ngăn kéo ra một hộp sơ cứu, đi đến băng bó vết thương cho Chim Ưng.
Tô Thanh Triệt liếc mắt nhìn Chim Ưng, lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi không có để ý ánh mắt của hắn là đã cho cậu mặt mũi."
Tống Tinh Thần: "..." Đại ca anh đừng có liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta có được không? Không phải người nào cũng giống như cô đánh không lại anh!
Nhưng mà Tô Thanh Triệt không nghe được độc thoại nội tâm của Tống Tinh Thần, khẽ nâng cằm lên, hơi có chút không tập trung nghịch ngón tay của Tống Tinh Thần. "Tối nay hắn nhìn bạn gái tôi hơn mười lần, tôi đang cẩn thận suy nghĩ hắn có ý gì."
Tống Tinh Thần cứng đờ, cảm thấy kì lạ liếc nhìn Tô Thanh Triệt, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt thản nhiên của anh, vì vậy chẳng biết tại sao Tống Tinh Thần lại biến thành cái người đang thẹn thùng kia.
Rốt cuộc cô cũng tổng kết lại được, mỗi khi anh bắt đầu nghịch ngón tay hay xoa tóc cô, câu nói tiếp theo của anh luôn rất quan trọng. Nghĩ như vậy, cô cũng bình tĩnh lại, dù gì chỉ là diễn trò, cô phải có tinh thần chuyên nghiệp.
Hy sinh càng lớn, thù lao càng nhiều....
Thật ra thì tối nay Poseidon cũng thấy khá lộn xộn, trước khi bàn bạc cuộc làm ăn này thì rất dễ nói chuyện, nhưng bây giờ giá cả thay đổi, lại bị cảnh sát để mắt tới. Muốn bán đi hết một khoản hàng lớn như vậy là một điều rất khó khăn.
Bởi vì những món hàng như súng ống đạn dược quy mô sản xuất rất lớn không giống như ma túy, ở đại lục tìm được người mua ma túy, chỉ cần đè thấp giá cả vẫn có thể bán ra được, nhưng ở đại lục súng đạn được quản lí rất nghiêm khắc, hạn chế ở nhiều địa phương, bất kỳ ai cần dùng cũng có nhà cung cấp lâu dài.
Hắn chưa mở thị trường, trước mắt nhóm lớn lượng tiêu thụ ở đây chỉ có thể dựa vào người đàn ông này. Hơn nữa, người đàn ông này cho hắn cảm giác không giống như những lần hợp tác trước kia, loại cảm giác nguy hiểm khiến hắn không thể không cẩn thận.
Nhất là bên cạnh anh ta còn mang theo người phụ nữ kia, nếu nói rằng cô ta không hiểu lời nói của anh thì anh thật sự không tin. Nhưng nếu nói rằng cô ta thật sự hiểu được...... thì chủ đề sau đó của cô có một chút kì lạ.
Nhưng thật ra thì, tất cả mọi người đều suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là Tống Tinh Thần nhất thời cao hứng mà thôi.
***********
Cả buổi tối đều hướng đến chủ đề này, dường như đã không còn lời nói dễ nghe, Poseidon không bỏ được một phần lời cũng không muốn nhả đơn hàng này ra, không muốn để Tô Thanh Triệt chiếm một chút tiện nghi nào ở đây.
Trong tình hình này không có ai lùi lại một bước, cũng đã trở thành cục diện bế tắc.
Rốt cuộc, Poseidon thỏa hiệp, hắn vung tay lên, lúc này người phía sau mới từ từ thu súng lại.
Tô Thanh Triệt thấy vậy, nâng môi, khẽ hừ một tiếng, tham mưu trưởng Lục cũng hiểu ý ra hiệu cho tiểu đội bỏ súng xuống.
Vì vậy, tình hình lại trở nên trong sáng.
Poseidon ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới buông thả hai tay đặt lên đầu gối, cười hỏi: "Không bằng anh Tô nói một chút, tại sao tôi phải hạ giá."
Tô Thanh Triệt hơi nhíu mày, dùng ánh mắt hài lòng liếc nhìn Poseidon mới vừa rồi còn rất ngoan cố, lúc này mới thong thả nói: "Rõ ràng là cậu còn rất nhiều điều khó giải quyết ở biên giới, nếu tôi mua hàng của cậu còn phải dính một đống phiền toái thì tôi tình nguyện lỗ vốn một chút hợp tác lại với nguồn cũ, xét cho cùng thì tôi cũng không phải lo lắng xử lý những việc này."
"Mà cậu, có một đống phiền toái ở sau lưng, có lẽ tôi phải đến giải quyết cho cậu." Anh hơi nâng cằm liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đôi mắt dưới ánh đèn càng lộ rõ vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Ngón tay của Tống Tinh Thần bị anh nghịch, cảm thấy bực bội cầm ngược lại tay anh dùng sức bóp một cái.
