- Không... Các người thả tôi ra...Mấy người điên rồi....ĐIÊN RỒI. - Cô cố gắng vùng vẫy.
- Đúng tụi tao điên rồi. Tất cả là do mày. Nếu mày không xuất hiện và quyến rũ anh Thiên của tao thì mày sẽ không bao giờ bị như thế này? Do mày ngu...mày ngu khi quyết rũ sai người. - Cô ta nắm tóc cô nói.
- Tôi không—
" Chát "
- Câm miệng!!! Ai cho mày nói.
-...- Cô kìm nén nước mắt.
"Không được khóc...phải mạnh mẽ lên "
- Muốn khóc à? Sao không khóc? KHÓC LỚN LÊN CHO ANH THIÊN ĐẾN CỨU MÀY.Tao nói cho mày biết, mày đừng mơ anh Thiên đến cứu mày.Không bao giờ có chuyện đó đâu...-Cô ta hả hê nói.
Cô ta vừa dứt lời, ả ta đã đem theo một chiếc hộp bước vào. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Trong lòng thầm cầu mong.
- Á haha... Mày đang cầu nguyện à? Không ai cứu mày đâu. Làm đi - Cô ta hất mặt nói.
Ả lấy ra trong túi một chiếc kim tiêm, đi đến bên cô, lẳиɠ ɭơ nói
- Mày biết đây là gì không? Đây là chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nó sẽ tăng nổi đau của mày lên gấp mười lần... Tao đã bỏ cả đống tiền để mua nó đấy... Mày cứ từ từ cảm nhận nỗi đau nha...
Ả ta đưa cây kim tiêm về phía cô. Nỗi sợ hãi của cô lên đến tột độ. Nước mắt cô thi nhau rơi xuống.
" Cứu em, Thiên "
" Rầm..."
Cánh cửa nhà kho bị đạp tung ra, một thân ảnh cao to xuất hiện. Anh tức giận khi thấy cô bị trói trên ghế. Hai con đàn bà này dám đối xử với bảo bối anh như vậy, hai con mụ đó sẽ phải trả giá.
Thấy anh xuất hiện, hai người bắt đầu run rẩy sợ hãi. Không ngờ là anh tìm đến đây.
- Anh Thiên, em không —
"PẰNG"
Anh rút súng bắn vào cánh tay Na Na, anh muốn cô ta sống, hành hạ bảo bối anh ra thế này mà muốn chết ngay, đâu có dễ.
-Á...á...máu...cứu em...cứu - Thấy máu chảy, Na Na đau đớn la hét cầu cứu.
Na Na chuyển ánh mắt cầu xin qua Kì Kì, nhưng gặp ngay khuôn mặt cười thỏa mãn của ả ta. Na Na đau đớn đến ngất xỉu.
Xong một người, anh bắt đầu tiến về phía ả ta.
- Anh mà bước đến tôi liền gϊếŧ chết con này - Ả kề dao vào cổ cô nói.
- Cô dám
- Sao tôi không dám...
- Tôi sẽ cho anh thấy cảnh cô dâu của anh bị cắt ra từng mảnh.Hahahaha.
" pằng..."
Sau tràn cười của ả là một tiếng súng vang lên từ phía sau ả. Ả trợn mắt nhìn về phía sau, Tư Minh đang chĩa súng vào ả. Ả không cam tâm, đã đến nước này thì liều thôi. Ả ấn con dao sâu vào cổ cô, dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm cổ áo cô.
- Cùng xuống dưới nhé, Hàn Tiểu Băng. - Ánh mắt ả chứa đầy sự hận thù.
" Pằng... Pằng "
Anh nả hai phát súng vào đầu ả. Ả nằm xuống, chết không nhắm mắt. Cô vì mệt mỏi và mất máu mà cũng bất tỉnh. Lời cuối cô nghe được là anh đang gọi tên cô.
- Tiểu Băng... Tiểu Băng...
--------------------
Cô tỉnh lại là đã một tuần trôi qua. Cô khó khăn mở mắt, cổ họng khô khan, miệng mấp máy.
- Nước... Nước...
- Đây...nước của em - Anh vội vàng đi lấy nước cho cô.
- Em ngủ bao lâu rồi.
- Một tuần.
- Cô ta...- Cô ấp úng hỏi.
- Cô ta sẽ nhận được hình phạt thích đáng.
- Vậy còn đám cưới của chúng ta?
- Em yên tâm... Anh đã dời lại rồi. Khi nào em xuất viện, hai chúng ta sẽ cưới nhau. - Anh vuốt tóc cô nói.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh có vẻ tùy tụy, chắc anh đã vất vả chăm sóc cô những ngày qua. Lòng cô trở nên ấm áp hẳn.
Cô hồi phục rất nhanh, chỉ khoảng gần một tuần là cô đã bình phục hoàn toàn.
Hôn lễ của hai người được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người. Nhưng vì ba mẹ cô bận việc nên không thể tham dự được nên cô cảm thấy khá buồn, nhưng họ hứa sẽ gặp cô ngay khi xong việc.
Đến màn ném hoa, một hàng người đứng sau cô chờ cô ném hoa. Cô lấy hết sức ném về sau, bó hoa bay đến một người đàn ông, mọi người đều tỏ vẻ tiếc nuối. Người đàn ông đó không ai khác là hắn. Hắn cầm bó hoa đến trước mặt nó, nhẹ nhàng nói.
- Nếu em không ngại thì đám cưới lần sau là đám cưới chúng ta, em đồng ý chứ? - Hắn khụy gối xuống nói.
- Em đồng ý - Nó đã chờ giây phút này lâu rồi.
Hắn ôm nó cười hạnh phúc. Cô cũng mỉm cười chúc phúc cho họ.
Có lẽ ai cũng đã kiếm được hạnh phúc riêng của mình rồi. Cô đã có anh - Người đàn ông cô yêu nhất.
---Vài tháng sau ----
- HOÀNG THIÊN, ANH RA ĐÂY CHO TÔI - Tiếng hét thất thanh phát ra từ phòng tắm.
- Anh đây, sao thế bà xã? - Anh hớt hải chạy vào.
- Anh xem đi, thành quả của anh nè - Cô đưa que thử thai về phía anh.
- Hai...hai vạch - Anh như không tin vào mắt mình. Vậy là anh sắp làm cha rồi.
Anh vui mừng ôm cô xoay vòng vòng. Sợ cô chống mặt nên anh thả cô xuống,anh vui mừng đi báo cho cha mẹ biết. Nhìn anh cứ như đứa trẻ được kẹo.Cô không ngờ anh lại có lúc như trẻ con như vậy.
- Đi, chúng ta đi - Anh chạy đến kéo cô đi.
- Đi đâu?
- Đi khám thai...còn mua đồ cho bảo bối nữa...
- Nhưng —
- Không nhưng nhị gì hết. Mau đi thôi.
Cô bất lực làm theo lời ông bố trẻ con này.
Hạnh phúc rồi chứ.