Thâm Viện Nguyệt

Chương 27

Tam Lang về nhà mặc dù có

chút trễ, nàng cũng ra vẻ như không có việc gì, nhưng vẫn bị phát hiện.

"Xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn nghi hoặc, đè lại không cho nàng giúp thay quần áo.

Chỉ Hạnh mở miệng, cân nhắc

nhiều lần, nàng vẫn kiếm những chuyện mà Tam Lang sớm muộn gì cũng sẽ nghe đồn

nói ra, "Bà mẫu gần đây thường gọi ta qua. Chàng cũng biết bản thân ta

biết y, cho nên... phát hiện trong thức ăn có chút không đúng...”

Tam Lang mặt từ từ trắng đi,

ngay cả màu môi cũng thành anh đào trắng. Đồng tử dần tối lại, nắm tay Chỉ

Hạnh, lại run nhè nhẹ.

Có thể làm sao đây? Đưa mẹ

ruột của mình đến quan phủ?

"... Xin lỗi, xin

lỗi." Tam Lang thì thào, nhỏ giọng nói, thống khổ vô cùng ôm nàng vào

lòng, "Ta có lỗi với nàng, không bảo vệ được nàng chu toàn... Hướng về

phía ta là được, cho dù muốn tuyệt con nối dòng của ta, cũng không nên hại

nàng...”

Chỉ Hạnh môi run run, vẫn cắn

răng không nói, chỉ quay người ôm lấy hắn. Đủ rồi đủ rồi. Nàng không phải phụ

nhân tầm thường, xử lý được. Tam Lang hiểu lầm liền hiểu lầm đi... Dù sao cũng

là mẹ ruột, tổng sẽ không nghĩ đến quá xấu. Nhưng chỉ nghĩ đến một góc nhỏ thế

này, Tam Lang đã chịu không nổi.

Đủ rồi chứ?! Ông trời xấu xa?

Buông tha Tam Lang đi! Phu quân nhà nàng vì cái gì phải bị giày vò như vậy?

Chỉ là nghĩ đến, nếu nàng

không phải Phó thị đích truyền, thiếu một ít bản lĩnh phòng thân... Nàng nhịn

không được mà rùng mình.

Tam Lang chỉ cảm thấy trái

tim cũng run lên. Hắn bị "hiếu thuận" hai chữ này áp chế đến đứt hơi,

hiện tại liên lụy Hạnh Nhi cũng thiếu chút... "Nàng đi nhà ngoại tổ ở một

thời gian.”

Chỉ Hạnh cười khổ, "Tam

Lang, chàng muốn hưu ta? Tự dưng về nhà mẹ đẻ ở, thanh danh chúng ta còn cần

hay không?”

Tuy rằng Phó thị thái tổ nãi

nãi đối với gia tộc phê bình không đáng một đồng, nói, "«gia» là cái nóc

che trên chuồng nuôi heo (chữ

gia 家 có cái nóc ở trên, phía dưới có bộ nằm bên trái

chữ heo 豬),

«tộc» là một tấc vuông bệnh tật (chữ tộc族 bên trái có chữ vuông 方, bên phải có một phần chữ tật 疾trong bệnh tật), toàn là những thứ ăn thịt người." Cũng

không thể không theo phong tục, ăn sâu bén rễ, quan niệm gia tộc đã xâm nhập

vào máu thịt.

Nàng rất hiểu bản lĩnh của

mình, muốn chạy trốn không thành vấn đề. Nhưng nếu người trong tộc quyết định

nàng đáng bị trầm đường, nàng sẽ cố gắng làm rõ trong sạch, nhưng vẫn bó tay

chịu trói lĩnh chết. Quan niệm gia tộc cao hơn tất cả, lễ pháp có phân. Cho dù

là oan cũng phải oan cho ung dung, Bằng không người mẹ đã mất không thể yên ổn

bị dời khỏi phần mộ dòng họ, nàng mới thật là chết trăm lần không đủ.

Ai mà không bị bao phủ dưới

cái bóng của gia tộc, im hơi lặng tiếng mà sống chết? Nhưng mất gia tộc, xóa

tên trên gia phả... từ nay về sau chính là cô hồn dã quỷ, người vô căn vô đế.

Sẽ bị mọi người xem thường, bị coi là con cháu bất hiếu không kính trên nhường

dưới, ở thời đại coi trọng khí tiết này, sẽ bị mọi người chán ghét xa cách.

Đến lúc đó, đối với hoàng đế

sẽ không còn tác dụng.

Tam Lang nới lỏng tay, dịu

ngoan để Chỉ Hạnh thay quần áo lau mặt, lệnh.

