Đem con vợ lẽ phân ra sống
không kỳ quái, nhưng đem con trai trưởng trừ gia phả đây là chuyện rất lớn rất
nghiêm trọng.
Kỳ thật, cũng trong dự kiến
thôi. Hiện tại tin tức lưu hành nhất kinh thành gì? Chính là Phùng tri huyện
lang mặt hoa da tuyết mất thánh sủng a! Mỗi ngày tấu chương như núi đưa đến ngự
án của thánh thượng, hoàng thượng nghe nói tức giận đập vài cái nghiên mực, tội
danh chồng chất càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ là trảm lập quyết.
Phùng gia thông minh a, nhanh
chóng đem nghịch tử này trừ khỏi gia phả, dâng tấu tạ tội. Hoàng thượng hừ lạnh
một tiếng, cũng không trách tội Phùng gia, chỉ thúc giục Đại Lý Tự(chuyên quản án kiện quan
lại) mau tìm đầy đủ chứng cứ phạm
tội, nhưng không cần nhắc lại chuyện cũ của Phùng gia.
Phùng gia đích tôn cùng những
tộc nhân liên can nhẹ nhàng thở ra. hỉ là làm ca ca còn phải bị nhị đệ làm tộc
trưởng tụng niệm, Phùng đại lão gia cũng là xấu hổ tức giận đan xen, trở về
phát giận với phu nhân, phu nhân bốc hỏa, giận chó đánh mèo vợ chồng Đại Lang,
tùy tiện cho hai cái cửa hàng bồi tiền mấy khối ruộng cạn cùng một cái viện
rách nát, mặc kệ dâu cả có thai, cơ hồ là đuổi bọn họ ra.
Nhị tẩu ngược lại rất vui vẻ.
Gia sản lớn như vậy, đều là của Nhị Lang bọn họ... không cần chia cho người
khác. Nhị Lang nhìn như bị đánh rất thảm, thân thể cũng bị thương không nhẹ...
nhưng đại phu nói không ngại, cũng may còn trẻ tuổi. Cố gắng nghỉ ngơi, phương
diện kia phải tiết chế tiết chế, vậy là tốt rồi.
Như vậy cũng tốt, tránh cho
Nhị Lang cái tên không bớt lo kia luôn chạy ra bên ngoài.
Nàng lập tức kiêu ngạo dẫn
người chạy tới Tu Thân Uyển, đem thư trừ phổ ném tới trước mặt Chỉ Hạnh, châm
chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ một phen, hạn bọn họ ngày mai liền cút đi, mang theo người
niêm phong sân, tuyên bố một cây kim của Phùng gia cũng không thể mang đi.
Đến lúc này Tam Lang bị hạ
ngục đã hơn tháng, Chỉ Hạnh gầy một vòng lớn. Nhưng uy vũ của mấy vết nàng bào
vẫn còn, nhị tẩu nhảy nhót rất vui, hạ nhân đáy lòng thật lạnh, thái độ ngược
lại còn kính cẩn.
Chỉ Hạnh nâng đôi mắt có chút
sưng lên, "Nhị tẩu, không cần phải gấp gáp. Loại ổ rắn này ta cũng không
định ở lại. Tẩu cùng mẹ chồng lấy đồ cưới ra, chúng ta kiểm kê. Nếu ta mang đi
một cây kim ta sẽ không phải họ Hứa.”
Nhị tẩu vốn chính là thiên
kim tiểu thư, mẹ chồng cũng dỗ lừa yêu thương, khiến cô ta vừa gây chuyện liền
không ai có cách nào với cô ta.
Cô ta thật đúng là sai người
đi bức mẹ chồng đem đồ cưới của Chỉ Hạnh ra kiểm kê toàn bộ, ngay cả đồ đạc của
hạ nhân cũng kiểm tra một lần...
Kết quả đồ cưới chỉ ít đi
không nhiều thêm, hòm xiểng lung đều sửa sang lại tốt, không ngờ không dư ra
thứ gì. Bọn họ mới không tin đâu!
Nhị tẩu ép hỏi, Chỉ Hạnh chỉ
cười lạnh, "Ta gả vào không đến một năm, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy
qua bổng lộc phu quân, đều nói là hiến cho trong nhà? Tiền tháng căn bản một
đồng cũng không thấy, dựa vào bổng điền này, ta nuôi sống được ai? Ta tự bán đồ
cưới nuôi người nhà, giao tiếp đó đây, Phùng gia dựa vào cái gì mà quản? Phùng
gia cho ta ăn qua một miếng cơm sao?”
Đấu võ mồm này, mười nhị tẩu
cũng nói không lại Chỉ Hạnh, cô ta vốn đang tức giận nóng nảy, bị chặn họng,
nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra câu, "Vậy sính lễ của Phùng gia chúng ta đều
quăng xuống nước hết rồi sao?!”