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu nhìn cô, cô cau mày lại lộ ra một vẻ mặt không vui.
Nhưng đoàn trưởng Tô bị ruồng bỏ không có một chút lúng túng nào, chỉ là hơi nhún vai một cái, rất biết nghe lời nói: "Cậu chỉ có thời gian một phút để suy nghĩ, cô ấy đã đợi không được nữa rồi."
Tống Tinh Thần: ".... Tại sao lại là em đợi không được, chúng ta sẽ đợi không đi đâu."
Tô Thanh Triệt hơi nhíu mày, rất nghi ngờ hỏi ngược lại," Không phải đã mướn phòng rồi sao?"
Mướn phòng?
A này, đoàn trưởng Tô,
anh khẳng định phải nói lớn tiếng cho nhiều người trước mặt như vậy nghe được lời nói mơ hồ như vậy sao!
Lúc đoàn trưởng Tô ung dung thản nhiên sẽ khiến cho Tống Tinh Thần tự động ngậm miệng, lúc này mới xoay đầu lại nhìn bộ dáng khó xử của Poseidon.
Lúc này anh cũng không định để cho hắn suy tính thêm, đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn Poseidon, cười như không cười, "Tôi không có nhiều thời gian để anh lãng phí như vậy, phần hàng này tôi cũng đợi, cậu suy nghĩ kĩ rồi trả lời cho tôi biết, chúng ta sẽ chọn một thời gian để nghiệm hàng."
"Như vậy anh khẳng định tôi sẽ bán cho anh?" Trong lúc Tô Thanh Triệt đang xoay người, Poseidon vẫn đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Tống Tinh Thần quay đầu lại trước Tô Thanh Triệt, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông này sắc bén như chim ưng, căn bản ánh mắt đầy lãnh ý và sát khí
để lộ ra ngoài không che giấu chút nào.
Hắn thật sự là muốn gϊếŧ người rồi.
Tô Thanh Triệt từ từ xoay người lại nhìn hắn một cái, ôm Tống Tinh Thần vùi sâu vào lòng anh, để cô hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của Poseidon.
Lúc lên tiếng, giọng nói của hắn không có nửa điểm ôn hòa, toàn bộ đều là sát ý lạnh lùng.
Tống Tinh Thần bị anh mạnh mẽ ôm chặt trong ngực không nhìn thấy được ánh mắt của anh, chỉ nhận ra được hình như cấp dưới của anh đang rất căng thẳng, ngay sau đó nghe được giọng nói như tu la địa ngục của anh, "Nếu không dám chắc tối nay tôi đã không đến, tôi luôn luôn không thích lãng phí thời gian."
Dứt lời, kiên nhẫn của anh cũng không còn nữa, xoay người nhìn lại, sãi bước đi ra ngoài.
Mà trong lúc chớp nhoáng này, người bên kia vừa mới rối rít thu hồi súng lại bây giờ cùng một lúc chỉnh tề giơ súng lên.
Tống Tinh Thần không cần quay đầu cũng có thể biết được một hàng súng đen như mực thẳng tắp chỉa vào lưng bọn họ, cả người trở nên cứng đờ.
Tô Thanh Triệt nghe thấy âm thanh ở sau lưng mà không có một chút phản ứng, chỉ là tay đang khoác lên vai cô trực tiếp đưa xuống bên hông cô kéo chặt vào người,
lấy vạt áo khoác trước ngực bao phủ lấy cô.
Đầu của cô bị anh ấn sát vào ngực, thân thể của cô càng được anh bảo vệ vững chãi trước ngực.
Loại dáng vẻ bảo vệ này, không biết từ đâu đến, làm cho mặt Tống Tinh Thần nóng lên, nhịp tim như đánh trống.
Cô cứ như vậy vùi đầu trong ngực anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của anh truyền đến cũng cảm nhận được nhịp tim trong l*иg ngực của anh, từng cái từng cái một, kiên định có lực.
Hơi thở nam tính của anh, càng thêm bao vây chặt lấy cô, làm cho hơi thở trong không khí của cô trở nên nóng rực.
Cô có chút luống cuống giơ tay lên kéo kéo vạt áo của anh.
Tô Thanh Triệt đưa mắt nhìn cô một cái, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, hạ giọng nói nhỏ, "Đừng sợ."
Giọng nói này rất dịu dàng, dịu dàng hơn so với mọi lần rất nhiều. Cứ mỗi lần anh dịu dàng lại hạ thấp giọng, giọng nói của Tô Thanh Triệt rất êm tai, cho dù đó là một tiếng thét to lúc hô khẩu hiệu trong quân doanh hay là một giọng nói nhẹ nhàng lúc anh thì thầm, luôn có một loại thu hút khó thể tả được.
