Boss, Tôi Không Muốn Yêu Anh Nữa

Chương 23

Ngày hôm sau..

" cốc cốc ". Anh gõ cửa phòng cô

Không có động tĩnh.

" Cốc..cốc "

- Tiểu Băng. - Anh gọi cô.

Vẫn im lặng.

" Rầm...rầm "

- Tiểu Băng, TIỂU BĂNG - Anh gọi lớn.

"Ầm " Cánh cửa bị đá văng ra. Anh lo lắng chạy vào.

Thấy cảnh tượng trước mắt, anh nuốt nước bọt.

Cô vẫn còn say ngủ nhưng vấn đề là... áo ngủ của cô bị trễ xuống lộ ra xương quai xanh, miệng nhỏ nhặt khẽ mấp máy gì đó.

Nhìn cô như thế này, người anh chợt nóng lên. Anh nặng nề bước về phía cô, anh khàn khàn nói.

- Tiểu Băng, em không dậy là anh không biết anh sẽ là gì em đâu?

- Ưm hửm?- Cô dụi dụi mắt, mơ màng trả lời. Nhìn cô như thế, thật sự rất câu dẫn.

- Là em quyến rũ anh nha.

Anh cười nham hiểm, bước đến và leo lên giường cô. Anh áp môi mình vào môi cô.

Cô đang mơ ngủ thì cảm thấy khó thở, cô tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của anh. Thấy cô đã tỉnh, anh buông môi cô, thỏa mãn cười.

- Bà xã, chào buổi sáng.

Cô không còn ngại ngùng với những hành động thân mật của anh.

- Chào buổi sáng. - Cô ôm cổ anh cười tươi nó.

- Được rồi, dậy nào. Em chả lẽ không muốn đi tập bắn sao? - Anh cưng chiều cô nói.

- Ơ... Em quên mất,đợi em xíu - Cô vội vàng chạy vào nhà tắm.

- Từ từ coi chừng té. - Anh nhắc nhở.

Sau khi cô vệ sinh cá nhân xong, anh dắt cô xuống nhà ăn. Mọi người thấy anh và cô đều cúi đầu cung kính chào.

- Chào ông chủ, phu nhân.

Cô ngượng ngùng khi nghe mọi người gọi phu nhân, thật sự cô vẫn chưa quen với điều này.

- Mọi người cứ gọi tôi là Tiểu Băng hay Băng Băng. Đừng gọi phu nhân, tôi rất ngại. - Cô mỉm cười nói.

- Không được. Gọi vậy thì còn gì là quy củ nữa. - Anh lãnh đạm nói.

- Nhưng—

- Không nhưng gì cả. Em lo ăn đi rồi đi luyện tập - Anh cắt ngang lời cô.

- Vâng - Cô ủ rũ.

Thực nghiêm khắc.

Ăn sáng xong, anh dẫn cô đi đến khu nhà kế bên, từ bên ngoài cô đã thấy âm thanh của súng vang lên.

Anh kéo cô vào trong, trước mặt cô là một hàng dài người mặc áo đen đang tập bắn súng.

" Thì ra đây là nơi tập bắn súng "

- Sao? Sợ à? - Thấy cô ngây người, anh lo lắng hỏi.

- À, không... Chỉ là không ngờ trong biệt thự lại có nơi như thế này?

- Đây là tập luyện của những người đặc vụ ưu tú. Nơi này, ngoài những người này và anh thì không được ai bước vào.

- Ồ - Cô kinh ngạc thốt lên.

- Được rồi, luyện tập thôi.

Anh đưa cô vào một ô, chỉ về phía hồng tâm xa xa, nói.

- Nhìn thẳng, tập trung vào mục tiêu.

"Pằng"

- Trượt - Giọng anh lạnh lùng pha lẫn một chút nghiêm khắc.

Cô nhắm vào hồng tâm mà bắn. Có một lực dội ngược về , cảm giác đau rát từ tay truyền đến khiến cô nhăn mặt.

Cô cố gắng chịu đựng, nhắm về phía hồng bắn thêm phát nữa.

" Pằng"

- Trúng. - Anh ngạc nhiên nói. Cô tiếp thu rất nhanh, rất ít ai học bắn mà có thể bắn trúng ngay từ lần thứ hai.

Lực dội về càng mạnh làm cô lùi về sau vài bước, cảm giác đau rát ngày càng tăng khiến cô đánh rơi súng.

- Tiểu Băng - Anh lo lắng đỡ cô lên. Điều anh lo sợ đã xảy ra.

- Không sao. Chúng ta luyện tập tiếp - Cô chậm rãi nhặt súng lên, cười tươi nói.