Chỉ Hạnh cười lạnh càng sâu,
"Ta nói nhị tẩu, nhân tình nghĩa lý, ngài sẽ không phải đều không biết
chứ? Cho dù là hưu khí hoặc hòa li, cũng chưa từng nghe nói qua nhà chồng nắm
lấy đồ cưới không buông. Huống chi hiện tại Tam Lang bị hạ ngục, cũng không phải
cho ta hưu thư, càng không phải hòa li. Hơn nữa, thư trừ phổ ở đây, hiện tại
tẩu và ta không liên quan nhau. Ngài không khỏi cũng quản quá rộng rồi, quản
đến đồ cưới của Hứa gia chúng ta.”
Nhị tẩu chỉ có thể dậm chân
giận dữ, miệng đầy lời không sạch sẽ. Cô ta tuy rằng không thông minh, nhưng
đến tình cảnh này, ít nhiều cũng biết phu quân đối với đệ muội này quá lưu tâm
mới gặp phải tai họa. Hận không thể tiến lên nàng vài cái tát... Nếu không phải
nha đầu gắt gao kéo cô ta, không ngừng nhắc nhở hành lang bị bào kia... nói
không chừng cô ta đã vọt tới.
Chỉ Hạnh thở dài, "Được
rồi, là có đồ của Tam Lang. Hai cái quan tài kia kìa, muốn thì khiêng đi.”
"Phi phi phi, ai muốn
thứ xui xẻo đó!" Thở hổn hển, náo loạn cả nửa ngày, nhị tẩu vị thiên kim yểu
điệu này cũng mệt mỏi rồi, "Sáng mai liền cút cho ta!" Ngẩng cao đầu,
mang theo đám nô bộc đi mất.
Nàng cười ảm đạm, phân phó
Cát Tường gọi tất cả nô bộc tới, ba phòng người, nam nữ lớn nhỏ đứng mười mấy
người.
Hít thở sâu, nàng bình tĩnh
lấy ra một cái hộp gỗ lim, đưa cho Lý Đại. Vốn hắn là người hầu của Tam Lang,
từng làm đại quản sự vài tháng, đi học vài năm, phần lớn chữ đều biết.
"Đọc đi." Chỉ Hạnh
mỏi mệt ngồi xuống.
Hơn tháng nay, từ sau khi cô
gia bị hạ ngục, toàn bộ Tu Thân Uyển đều thấp thỏm lo âu, nhưng vẫn được coi là
quy củ. Chỉ là cô nương đột nhiên lấy thứ này ra, Lý Đại ngược lại có dự cảm
không tốt.
Hắn mở hộp ra, lấy giấy ra
đọc, nô bộc bắt đầu có chút xôn xao, ngay cả Cát Tường Như Ý cũng thiếu chút
nữa bổ nhào vào đùi cô nương, Huệ tẩu mấy lần lau l
Đây là giấy bán mình của tất
cả nô bộc Tu Thân Uyển.
Cô nương muốn bán bọn họ?
"Sáng mai, trước đưa ta
đến ngõ Hương Du, sau đó mang theo hộp này, các ngươi đến nhà ngoại tổ
đi." Chỉ Hạnh thản nhiên nói, "Liên lụy các ngươi, ta không đành
lòng. Các ngươi đều tốt, trong nhà làm ầm ĩ lâu như vậy vẫn rất trung thành vì chủ.
Cô gia đại khái là... Thôi. Ngoại tổ nhân hậu, các ngươi vốn chính là từ đó mà
đến, vẫn là trở về đi... thay ta chiếu cố hai nha đầu này nhiều chút. Huệ
tẩu... muốn về nhà thì về nhà, không muốn thì đến nhà ngoại tổ đi.”
Ba phòng người cùng Cát Tường
Như Ý Huệ tẩu đều quỳ xuống. Đùa giỡn cái gì a!? Chủ gặp rủi ro, bọn họ quay
đầu bỏ chạy... về Chu gia Chu lão gia cũng không cần a! Đến nhà khác? Ai chịu
dùng loại nô bộc khi đại nạn đến đều tự bay này? Cô nương còn không bằng đem
bán bọn họ đâu!
Hơn nữa về tình về nghĩa, bản
thân cũng không qua được a!
"Cô nương đừng dọa tôi
a!" Như Ý sợ tới mức ngay cả lễ nghĩa cao thấp đều đã quên, khóc thê
lương, "Cô gia không có việc gì, ngài đừng như vậy a! Cho dù... Ngài cũng
phải cố gắng sống... Như Ý theo ngài cả đời, làm việc nuôi ngài cũng được!“
Cát Tường cũng quỳ gối,
"Cô nương, ngài không thể ủ rũ như thế. Tương lai còn dài... Nói sao cũng
phải theo ngài
Cả viện ồn ào, khiến cho
không khí thật mãnh liệt bi thương.
