” Loan Loan… Loan Loan anh nghe tôi nói này!”
Đầu bên kia điện thoại, Đường Tịch nói năng
hơi lộn xộn, ngữ khí tràn đầy phấn khởi.
“Là Ander Jaren Lee!
Là đạo diễn Lee nổi tiếng là rất trâu bò! Chính ông ấy đã đề cử bộ phim của chúng ta. Tác phẩm của chúng ta là bộ phim truyền hình Trung Quốc duy nhất được chọn!”
“Có người nói vốn dĩ là bởi vì có người quen tham dự cho nên mới tò mò đi xem một chút, không ngờ rằng vừa xem,
đã bị kinh động như gặp thiên nhân! Ông ấy nói rất yêu thích cách diễn nhân vật Ngả Tây trong phim và nội dung bộ phim! Anh đi xem phim ngắn của ông ấy đi! Có một đoạn ông ấy giới thiệu về bộ phim « Bóng ma trong nhà hát ».”
Trong lòng Thư Loan tất nhiên là cao hứng, nhưng không biết làm sao để biểu đạt, chỉ là nhẹ nhàng “A” một tiếng.
“Bây giờ chuẩn bị đăng ký lên máy bay sao?”
Thư Loan ngồi ở phòng chờ máy bay, liếc nhìn Sương Sương bên cạnh, thấy cô nháy mắt ra hiệu với
mình, chỉ chỉ đồng hồ, Thư Loan nói: “Ừm, phải đăng ký.”
“Thuận buồm xuôi gió! Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở liên hoan phim.”
Bộ phim điện ảnh được đề cử, bất luận có đoạt giải hay không, thì đi tham dự liên hoan phim cũng là chuyện tốt đẹp. Người được mời không chỉ có Thư Loan và Tưởng Hạo, biên kịch Đường Tịch cùng đạo diễn Triệu Thành Mạo cũng ở trong danh sách.
“Hẹn gặp lại.”
Sau đó mấy người Thư Loan cùng Sương Sương đăng ký xong, Sương Sương cười nói: ” Loan Loan ở liên hoan phim là có thể nhìn thấy Tưởng Hạo, hai người tách ra cũng hơn nửa tháng rồi còn gì.”
Thư Loan có chút không được tự nhiên gật đầu.
“Hai người cùng nhau?”
Thư Loan sững sờ, lập tức lắc đầu.
Sương Sương nhíu mày nhìn Thư Loan, ngoại trừ Tưởng Hạo, cô cũng xem như là người duy nhất trong giới showbiz hiểu biết một chút về thân thể và sự thiếu hụt trong lòng Thư Loan, cùng với những chuyện trước kia của cậu và Trình Tu Hảo.
“Cũng là chuyện sớm hay muộn.” Sương Sương nhún vai nói: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
” Thay đổi chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng thay đổi.” Sương Sương cười híp mắt nói: “Tình cảm càng dồi dào, vậy… Ừm, không có hung hăng như trước đây.”
“Tôi cũng không biết đây có tính là chuyện tốt hay không, có điều bất luận như thế nào, tôi vẫn hi vọng Tưởng Hạo có thể cho cậu hạnh phúc, chứ không phải là càng thêm mẫn cảm.”
Trước đây Thư Loan làm sao có khả năng sẽ vì phóng viên ép hỏi mà mất khống chế, sao có thể bị một kịch bản phim phá hủy? Trước đây Thư Loan gặp chuyện không có chút rung động nào, chuyện gì cũng không nói, lãnh đạm đến mức khiến Sương Sương phải
lo lắng.
Thư Loan hơi nhíu mày.
Cậu cũng không biết bản thân mình đã có sự thay đổi.
Sương Sương vỗ vỗ bả vai Thư Loan nói: “Đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chờ một lúc nữa sẽ lệch múi giờ, cậu ngủ trước đi.”
Sau khi đến San Francisco, cách liên hoan phim còn một hai ngày, Thư Loan cũng không đi ra ngoài dạo chơi, chỉ là an tâm chờ ở khách sạn nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần đầy đủ.
