Lạc Phát Minh ngồi trên bàn làm việc, bàn tay cầm lên một tấm ảnh của Ngọc Thiên, con mắt chứa đầy sự đau thương mà vuốt lên khuông mặt trong bức ảnh đó mà thì thầm
- Bảo bối, 7 năm rồi mà em vẫn chưa chịu quay về nhỉ, em trốn cũng kĩ quá đó, ngay cả Hải Lâm cũng không thể tìm được ra em, bảo bối mau về đi, chúng ta cùng kết hôn với nhau
Nhìn bức ảnh cậu cười đến ngây thơ đó, trong lòng anh khẽ nhói lên một trận chua xót, ai có thể hiểu được nỗi đau anh đã phải chịu suốt 7 năm trời, những kí ức của 7 năm cứ thế ùa về, anh nhớ những lần đầu anh và cậu gặp nhau, nhớ những lần cậu nhõng nhẽo, hay mỗi lần cậu lên cơn sốt mà chui vào lòng anh khóc thút thít, hoặc là nắm tay nhau đi dạo trên đất Mỹ, những lần anh và cậu ân ái, những cái ôm khi ngủ, bây giờ thì còn đâu, mất đi cậu, 7 năm qua anh đã tự đưa công ty lên hàng đầu, mở một chuỗi nhà hàng có tên của Anh và cậu, cũng chỉ để muốn cậu đang ở nơi nào đó, mà thấy rằng, cho dù không cần hợp tác với ai, anh vẫn có thể đưa Lạc gia lên làm bá chủ, muốn cậu thấy rằng cậu không cần lo chuyện đó, anh vẫn có thể nuôi sống cậu cả mấy đời. Nhưng tại sai em ấy lại vẫn chưa về
- Tiểu Thiên à mau về thôi! tim anh sắp thành sắt luôn rồi em à
Đúng lúc này,Hải Lâm vui vẻ mở cửa chạy vào
- Đại Minh à, đừng đưa mặt than đó ra nhìn tôi. Tôi có một tin rất tốt cho cậu
Phát Minh đặt tấm ảnh cậu lên bàn, lạnh giọng mà hỏi
- Nói nhanh!!
- Đại thiếu gia à, làm ơn đừng lạnh lùng nữa, cậu nên cười lên khi biết rằng tôi đã tìm ra bảo bối của cậu ở đâu
Anh nghe tới đây, cả người run lên, đứng bật dậy
-Mau nói em ấy ở đâu
Hải Lâm thấy bộ dạng kích động của Phát Minh thì không kiềm được buồn cười mà nói
- Haha đừng kích động, em ấy đang ở Nhật Bản, đang làm việc cho một quán kem nhỏ ở Tokyo. Không ngờ bảo bối của cậu trốn kĩ thật, sang đến tận Nhật Bản để trốn, may sao hôm nay đàn em của tôi có mấy phi vụ làm ăn bên đó, vô tình thấy ai giống bảo bối nhỏ của cậu, thế là gọi về cho tôi, tôi cho điều tra và đúng chính xác là em ấy rồi. Lão đại à, bây giờ ngài có thể bỏ mặt than xuống và đi rước ai kia về được rồi
Anh vẫn biểu cảm lạnh lùng đó, nhưng có thể thấy ánh mắt anh tràn ngập bao nhiêu niềm vui
- Cậu làm tốt lắm, mau chuẩn bị phi cơ riêng chúng ta lên đường đến Nhật Bản
- Được, nhưng cậu có phần thưởng gì cho tôi trong việc này chứ
Anh tiêu sái bước đi, nhưng vẫn nói lại với tên mặt dày nào đó rằng
- Thưởng cậu gấp 3 lần tiền lương, đàn em của cậu mỗi đứa gấp 5 lần tiền lương, vì chúng nó là người kiếm ra em ấy chứ không phải cậu
- Ế!!!!
Hải Lâm ngửa cổ lên trời mà gào thét, thật bất công, nhưng vẫn đuổi theo vị tổng tài nào đó mà lên đường sang Nhật Bản
Chiếc xe chở Lạc Phát Minh và Hải Lâm lao vun vυ't trên đường đến sân bay, anh không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm để kìm hãng sự kích động.
- Lạc Ngọc Thiên, nếu lần này anh để mất em một lần nữa thì anh đây sẽ không mang họ Lạc. Và ông đây sẽ làm cho em liệt cả người chỉ có thể nằm im một chỗ mà không thể chạy trốn khỏi anh nữa
Hải Lâm ngồi bên cạnh mà đổ mồ hôi hột. Chỉ thầm cảm thấy xót thương cho Tiểu Thiên khi yêu phải tên máu S này
- Tiểu Thiên mong em không làm sao khi quay về!!! Amen
Chiếc xe cứ thế mà chạy thẳng đến phi trường. Mang theo niềm hạnh phúc của tổng tài chở thẳng đến Nhật Bản
---------