Lý Đại đỏ mắt, trấn định suy
nghĩ. Chủ nhân tốt như vậy, ngay cả Chu lão gia cũng không bằng. Cô gia là quan
thanh liêm, cô nương là người có kiến thức. Chỉ một thử thách nhỏ như vậy, làm
sao không vượt qua? Cho dù cô gia có chuyện gì... Không phải còn có cô nương
sao? Cho dù không làm được gì, chẳng lẽ giúp đỡ cô nương sống yên còn không được
sao?
Theo hắn thấy, nhà quan cũng
không có gì tốt. Chỗ nào mà không thể buôn bán, chỗ nào mà người không sống
được?
Hắn vừa cân nhắc vừa cố gắng
biểu đạt uyển chuyển, trong ba phòng người cũng có người lớn tuổi, cảm thấy đây
mới là lẽ phải. Bị trừ bỏ gia phả, càng không thể chặt đứt hương khói của cô
gia, dù có nhận con nuôi cũng phải kế tục hương khói, cô nương không vì chính
mình, cũng nên nghĩ thay cho cô gia.
Chỉ Hạnh ngược lại rơi lệ.
Khiến trên dưới đều đi theo khóc, nàng nức nở lấy hộp về, lại lấy tất cả giấy
bán mình quăng vào chậu than, đốt.
Tất cả mọi người ngây người,
nhất thời không có tiếng động.
"Tấm lòng trung thành
của các vị, không ở trên tờ giấy này." Chỉ Hạnh lau lệ, "Ta có một
bát cơm, nhất định phân cho các người nửa bát. Nếu trái lời, tựa như trâm
này." Nàng nhổ xuống một cây trâm ngọc bích, bẻ làm đôi, ôm mặt rời đ
Đêm đó toàn bộ Tu Thân Uyển
đều rất kích động, tâm huyết đều bị kích ra. Như Ý cùng Huệ tẩu ôm nhau khóc
ròng, cảm thấy chết cũng có thể chết vì cô nương.
Duy nhất có thể bình tĩnh hầu
hạ Chỉ Hạnh, chỉ có Cát Tường.
"Cô nương luôn nói tôi
tinh ranh, kỳ thật một chút cũng không thể so với cô nương." Cát Tường
than nhẹ.
Chỉ Hạnh hơn tháng nay mới có
cơ hội bật cười, "Ta nghĩ rằng ngươi sẽ đi chứ.”
Cát Tường liếc mắt, "Nô
tỳ có thể đi đâu? Không nói nhà xa, trở về để bọn họ lại bán một lần à? Những
người khác cũng không khác gì... Cô gia thế nào, nô tỳ không biết. Nhưng chỉ
cần cô nương còn tốt, thế nào cũng không thể thiếu bát cơm yên ổn của nô tỳ.
Chỉ là giấy bán thân những thứ này thật sự không cần đốt...”
"Tờ giấy kia không nói
lên được gì." Chỉ Hạnh thản nhiên nói, "Có tờ giấy kia, có dị tâm vẫn
là có dị tâm, mà trung tâm vì chủ, cũng không bởi vì không có tờ giấy kia liền
đổi tâm.”
"Đổi chứ, sao lại không
đổi?" Cát Tường tức giận, "Tạ cô nương thưởng, nô tỳ học thêm được
một chiêu. Bây giờ thì tất cả mọi người đều nguyện chết rồi.”
Đã biết sẽ bị nha đầu quỷ này
nhìn ra. Chỉ Hạnh thản nhiên cười, tuy rằng đáy lòng còn sầu triền miên. Nàng
chỉ lẻ loi một mình, mặc dùnhà cửa đồ cưới phòng thân, bản thân cũng có chút võ
nghệ... nhưng chung quy khó có thể đối phó với nhiều người.
Nếu không thu được lòng
người, từ nhà mình loạn lên, nàng thật sự tâm lực lao lực quá độ không có cách gì
ứng phó rồi.
"Tính kế thì tính kế, ta
thề là thật." Chỉ Hạnh nghiêm mặt nói.
Cát Tường đang giúp nàng chải
đầu cứng lại một chút, cố nhịn, nước mắt mới không lăn xuống. Nàng chính là
biết cô nương lòng dạ mặc dù sâu, nhưng một lời nói đáng giá ngàn vàng, so với
đại trượng phu còn đại trượng phu hơn, cho nên mới nguyện ý ngồi dưới gốc đại
thụ này.
"Nô tỳ biết." Nàng
có chút thô lỗ nói, "Còn không phải không vạch trần ngài sao?”
Có thể kéo quỷ nha đầu này
vào, cũng coi như một thành tựu lớn của nàng.