Gần như là cũng trong lúc đó, trùng hợp đến mức giống như là một điềm tốt, quảng cáo trước kia Thư Loan quay ở Paris phát sóng ra ngoài.
Lần này là sản phẩm xa xỉ của công ty có tên tuổi rất lớn, lần này có người nói tìm người Phương Đông quay quảng cáo, cùng với phong cách trước đây không giống nhau nên đã thu hút được sự quan tâm rất lớn. Bây giờ sau khi phát sóng
mọi người đều rất hứng thú với người đàn ông vừa tinh tế thoạt nhìn lại thấy rất này.
“Cậu ấy là Thư Loan, Thư. Là một người đàn ông rất trầm mặc và lạnh nhạt, thế nhưng
một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại nghĩ ra cảnh quay cuối trong phim quảng cáo và diễn xuất rất tốt. Đúng, cảnh quay đó là do Thư nghĩ ra.”
Mã Liệt đã có đánh giá như thế
Thời điểm tước quay khi quay phim, linh cảm của Thư Loan lóe lên, hỏi Mã Liệt xem có thể thêm một đoạn hay không.
Ở bên ngoài nhà hát, Thư Loan nâng một bó hoa đứng ở đèn đường, ngẩng đầu si ngốc nhìn vào bên trong nhà hát. Không có ai biết cậu đang nhìn cái gì, chỉ có thể lấy mắt thường phỏng đoán, đôi mắt của cậu rất dịu dàng, như đang chờ mong, vừa giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Đúng, chờ đợi. Trong mắt không có tìиɧ ɖu͙©, cũng không có ý muốn chiếm hữu, chỉ là ước mơ đơn thuần mà thôi.
Bên trong nhà hát nhất định có người mà cậu yêu sâu đậm.
Vậy nên, cảnh quay này đã bị cư dân mạng cùng truyền thông chụp màn hình để làm thành một cảnh đặc tả.
——————
Ngày diễn ra liên hoan phim, Thư Loan mặc một bộ âu phục màu xám nhạt do Sương Sương lựa chọn cẩn thận.
Quảng cáo ở Paris lưu lại ấn tượng cho mọi người là cao quý kiêu ngạo, bởi vậy Sương Sương cố ý để Thư Loan dùng một phong cách khác để xuất hiện. Màu sắc nhạt đem bóng người cao to thu lại ở bên trong lớp vải vóc, đổi mới hoàn toàn tất cả những góc cạnh, nhìn vẫn vui tai vui mắt.
Bên trong đại sảnh ánh đèn óng ánh, đàn ông và phụ nữ đều mặc trên người những bộ quần áo hoa lệ đi đi lại lại. Người đầu tiên cùng Thư Loan tiếp lời chính là Ander Jaren.
“Chào cậu! Đây cũng là lần đầu tiên ta được gặp người thật, quả nhiên người thật rất ưa nhìn!”
Nụ cười Ander Jaren hiền lành, đưa tay về phía Thư Loan.
“Cảm ơn.”
Schilling
đã nói với ông hậu bối có khả năng diễn xuất khiến ông rất thưởng thức này, sau này sẽ là vợ của con trai ông ta, Andrea cảm thấy đầu mình như bị cửa kẹt, sau đó tỉ mỉ nghiền ngẫm đối phương thì đã hiểu được.
Ander Jaren không nhịn được dùng ánh mắt của một người trưởng bối đánh giá kỹ người trước mắt người, khí chất bên trong càng hấp dẫn hơn so với vẻ bề ngoài, rất tốt.
Vỗ vỗ vai Thư Loan, Ander Jaren trêu ghẹo nói: “Lần này không thể nhận được giải thưởng cũng không quan trọng, đã có vô số
tài nguyên
và các hãng phim đến từ nước ngoài liên hệ với phòng làm việc của các cậu để mua lại bản quyền, nhất định sẽ có càng nhiều người điên cuồng yêu cậu đấy.”