Chờ Cát Tường cùng Như Ý mang

theo tiểu nha đầu đến bày cơm, hắn giọng điệu rất lạnh nói, "Cát Tường.

Liền truyền lời của ta. Nãi nãi vụng về, không thể hầu hạ bà mẫu, cho nên ta

không cho nàng qua. Nếu muốn nói gì, bảo mẫu thân truyền ta đi nói là được.”

Cô gia mặt vừa lạnh, thời

tiết giữa thu liền giống tháng chạp rét đậm, lạnh đến có thể thổi ra được

tuyết. Cát Tường rốt cuộc có vẻ linh hoạt hơn, miễn cưỡng không phát lạnh,

thanh thanh thúy thúy dạ một tiếng, kéo Như Ý sợ đến mức run run ra ngoài.

Nàng không nhìn lầm. Người

này, nguyện ý giúp nàng chắn gió che mưa, không phải chỉ cho nàng vài câu lời

ngon tiếng ngọt, hoặc vì hiếu đạo đại nghĩa liền mặc kệ nàng.

Cảm thấy khoan khoái, trên

mặt liền nở nụ cười. Ngẫm lại cũng thật sự là lo sợ không đâu, bất quá là một

đám không có đầu óc ngu xuẩn lại tham mộ vinh hoa phú quý, cũng có thể kích

nàng thành như vậy... Quả nhiên là quá không ổn trọng rồi.

Nàng vốn chính là tính tình

lạc quan rộng rãi, tức giận cùng phiền lòng rất nhanh có thể quăng ra sau đầu.

Bới cơm gắp thức ăn, lại kiếm chút tin đồn thú vị nghe được nói với Tam Lang,

Tam Lang miễn cưỡng không có khẩu vị nuốt một chén cơm, thậm chí khiến u ám của

hắn hơi tiêu tán.

"... Có vị Chu phu nhân

đến từ Nam Đô, nói đến đương kim hoàng thượng liền cười không ngừng. Đương kim

khi còn là Thuận vương gia thực rất hồ nháo, làm hoàng thượng đã kiềm chế nhiều

rồi...”

Vị Chu phu nhân kia nói vô

cùng thú vị, Chỉ Hạnh thuật lại cũng cười nghiêng ngả.

Nghe nói tiểu vương gia này,

lên chín tuổi liền thích nhất đánh nhau, còn nghiêm lệnh không cho thị vệ giúp,

tự mình xắn tay áo đánh với đám lưu manh vô lại. Đánh thua chùi chùi máu mũi,

trở về quấn quít lấy võ giáo tập (người dạy võ)không tha, luyện chuyên cần luyện dữ dội, quay

lại đánh tiếp. Một đường đánh đến mười ba mười bốn, lưu manh vô lại cả thành

đều bị hắn đánh đến chịu phục.

Tuy có tật xấu mê sắc đẹp,

thích nhất là đứng ở đầu đường xem đại cô nương tiểu nương tử người ta, ngay cả

thư sinh tuấn tú cũng trốn không khỏi ánh mắt như giặc của hắn... Nhưng cũng

chỉ nhìn nhìn, miệng chậc chậc, sau đó lại tiếc hận mang theo đám lớn người

ngựa đến tần lâu sở quán trêu hoa ghẹo liễu... khiến người không nhịn được cười

là, đi theo phía sau là thị vệ vương phủ nghiêm túc đoan chính, sau nữa là lưu

manh vô lại mày sâu mắt chuột, được xưng là Nam Đô nhất cảnh.

Kỳ thật, vương gia tôn quý

như vậy không lừa nam chiếm nữ đã là tốt lắm rồi, nhưng vị tiểu vương gia hoang

đường này còn đặc biệt có nhiệt tình chính nghĩa. Nghe được chuyện gì bất bình,

trước cho người tra ra đầu ra đuôi, rồi đi gõ trống minh oan ở chỗ tri phủ Nam

Đô, trống kia cũng bị hắn gõ thủng ba cái, tri phủ nhìn thấy hắn liền đau đầu,

ngay cả dâng tấu cũng không biết nên dâng thế nào.

Ngươi nói hắn can dự dân

chính? Không. Tiểu vương gia người ta đứng đắn đưa đơn kiện, đến giải oan.

