Thâm Viện Nguyệt

Chương 41

Chỉ Hạnh muốn xuống giường xử

lý công việc, Tam Lang vừa áy náy lại đau lòng không chịu, còn bảo Cát Tường

đến trông chừng nàng.

Nàng thực buồn. Kỳ thật, cũng

chỉ là ngất đi một lát... một canh giờ mà thôi. Chủ yếu là không quen, mới khiến

mình bị ngất... Không có cách nào, tuy rằng với nội gia công phu này, nàng rất

có thiên phú, nhưng cần phải học rất nhiều lại đa dạng, nàng mới bao nhiêu tuổi

có chút thành tựu đã là kinh thế tuyệt diễm, phương pháp đặc biệt dùng nội lực

trị liệu của Phó thị đích truyền, nàng còn dừng lại ở giai đoạn xem sách, chưa

từng có cơ hội thực tập qua.

Đây là chỗ thua thiệt của

sống ở nhà cao cửa rộng. Lý luận đầy đủ nhưng không có cơ hội động thủ. Y thuật

một đường, vừa cần có nhiều kinh nghiệm lâm sàng, cộng thêm học thức tinh thâm

mới có đường phát huy.

"Kỳ thật ta không

sao." Chỉ Hạnh thực bất đắc dĩ.

"Không được." Tam

Lang ngay cả thương lượng cũng không cho nàng thương lượng, "Cố gắng nằm

hai ngày, ăn nhiều đồ bổ một chút.”

... Ta cũng không phải sinh

con, vì sao lại cho ta ăn gà dầu vừng

Chỉ Hạnh gãi gãi đầu,

"... Đại tẩu quá mềm lòng, nô tỳ tên Tú Lan kia, ta phải đi xử trí mới

được.”

Tam Lang vẻ mặt khó hiểu. Hắn

tuy rằng biết Chỉ Hạnh đem tỳ nữ bên người đại tẩu nhốt vào phòng chứa củi,

nhưng cũng không rõ một nô tỳ vì sao khiến Chỉ Hạnh đối xử thận trọng như vậy.

"Đã thấy nhiều."

Chỉ Hạnh không mấy hứng thú nói, "Trên đời này vốn không có chuyện gì ngu

xuẩn hơn việc đem người bên cạnh thu làm thông phòng. Vốn không có ý đó, liền

dưỡng thành có ý không nên có. Có ý đó, chính là càng dưỡng lớn hơn nữa càng

hiểm ác.”

"... Tú Lan là nha đầu

hồi môn của đại tẩu." Tam Lang kinh ngạc, "Cũng đã bao nhiêu năm...”

"Còn không phải

sao?" Chỉ Hạnh giọng điệu càng lạnh nhạt, "Lúc trước ở Phùng gia,

trên có mẹ chồng đè nặng... Mẹ chồng cũng không muốn đại ca có nhiều con nhiều

cái, có tâm tư gì cũng chỉ có thể nén lại. Hiện tại ra ngoài, tâm sống, cũng

lớn. Trước kia ở nhà cao cửa rộng, sau khi ra ngoài nhà nghèo người ít, phụ nhân

lui tới không khỏi muốn khoe khoang cái gì hiền lương...”

Tuy rằng không gặp mấy lần,

nhưng nghe nói vợ chồng Đại Lang thành thân vài năm, vẫn ngọt ngào như trước.

Nha đầu hồi môn này thà chết không chịu gả ra ngoài, không đỏ mắt nóng lòng mới

là kỳ quái. Cũng không phải muốn hại tánh mạng đại tẩu, phụ nữ có thai vốn liền

mẫn cảm đa nghi, nếu cơ thể bị tổn hại, thông phòng này cũng liền thuận lý

thành ch

Tam Lang mặt lạnh lùng, kết

quả toàn thể tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng đều rùng mình, bắp chân thực nhất

trí rút gân.

"Ta sẽ xử lý." Hắn

thản nhiên nói, trong giọng nói như ngậm đầy băng.

"Aiz aiz aiz, việc này

chàng muốn đi nói sao?" Chỉ Hạnh kinh hãi, "Đây là việc của nội

trạch, phải là ta cùng đại tẩu...”

"Ta không tin đại ca sẽ

che chở nô tỳ phản chủ mưu hại chủ mẫu." Hắn cảnh cáo trừng mắt nhìn Chỉ

Hạnh một cái, áp chế tức giận tự vén rèm đi.

Lúc đi nổi giận đùng đùng,

khi trở về lại hơi hơi mang cười. Hỏi thế nào cũng lấp lửng, chỉ nói đại ca tức

giận đến thiếu chút nữa bóp chết nô tỳ kia, bảo người bán đi rất xa.

"Nàng cùng đám thương hộ

phu nhân này lui tới, bọn họ có dạy nàng hiền tuệ thu phòng nạp thϊếp hay

không?" Tam Lang hỏi.

Chỉ Hạnh liếc trắng mắt,

"Chàng không biết ta? Ta là thiên hạ đệ nhất đố phụ, chày gỗ ngự ban ta

còn nhận lấy kìa!”