“Quá khen.” Thư Loan lắc lắc đầu.
Trong lúc đang hàn huyên, ánh mắt
Thư Loan hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm về phía sau Ander Jaren.
Ander Jaren tò mò xoay người, đập vào mắt chính là bóng dáng Tưởng Hạo.
Xem ra Tưởng Hạo là mới từ máy bay xuống, trong mắt còn có chút mệt mỏi, nhưng trên người mặc bộ âu phục trắng đen rất chỉnh tề, tóc cũng được chải chuốt lại, cả người có khí chất hiên ngang.
Thư Loan há miệng, nói không ra lời.
Tưởng Hạo cũng nhìn thấy Thư Loan, đáy mắt lóe lên, tăng nhanh nhịp bước đi tới trước mặt Thư Loan, nhưng vì công chúng nên không thể ôm ấp hay là thân mật, bởi vậy chỉ dùng ánh mắt nóng rực để nhìn Thư Loan.
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm không chớp mắt, nhìn một lúc lại cúi đầu.
Hai người không nói gì, mãi đến tận khi giọng nói của người dẫn chương trình xuyên thấu qua phát thanh truyền tới, thông báo với mọi người là buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi.
Tất nhiên là hai người ngồi cùng một chỗ, Thư Loan nghe trên đài đọc diễn văn, nhưng đột nhiên cảm giác thấy điện thoại di động trong túi rung lên.
Là tin nhắn wechat của Tưởng Hạo.
[Anh rất nhớ em, hôm nay trông em rất ưa nhìn. ]
Vành tai Thư Loan ửng đỏ.
[ Miệng lưỡi trơn tru… Em thấy rồi.]
[ Cái gì? ]
Thư Loan nhíu mày nhập một hàng chữ.
[ Anh đặt tên em là gì? ]
Tưởng Hạo cúi đầu, nhìn dòng chữ “Tiểu công cử” ở phía trên đầu cười khẽ.
[ Được được được, anh sẽ đổi cho em. Em muốn đổi thành cái gì? ]
Thư Loan không nhắn lại nữa
.
Tưởng Hạo đợi một lúc, thấy Thư Loan ở bên cạnh cất điện thoại di động đi, ai oán lấy cùi chỏ chọc chọc vào eo Thư Loan.
“Sao không để ý tới anh vậy.”
Thư Loan
tặng cho anh một cái lườm.
Chờ đợi khá lâu, nhưng cũng không tẻ nhạt. Từng giải thưởng một được trao tặng,
còn được xem không ít những phân đoạn của những bộ phim được tuyển chọn xếp vào hàng tinh hoa.
Sau đó rốt cuộc
cũng đến thời khắc căng thẳng, bộ phim «Bóng ma trong nhà hát»
được đề cử cho hạng mục giải thưởng “Bộ phim điện ảnh nước ngoài xuất sắc nhất”
Được đề cử còn có một bộ phim nói về câu chuyện đường phố ở Việt Nam và hồi ký của chiến binh Edo ở Nhật Bản, cả hai bộ phim đều có sắc thái u ám rõ ràng, và cũng có nét tương đồng ở một số khía cạnh.
Phân đoạn của bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» được chiếu ra màn hình lớn là đoạn kết thúc, là trận chiến quyết định vận mệnh của ba người. Andrea quật cường, Hans vô tình cùng Ngải Tây điên cuồng.
Bao phủ toàn hội trường là bầu không khí lặng im.
Thư Loan cũng nhìn chằm chằm nhân vật Ngả Tây cuồng loạn do mình đảm nhận ở trong phim, bị phản bội mà cảm thấy phẫn nộ, không biết làm sao nhưng còn muốn liều mạng nắm lấy hy vọng cuối cùng.
Thời điểm phim đang chiếu toàn bộ ánh đèn trên màn ảnh đều tối lại, tay Tưởng Hạo ở dưới ghế nắm chặt lấy tay của Thư Loan.
Ấm ấm mềm mại.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt là sự thỏa mãn.
“Được rồi! Vậy, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây?”