Nhưng lúc anh ôm cô vào trong ngực, lấy một dáng vẻ bảo vệ tuyệt đối còn dùng giọng nói dịu dàng nói với cô "Đừng sợ", Tống Tinh Thần có cảm giác như bị đánh vào ngực một cái trong nháy mắt. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt đáy lòng có một chút dịu dàng, mềm nhũng như nước.
Quả nhiên, một người đàn ông đẹp mắt, đặc biệt là giọng nói lại dễ nghe như vậy, nếu muốn mê hoặc người khác, chỉ là chuyện đơn giản dễ dàng.
Tống Tinh Thần một nửa không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng phải thừa nhận, là tim cô đã bị lay động với Tô Thanh Triệt.
Tô Thanh Triệt lạnh lùng nhíu chân mày, hơi mím môi, anh đặt tay ra sau lưng lấy khẩu súng tùy thân ra, trầm giọng ra lệnh: "Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết."
Từng chữ anh nói ra khỏi miệng, dường như trong nháy mắt một câu nói này rất khí thế hào hùng.
Anh lạnh mặt, cuối cùng cũng không quay đầu lại, chỉ che hở cho Tống Tinh Thần ở trước người chậm rãi đi đến cửa.
Lối đi này được trải thảm lông dê dày, bước chân không tiếng động rơi xuống đất, không khí khẩn trương trước mắt này, may mà có Tô Thanh Triệt che chắn cho Tống Tinh Thần nên cô không nhìn thấy cũng không nhận ra được cái gì.
Cô giương giương môi, dường nhưng muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng.
Lúc ra khỏi cửa phòng, Tô Thanh Triệt buông cô ra, nắm chặt lấy cổ tay cô chạy nhanh đến thông đạo an toàn.
Lúc Tống Tinh Thần vội vàng đi đến ngã rẽ thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người phụ nữ cao gầy kia đang cầm súng đứng ở cửa, mặt mày lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Tông Tinh Thần run lên, cảm thấy chuyện này không còn cách nào khác, mỗi ngày thay phiên nhau đến một lần như vậy, cô cũng bị hù dọa đến bị bệnh tim.
Đến lúc rời khỏi hội quán Hot, Tô Thanh Triệt mới tháo cà vạt ra tiện tay ném xuống chỗ ngồi phía sau, tham mưu trưởng Lục không kịp né tránh, thiếu chút nữa bị ném trúng mặt.
Muốn lên tiếng kháng nghị, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt thâm trầm vô cùng không tốt của đoàn trưởng Tô qua kính chiếu hậu lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ngược lại Tống Tinh Thần không hiểu, "Không phải là anh vừa uy hϊếp vừa đe dọa khi dễ người ta sao, tại sao sắc mặt của anh lại khó coi như vậy?"
Tô Thanh Triệt lạnh mặt liếc cô một cái, mới vừa rồi ở trong đó còn có chút tình cảm dịu dàng. "Vốn là tôi tính toán để cho bọn họ vui vẻ đưa tiễn ra ngoài, đáng tiếc chỉ xuất hiện một người, lại còn cầm súng."
Tống Tinh Thần: "..." Nếu cô là người phụ nữ kia, cô tuyệt đối sẽ bắn anh một phát súng.
Dường như biết được cô đang oán thầm cái gì, Tô Thanh Triệt liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng. "Nếu như không phải có cô ở đây, tôi còn muốn bắn mấy phát súng."
Đoàn trưởng, anh có sở thích như vậy sao?
Cô nhìn lại toàn bộ hành trình, đoàn trưởng Tô là một người mua rất phách lối uy hϊếp đe dọa thậm chí quá đáng đến nỗi dùng võ lực trấn áp, uy hϊếp lợi dụng các loại thủ đoạn làm người ta khinh bỉ cũng sử dụng, kết quả vị này đã là người chiến thắng lại không vui?
Nguyên nhân là không có viên đạn nào được bắn ra, đoàn trưởng Tô phải dày vò người ta như vậy ngài mới hài lòng sao? Bây giờ còn nói cô cản trở? Cũng không biết ban đầu là người nào khóc lóc van xin (?) nhờ cô giúp đỡ một tay.
Suy nghĩ một lúc, Tống Tinh Thần cảm thấy không vui. "Vì tôi ở đây? Vậy tại sao lúc nãy anh lại đem tôi đi đỡ đạn trước người anh?"
Tô Thanh Triệt nhíu mày, khẽ cười nhắc nhở, "Họng súng ở phía sau, cô ở phía trước mặt."
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, "Đó cùng lắm cũng là chết cùng nhau."
Tô Thanh Triệt: "..."