Thâm Viện Nguyệt

Chương 39

Sau đó thánh chỉ cùng ban

thưởng của hoàng đế cũng theo đến, cho dù Chỉ Hạnh như chim sợ cành cong cũng

có chút á khẩu không biết nói gì.

Thánh chỉ kia ca ngợi tuyên

dương sẽ không nói ra, không đáng một xu. Nhốt oan ba tháng, cũng chỉ phát bổ

sung lương tháng gấp đôi mà thôi. Chịu đau khổ lớn như vậy, kết quả hoàng đế

chỉ cho một tháng nghỉ ngơi bảo dưỡng.

Ban thưởng rất buồn cười,

hoàng đế thực ác bá tiên trảm hậu tấu, đem Lưu Viên thưởng cho Tam Lang...

Thưởng xong mới chiếu theo giá thị trường cường mua Lưu Viên của nàng, kiên

quyết biến đồ cưới của nàng thành sản nghiệp của Tam Lang. Cuối cùng phong

thưởng cũng thực có phong phạm thổ phỉ, trực tiếp ban cho Đường hiệu, vốn là

trừ phổ, kết quả biến thành phân đường.

Thế gia phùng tộc nghiêm cẩn

truyền thừa mấy trăm năm, lần đầu tiên mở ra lệ mới, nháo ra một cái phân

đường, liền từ Phùng tri huyện lang mà bắt đầu. Lại bởi vì Phùng gia xuất thân

từ kinh thành, cho nên Đường hiệu của Phùng phủ mới này là "Thuận Đức Đường",

khai phủ liền thêm vào cuối thế gia phổ.

Nhìn ba chữ to "Thuận

Đức Đường" rồng bay phượng múa không chú trọng kia, Chỉ Hạnh cũng có thể

tưởng tượng ra bộ dáng vui vẻ, đắc ý của hoàng đế.

Họ Mộ Dung quả nhiên không có

thứ tốt. Chỉ Hạnh buồn bực nghĩ. Tam Lang thay hoàng đế làm chuyện lớn như vậy,

kết quả thưởng đều là thứ không đáng tiền, cẩu hoàng đế chính là cẩu hoàng đế,

keo kiệt vắt chày ra nước, cho dù nhẫn nhịn, cũng nhất định đã đào vô số hố to

hãm hại người.

Bọn họ nắm tay nhìn từ đường

tạm thời, nhìn tấm biển Đường hiệu vô cùng phóng khoáng, Chỉ Hạnh nhịn không

được thở dài.

Tam Lang cười nhẹ,

"Không thích sao?”

Chỉ Hạnh im lặng một lát, có

chút uể oải nói, "Rất giống tiệm thuốc đông y.”

Tam Lang tươi cười chuyển

buồn bực, khụ hai tiếng, cứng rắn đè ép xuống."Vị đó... không có thiên phú

đặt tên.”

Chỉ Hạnh tức giận, "Nhìn

ra được." Nói trắng ra, ước gì người trong thiên hạ đều biết, bọn họ chỉ

có thể bái thiên địa làm tổ tông, chính là thuận theo nanh vuốt của Chính Đức đế.

Rõ ràng chỉ là hai vợ chồng bán mà thôi, như thế nào có vẻ là chuẩn bị bắt cóc

tống tiền ngay cả con cháu các đời luôn vậy?

Đây có tính là họa kéo dài

đến đời con cháu không? Nàng thật sự rất lo lắng

Nghe Chỉ Hạnh bẩn thỉu hoàng

đế vài câu, chanh chua khiến người ta vừa đau răng vừa buồn cười. Thật sự là kẻ

thù mấy trăm năm khó giải, có thể đâm chọt vài câu liền mặt mày hớn hở, khó

được nở nụ cười.

Trở về ba bốn ngày, Chỉ Hạnh

vẫn bị vây trong một loại trạng thái thần hồn nát thần tính, có chút ngơ ngơ

ngẩn ngẩn cười, buổi tối nhìn hắn không dám ngủ, đang ngủ lại gặp ác mộng, khóc

hô Tam Lang bật tỉnh, ôm cánh tay hắn run run.

Tim bị bóp lấy, rất đau rất

đau.

Kỳ thật khai phân đường như

vậy, tương đương hung hăng cho người trong tộc một bạt tai, đau nóng. Phùng gia

ở kinh thành trải qua đoạt đích khi tiên đế đã già, nguyên khí bị thương nặng,

đích tôn vốn hiển hách cũng bởi vậy mà xuống ngựa, phụ thân xám xịt từ chức phó

tướng về hưu, nhàn rỗi hai mươi năm. Các dòng nhánh cũng không tốt chỗ nào,

không phải cách chức, chính là ngoại phóng (đưa đi làm quan ở các huyện, không

cho ở lại kinh thành).

Ngay cả hắn một tri huyện

lang thất phẩm như vậy, cũng là người trẻ tuổi nổi tiếng, thế hệ trước cao nhất

cũng chỉ là tri phủ ngoại phóng ngũ phẩm mà thôi. Phùng gia ở kinh thành đã

xuất hiện xu hướng suy tàn.

