- Tiểu Băng...
-....
- Bảo bối...dậy mau - Anh lây lây con sâu ngủ trên giường.
- Cho em 5 phút nữa.- Cô giơ năm ngón tay ra khỏi chăn, ngáy ngủ nói.
- Dậy mau, hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của chúng ta. Anh không muốn hôn lễ thiếu cô dâu đâu. - Anh cười cười lắc đầu nói. Con mèo nhỏ này không phải là quên việc quan trọng này chứ?
- Hở? - Cô mơ màng ngồi dậy. Nhớ ra hôm nay là ngày cưới của mình, cô lật đật tung mền chạy vào nhà tắm, nói vọng ra.
- Em xin lỗi, xin lỗi. Mấy giờ rồi? Sao anh không kêu em sớm hơn. Chết rồi.
Cô vệ sinh cá nhân xong chạy ra thì đã không thấy anh nữa, chỉ thấy trong phòng có rất nhiều người. Trên tay họ cầm rất nhiều thứ như vali, chiếc hộp gì đó và bla...bla.
Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra từ đám người, cung kính nói.
- Phu nhân, chúng tôi là nhân viên trang điểm mà ông chủ mời đến để trang điểm cho phu nhân . Trong vali này là bộ váy cưới mà ông chủ đã đích thân chọn cho phu nhân. - Bà ta chỉ vào chiếc vali to đùng nằm trên giường.
Bà ta vừa dứt lời, một đám người từ phía sau đi đến chỗ cô. Cô lùi về sau theo quán tính,một nhân viên nhỏ nhẹ nói.
- Phu nhân đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn thay váy cưới cho phu nhân thôi. Mời phu nhân đi hướng này.
- À...được. - Cô đi theo đám người đó vào một căn phòng.
Đột nhiên, một cô nhân viên kéo cô vào trong phòng, cô ta nói với những người khác.
-Mọi người cứ chuẩn bị mọi thứ đi, còn việc này cứ để em lo.
- Nhưng...
Cánh cửa phòng đóng lại cắt ngang lời của nhân viên đứng bên ngoài.
Cô theo chân cô ta vào phòng thay đồ, cô ta bước đến vali cầm chiếc áo cưới lên suýt xoa khen ngợi.
- Ông chủ đúng là có mắt nhìn. Chiếc áo cưới này thật đẹp. Nhưng tại sao người xứng đáng mặc nó lại không được mặc mà lại...- Cô ta liếc về phía cô - Để cho một con hồ ly tinh không biết xấu hổ như mày mặc. Không công bằng.
Dứt lời, cô ta xé rách chiếc áo trước sự bàng hoàng của cô.
- Cô...cô...- Cô ú ớ nói.
- Hô hô...phu nhân không nhận ra tôi sao, tôi là Kì Kì đây. Sao ngạc nhiên không? Tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để có một gương mặt mới .- Ả cười lớn nói.
- Cô...sao lại...? - Cô sợ hãi lùi về sau.
- Nhờ vào phu nhân cả. Nhờ phu nhân mà tôi mất việc...không công ty nào dám nhận tôi nên tôi phải đi làm gái để có tiền sống qua ngày...và tôi bị vợ người ta đánh ghen... tạt axit lên mặt tôi. TẠI MÀY MÀ TAO MỚI THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY. TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY. - Ả điên cuồng hét lên.
- Tôi không...
- Nhưng mày yên tâm, tao sẽ không gϊếŧ mày ngay bây giờ đâu. Tao sẽ cho mày cảm nhận hết những gì mà tao đã chịu đựng. - Ả tàn ác nói.
Cô định xoay người chạy thì có nguồn điện đi vào cơ thể cô làm cô bất tỉnh.
- Cô làm tốt lắm. Được rồi, rút thôi.