“Là lưu manh xấu xa đến tận xương, sống ở trong hẻm nhỏ, chiến binh không hề có tình cảm, hay là Ngải Tây thư hùng
mạc biện
(*)?”
(*) Thư hùng mạc biện: Không phân biệt được là nam hay là nữ.
Người dẫn chương trình vẫn còn đang kéo dài thời gian khiến cho cảm giác hồi hộp tăng cao.
Đường Tịch không hề nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào màn ảnh, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như cô đang trở lại thời điểm trước đây khi đang chờ đợi giải thưởng điện ảnh dành cho diễn viên.
“Vâng…”
“Ha ha ha ha —— thật sự rất nực cười, rất nực cười …”
Chiếu lên màn hình là cảnh nước mưa vẫn đang vô tình rơi xuống cùng với Ngả Tây với đôi mắt trống rỗng, là đoạn tiếp theo của phân đoạn mới vừa rồi chưa công chiếu xong trên truyền hình.
“Bóng! Ma! Trong! Nhà! Hát!”
“A a a a ——” Đường Tịch nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, hài lòng đến mức khuôn mặt cũng đỏ ửng.
Tưởng Hạo cùng Thư Loan liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười ở trong ánh mắt nhau.
“Xin mời đại diện lên sân khấu!!”
Thư Loan làm đại diện không nhanh không chậm bước lên sân khấu, hai tay nhận lấy cúp vàng.
“Xin chúc mừng bộ phim «Bóng ma trong nhà hát»! Chúc mừng tất cả mọi người trong đoàn phim, cũng xin chúc mừng hai vai nam chính!”
Tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay.
Thư Loan đứng ở trên đài, nhìn chằm chằm xuống dưới sân khấu, dường như hai mắt muốn dính ở trên người Tưởng Hạo.
Tác phẩm của cậu và Tưởng Hạo, tác phẩm tràn đầy những kỉ niệm của bọn họ đã được khẳng định như vậy.
Tưởng Hạo cũng ngẩng đầu nhìn Thư Loan đang đứng ở dưới ánh đèn mỹ quang.
Thật tốt.
Mãi đến sau khi kết thúc, Thư Loan vẫn không dám tin tưởng tất cả những chuyện này đều là thật sự.
Tưởng Hạo mượn xe của Ander Jaren, để dùng trong mấy ngày này, anh có thể chở Thư Loan đi ra ngoài hóng gió. Lúc mới đến thì thấy thành phố này không có nhiều cảnh đẹp, nhưng cũng đáng giá để thăm quan cẩn thận, đợi đến khi ở càng lâu, phát hiện ra càng nhiều vẻ đẹp ẩn chứa bên trong, lúc đó sẽ bị nó bắt làm tù binh, không nỡ rời đi.
Xe đi trên đường với tốc độ không nhanh, Thư Loan ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nói lời nào nghe bài hát quê hương của mỹ phát ra từ radio bên trong xe.
Tưởng Hạo liếc nhìn Thư Loan, cười nói: “Em muốn về khách sạn hay là chúng ta đi vòng vòng trong thành phố hóng gió?”
“Anh quyết định đi.”
“Vậy thì về khách sạn đi, ngày mai còn phải tham gia Lễ Chúc Mừng, anh thấy có lẽ sẽ vui chơi đến rất muộn.”
“Ừm.”
” Loan Loan? Em đang suy nghĩ gì, nghĩ đến nhập thần như thế.”
“Ừm.”
Tưởng Hạo dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa vành tai Thư Loan.
“Làm sao rồi?”
“Tưởng Hạo, em biết tên em trong wechat có thể đổi thành cái tên nào rồi.”
“Ừm? Đổi thành cái gì.” Tưởng Hạo nhíu mày, cả một đường Thư Loan chỉ nghĩ đến cái này?
“Bạn trai.”
…
…
Cái gì?
Tưởng Hạo cứ ngỡ bản thân mình nghe nhầm rồi, trợn to mắt.
“Em nói cái gì?