Lần này trừ tổ phổ, Phùng gia

kinh thành đã náo đến mặt xám mày tro, bị cả kinh thành châm chọc thành

"lạnh bạc hám lợi", “tầm nhìn hạn hẹp", thúc thúc chi thứ hai

còn đầu đầy mồ hôi muốn đem hắn đưa về tộc phổ, kết quả hoàng đế chặn ngang một

tay, đây vốn chính là cái tát liên hoàn, ngay cả lão cha hắn cũng bị trào phúng

đến không dám bước ra cửa lớn.

Có thể đúng lý hợp tình tự

lập môn hộ, hẳn là thống khoái mới đúng. Nhưng hắn không có thống khoái như

trong tưởng tượng. Ngược lại rầu rĩ, cảm thấy trả giá quá lớn.

Vuốt sống lưng có thể đếm

được của Chỉ Hạnh, gầy mòn mảnh dẻ, đêm ngủ không yên, tiều tụy thật nhiều, hắn

liền cảm thấy cái giá này quá đắt, thật sự không cần thiết.

Rõ ràng trừ gia phả cũng

không có gì, dứt khoát bỏ đi là được rồi. Nếu hắn không bị phẫn nộ đến choáng

váng đầu óc, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp càng uyển chuyển hơn, có thể

làm tốt chuyện của hoàng thượng, không để mình lâm vào tuyệt cảnh, cũng sẽ

không khiến Hạnh Nhi chịu hết đau khổ, thiếu chút nữa lo sầu thành bệnh.

Vì những thứ khuôn sáo chết

tiệt, thiếu chút nữa mất mạng mình, còn liên lụy đến Hạnh Nhi. Ba tháng, gần

trăm ngày a. Đời người có bao nhiêu cái trăm ngày? Hắn lại gắt gao đau khổ nhìn

ba mươi sáu cái trăm ngày quá khứ không thể quay lại, bồi thường hai ba lần

trăm ngày của tương lai...

Đáng giá sao?

Vuốt đầu ngón tay Chỉ Hạnh,

hắn nói thật chậm, vô cùng hối hận.

"... Con người làm sao

có thể sống rõ ràng như vậy?" Chỉ Hạnh vuốt ngón tay hắn, "Giống ta

đi. Ta vẫn nghĩ rằng mình rất lý trí bình tĩnh, kết quả... chật vật như

vậy." Nàng có chút xấu hổ cúi đầu, "Thực xin lỗi, để chàng lo lắng.”

Tam Lang thở dài, ôm Chỉ Hạnh

vào lòng, có chút run run dựa vào cái cổ tuyết trắng của nàng, sợ hãi buổối lại

đến. "Đừng quay đầu nhìn lại... Đời người thật ngắn, không có nhiều cái

trăm ngày như vậy.”

Phùng gia chuyện xưa hắn đã

hiểu được. Trên thực tế không ai thật sự muốn gϊếŧ ai, cũng không có ai thật sự

muốn đốt từ đường. Chỉ là vì một thiếu niên xúc động, cùng vài hạ nhân nói

huyên thuyên. Nhị thúc bởi vậy nổi lên tham niệm, lừa Hương Xảo cùng Phùng Nhị

Lang đến từ đường, cho nên mới không có nô bộc chi thứ hai trông coi...

Nhị thúc cũng chỉ là muốn làm

tộc trưởng một đời, dù sao Phùng gia kinh thành tích lũy mấy trăm năm, tế điền

cùng tổ nghiệp phú khả địch quốc, theo tổ huấn trưởng tử đích tôn sẽ được phân

phần lớn gia sản, lại kiêm thêm quản lý tế điền tổ nghiệp vô cùng khổng lồ, nhị

thúc cũng chỉ là muốn xen vào một đời, để con cháu sau này không phải quẫn bách

mà thôi.

Theo lý mà nói, chỉ cần bắt

được Phùng Nhị Lang cùng tỳ nữ ở từ đường tuyên da^ʍ, có thể bức đích tôn từ

chức tộc trưởng. Chi thứ hai nhiều lắm liền thay đến nhị thúc trăm tuổi, vẫn sẽ

đem vị trí tộc trưởng trả lại cho đích tôn.

Phùng Nhị Lang cũng không

phải kẻ ác trời sinh, chỉ là thiếu niên xúc động mà thôi. Hắn cũng không có ý

định gϊếŧ chết Hương Xảo, sau khi ngộ sát lại lỡ gây ra hoả hoạn. Sau này hắn

càng đi càng lệch, càng ngày càng không bình thường, cũng rất khó nói không

phải do chuyện xưa lưu lại bóng ma.

Sai trong sai, lầm trong lầm.

Ai cũng có sai, nhưng ai cũng không cố tình. Quả đắng cũng là người vô tội phải

nuốt vào.