Tam Lang xì một tiếng, vẻ lo

lắng tan hết, đi qua hôn lên môi phấn của nàng, sau đó ở cổ nàng nhẹ nhàng cọ,

chỉ

Sau lại Chỉ Hạnh đi thăm đại

tẩu, mới biết được hiền tuệ thứ này thật sự là hại người rất nặng, nàng thật

đúng là đã đoán trúng tám chín phần mười. Từ khi ở riêng, Đại Lang có nhân mạch

có thủ đoạn, mở tiệm bán lương thực, gạo ngô kê đậu thước đều đủ, giữ độc quyền

về cung cấp lương thực cho thợ thủ công cùng những người buôn bán nhỏ trong

kinh thành.

Đại Lang tính toán rất kĩ,

mặt tiền cửa hiệu sạch gọn, hàng hóa gần như không tồn kho, tiền lời không ít.

Không nói người cung cấp hàng có lòng giao hảo, rất nhiều người bán lẻ lương

thực cũng rất nịnh bợ. Đại tẩu sắp sinh, những thương gia phu nhân đến cửa

thăm, không khỏi lắm miệng, nói chút chuyện không có.

Mã thị đối với việc con nối

dòng không nhiều, vẫn canh cánh trong lòng, luôn cảm thấy có lỗi với Đại Lang.

Sao chịu được người bên cạnh không ngừng nói thai này là nữ nhi. Thân mình nặng

nề, tâm tư càng mẫn cảm, nhìn Đại Lang vừa phải để ý cửa hàng vừa phải chiếu cố

nàng, cả người tiều tụy, càng áy náy, cho nên mới hồ đồ hỏi Tú Lan có nguyện ý

làm thông phòng cho đại gia hay không.

Này vừa hỏi, liền hỏng rồi.

Chỉ Hạnh tức giận, "Đại

tẩu quả nhiên hồ đồ. Tình cảm vợ chồng không chịu nổi ép buộc, suy bụng ta ra

bụng người, hôm nay đại ca nếu sợ bận việc không chăm sóc tốt cho tẩu, tìm một

hậu sinh tuổi trẻ cho đại tẩu tiêu khiển giải buồn, tẩu sẽ vui vẻ sao?”

"Nói bậy bạ gì

đó?!" Mã thị nổi giận.

"Xem, đại tẩu tức giận.

Sao tẩu không hỏi xem đại ca có phải cũng tức giận hay không trái tim nóng hổi

dành cho tẩu, tẩu vì hiền tuệ quỷ quái gì đó tùy tiện nhét người cho huynh

ấy... Đại tẩu cẩn thận nghĩ xem, đây thật sự là vì tốt cho đại ca, hay là vì

bản thân sợ bị người ta nói?”

Mã thị cúi đầu, ngơ ngẩn rơi

lệ.

Chỉ Hạnh thấy nói vậy cũng đã

đủ, lại mềm giọng khuyên, vừa bắt mạch lại dặn dò, còn ôm cháu trai nhũ danh Ôn

ca nhi đến xem, đại thư nhi hoạt bát cũng theo vào. Người làm mẹ, có sầu lo bao

nhiêu, nhìn đến con cái cũng tan.

Hôm đó trở về, Tam Lang cười

đến sáng lạn, "Vẫn là Hạnh Nhi của ta có biện pháp. Đại ca cùng đại tẩu

vài ngày không nói chuyện với nhau, nàng mới đi một chuyến, hai người liền tay

trong tay khóc, nói xin lỗi nhau.”

Chỉ Hạnh giả vờ tức giận đánh

hắn hai cái, "Học võ học để làm gì? Tai thính mắt tinh không phải cho

chàng nghe góc tường." Nghĩ rồi thở dài, "Đây có là gì? Chỉ là thấy

nhiều. Cha ta nhiều thϊếp như vậy, bọn họ đều tranh nhau đem nha đầu bên người làm

thông phòng để cố sủng... Kết quả sủng không có, ngược lại tạo thành bao nhiêu

thù, chướng khí mù mịt...”

Tam Lang ôm nàng, trầm mặc

một lát, "Dâʍ ɭσạи háo sắc, ta khinh thường làm. Nàng cứ chờ xem đi.”

Nàng cúi đầu cười khẽ,

"Chàng cùng đại ca không hổ là huynh đệ, trọng tình trọng nghĩa. Ta có gì

phải lo lắng?”

Thì ra tâm ngọt là loại cảm

giác này. Như là đường nấu chảy, nóng hổi ngọt ngào, hương thơm nồng đậm. Rõ

ràng không n thêm, lại vui mừng muốn hét to, thậm chí muốn rơi lệ.

Hắn mang tỳ bà tới, để Chỉ

Hạnh ngồi trên chân hắn, tay nắm tay dạy nàng đàn "Mai hoa tam lộng",

chính là đàn đàn vì sao biến thành đàn Chỉ Hạnh, thiếu chút nữa quăng ngã tỳ

bà, cái này còn cần nghiên cứu thêm.