Ngươi nói hắn kiêu ngạo cứng đầu? Không. Người ta khách khí ngay cả ngồi cũng

không ngồi, tự xưng tụng sư (giống

luật sư ấy),

tới giải oan. Ngươi nói hắn hồ đồ ham kiện tụng? Không. Người ta có bằng có

chứng có lý lẽ, tra án so với Tri phủ đại nhân như hắn còn cẩn thận tỉ mỉ xác

thực

Luật Đại Yến lật đến mông

chổng lên trời, hoàng thất nhiều quy củ, lại tra không ra luật nào không cho

phép vương gia làm tụng sư... Ngược lại còn có giấy trắng mực đen ghi rõ vương

gia có thể tra xét việc của đất phong. Tri phủ Nam Đô ngoại trừ thầm than không

hay ho còn có thể nói gì? Người khác là "hết ba năm tri phủ, mười vạn bạc

trắng xài" (ý

nói làm ba năm tri phủ xong, có dư được mười vạn bạc trắng tham ô, đút lót…), tri phủ Nam Đô hắn đặc biệt

không hay ho, không thể không thanh liêm, bạc đừng mong vơ vét được một chút.

Mới nhậm chức tri phủ Nam Đô

có khổ nói không nên lời, hết nhiệm kì ba năm, nghĩ hết cách được điều đi, chỉ

được một ngàn lượng bạc lộ phí vương phủ tặng.

So sánh với tri phủ khác

trong lòng ôm mỹ nhân tay vơ vét bạc, tựa như mây bùn... Ngay cả có quá nhiều

tiểu thϊếp cũng có chuyện, vương gia liền hỏi, chút bổng lộc này của ngươi sao

nuôi được nhiều miệng ăn như thế?

Tuy rằng tiểu vương gia ham

mê sắc đẹp không đứng đắn như thế, nhưng rời khỏi Nam Đô hơn sáu năm, dân chúng

Nam Đô vẫn cảm động và nhớ nhung, hàng năm có phụ lão được phái không ngại cực

khổ dâng gạo mới cho hoàng thượng... Tiểu vương gia năm đó, hoàng thượng hiện

tại, nhớ vẫn là một nắm gạo của Nam Đô, nghĩ vẫn là yên hoa của Nam Đô... luôn

muốn phụ lão diện thánh để nói chuyện về Nam Đô.

Tam Lang tâm tình quả nhiên

tốt hơn một chút, "Vị đó... luôn như vậy. Không phải người xấu, nhưng

không phải người tốt. Cũng như hắn nói, tìm vui chính là mọi người cùng vui, kẻ

làm ác thì phải khóc. Mà hắn cả đời thích nhất chính là tìm v

Nhà Mộ Dung nào có cái gì

tốt? Chỉ Hạnh nói thầm. Nàng cũng biết, Tam Lang trong miệng thường nhàn nhạt

nói đùa chế giễu, nhưng hoàng đế trong lòng hắn có phân lượng không hề nhẹ.

Không phải vì ngồi dưới đại

thụ có gió mát... Ở đâu dễ có gió mát? Mà là trong lúc hắn thống khổ nhất,

hoàng đế kéo hắn một tay... Mặc kệ là có dụng ý gì.

"Hừ," Chỉ Hạnh

trừng hắn, "Hiểu vị đó như thế à? Ta ăn dấm chua đó."

Tam Lang cuối cùng cũng cười

ra tiếng, bản thân cũng rất ngoài ý muốn u ám dây dưa lâu như vậy lại tan biến

nhanh chóng chỉ còn lại một cái bóng nhàn nhạt.

"Kỳ thật, ta hiểu nhất

chính là nàng." Hắn gác đũa, ngón tay bạch ngọc đan vào nhau, "Ta

biết rõ bí mật lớn nhất của nàng... nàng là hậu nhân của Phó thị."

Ầm một tiếng, năm ngón tay

của Chỉ Hạnh đều cắm vào bàn ăn, vẻ mặt trắng như tuyết.

Tam Lang kinh ngạc, vòng qua

xem, "Tay có bị thương không?"

... Đại ca, trước tiên chàng

phải sợ hãi một chút hỏi ta sao lại có thiết trảo công lợi hại như thế, mà

không phải lo lắng tay ta có sao không biết chư

Nhưng thiết trảo công là phụ

thuộc vào nội gia công phu, nàng là kinh ngạc quá độ phát huy vượt xa bình

thường, vừa thả lỏng, mặt liền đỏ lên rút không ra, vừa lúng túng lại kinh sợ,

chỉ ngơ ngác nhìn Tam Lang.

Tam Lang buồn cười, tìm mỡ

cùng nước, thật cẩn thận bôi cho trơn, mới kéo được tay Chỉ Hạnh khỏi cái bàn.

Thấy dáng vẻ của nàng vẫn

ngây ngẩn cả người, Tam Lang đang đứng liền ôm nàng ngồi xuống, đặt nàng dựa

vào ngực, vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng cười, "Nàng đối với ta, thực sự là

ngốc hết biết."