Nhớ lại trước kia, hắn cảm

thấy mệt, trong lòng rất mệt. Báo thù là một việc tốn sức, nói không chừng còn

vô cớ uổng mạng mình cùng Hạnh Nhi... Hiện tại hắn hiểu được, hai người ọn họ

xài chung một cái mệnh, ai cũng không thể thiếu ai.

Hắn cũng không tiếc mạng

mình, nhưng hắn thực luyến tiếc Hạnh Nhi chịu một chút khổ.

Tháng nghỉ ngơi này, thật sự

là hoàn toàn không quản chuyện gì. Bọn họ làm một cái nhà gỗ đơn sơ trên cây

phong già, lót rơm thật dày, gọi là "Sào Cư". Mỗi ngày trèo cây chơi

đùa, tốn cả một ngày, phơi nắng nhìn mặt trời cuối thu. Hoặc đọc sách, hoặc bàn

thơ, hoặc ngắm nhìn ngõ nhỏ lúc trước Chỉ Hạnh ngày ngày trông ngóng, lá đỏ

rụng bay bay như tuyết hoàng hôn.

Vào một ngày lá đỏ bay bay

như vậy, Tam Lang ôm cây tỳ bà mới mua đến, gảy thử hai ba tiếng, vô tận triền

miên.

Nhìn Chỉ Hạnh mở to mắt, hắn

xấu hổ cười, "... Lúc còn trẻ ta cũng không phải thứ tốt gì, lại kết giao

một ít bạn xấu... may mắn ta trưởng thành trễ, đối với chuyện nam nữ vẫn mơ mơ

màng màng. Bị mang đi câu lan (giống kĩ viện), cũng không rõ là ở đó làm gì.

Năm ấy ta mới mười một đi? Chỉ cảm thấy tỳ bà thật là dễ nghe, theo nương tử

đánh đàn hỏi người ta đàn như thế nào... Người khác tốn tiền tìm vui, ta khổ

học tỳ bà. Ngẫm lại thật sự là ngốc đến đáng thương.”

Chỉ Hạnh cúi đầu buồn cười.

Thì ra là thế. Quả nhiên là trưởng thành trễ, đêm động phòng hoa chúc mới có

thể khiến hai tay mới chịu đủ khổ sở.

"Mười năm không đàn,

không biết còn nhớ hay không." Tam Lang thanh thanh cổ họng, phát ra từng

giai điệu.

Một thân như ngọương lan chi

quế. Ngón tay dài khẽ gảy, mới bắt đầu trúc trắc ngập ngừng, sau đó dần thuần

thục. Vẻ uất ức trên mặt tan ra rất nhiều, lại vẫn lắng đọng một chút sầu nhẹ

cùng ẩn nhẫn không thể lau đi. Như tuyết trên mai, như sen tinh khiết, ngồi xếp

bằng ôm tỳ bà, dưới ngón tay binh đao chém gϊếŧ, bốn mùa ngâm vịnh, hoặc bay

thẳng lên trời, hoặc rồng bơi trong nước.

Cho dù là điệu trầm uất, cũng

có thể phát ra vui vẻ cùng khoan khoái.

Chỉ Hạnh có khi nằm trên rơm,

thả lỏng nghe. Có khi dựa vào lưng hắn nhắm mắt lại, nghe trái tim hắn đập có

lực cùng tiếng tỳ bà hoạt bát giao hòa thành khúc nhạc hoàn mỹ.

Khi không ôm tỳ bà, Tam Lang

sẽ ôm nàng, nhẹ hôn đầy yêu thương, thấp giọng nói những lời ngọt ngào khiến

người ta ngượng ngùng... Như là Chỉ Hạnh là cây tỳ bà duy nhất hắn yêu quý,

luôn phát ra thanh âm đẹp nhất.

Luôn bị trêu chọc đến mặt đỏ

tim đập, xấu hổ đến mặt cũng không ngẩng lên được.

Thời tiết ngày càng lạnh lên,

lá đỏ cũng đến lúc rơi hết. Một tháng vội vàng mà qua, mùa đông từ từ giáng

xuống. Ngày cuối cùng đến Sào Cư, đã có sương, Tam Lang nắm tay chỉ Chỉ Hạnh,

cùng nhau nhìn ánh chiều như ngọn lửa đang rực cháy.

Chỉ Hạnh rất thất vọng, ngày

tốt đẹp luôn qua đặc biệt nhanh. Ngày mai, Tam Lang phải làm việc, không thể

lúc nào cũng bên nhau. "... Gần hoàng hôn.”

"Còn có ánh trăng chiếu

sáng chúng ta." Hắn đưa tỳ bà cho Chỉ Hạnh, "Giúp ta cầm, ng nàng.”

Chỉ Hạnh mềm mại ghé vào lưng

hắn, mặc hắn nhảy xuống cây, nhắm mắt lại.

Mặc hắn mang ta đi nơi nào,

núi đao biển kiếm, âm tào địa phủ... đều được.

Chỉ cần có thể luôn ở bên

nhau là được.