Sau khi quá trình quay phim quảng cáo ở Paris kết thúc, rốt cuộc Thư Loan cùng Tưởng Hạo cũng về nước, nhưng mà sau đó cũng không được nghỉ ngơi. Tưởng Hạo tiếp tục đến học ở Học viện Nghệ Thuật, còn Thư Loan thì tham dự quảng bá lần đầu tiên của phim rồi luân phiên tới các nơi tuyên truyền tạo thế, cuối cùng bộ phim « Mùa Đông Giá Rét » cũng đã tới thời điểm được công chiếu.
Mà ngày hôm sau bộ phim «Ánh Sáng Mùa Hạ» cũng được công chiếu lên màn ảnh lớn.
Đúng như Thư Loan đã đoán trước, doanh thu phòng vé của «Ánh Sáng Mùa Hạ» vượt qua « Mùa Đông Giá Rét ».
"Không nên xem nữa."
Trong một góc bí mật của quán cà phê, Thư Loan đang đợi người phục vụ bưng cà phê lên, trước đó đưa tay muốn lướt lướt weibo, nhưng bàn tay lại bị Tưởng Hạo nắm chặt lấy.
"Bây giờ đang rất loạn, em không cần đọc đâu."
Thư Loan thu tay về, cũng không tiếp tục nữa.
Nói chung cậu cũng có thể tưởng tượng ra những chuyện gì liên quan đến mình đang được lan truyền trên internet, doanh thu phòng vé « Mùa Đông Giá Rét » bại bởi «Ánh Sáng Mùa Hạ», người ngoài sẽ thấy thế nào, fan của Trình sẽ như thế nào, cậu cũng biết rõ ràng.
"«Ánh Sáng Mùa Hạ» có thể thắng « Mùa Đông Giá Rét » không phải là vì diễn xuất của Trình Tu Hảo tốt hơn, mà có liên quan đến đề tài của bộ phim. Thực ra có thể nói « Mùa Đông Giá Rét » là một bộ phim có chất lượng tốt, nhưng đòi hỏi sự kiên trì và từng trải mới có thể cố gắng thưởng thức." Tưởng Hạo biết rằng phần lớn fan của Thư Loan trên internet đều có cùng một cảm nhận, tất cả đều là wow phong cảnh đẹp quá, wow Thư Loan rất đẹp trai, thực ra là xem cũng không hiểu cái quỷ gì cả, nếu không phải là bởi vì yêu idol, căn bản sẽ không đến xem.
Thư Loan nhún vai một cái, vốn dĩ cậu cũng không thèm để ý đến chuyện doanh thu phòng bán vé nào cao hơn, chỉ cần cố gắng diễn xuất thật tốt là được.
Sau đó bánh gato cùng cà phê được bưng lên.
Tưởng Hạo vừa giúp Thư Loan thêm đường vừa nói: "Sau khi ăn anh sẽ dẫn em đi gặp một người bạn nhé?"
" Nghiêm Tuân?"
"Không phải, là một người khác."
"Được."
Tưởng Hạo lái xe của Thư Loan, hai người đến ngoại ô thành phố.
Vốn dĩ Thư Loan đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, nhận thấy tốc độ xe từ từ chậm lại mới mở mắt ra. Nhưng mà sau khi nhìn thấy biển hiệu của tòa nhà trước mặt, Thư Loan lập tức giận tái mặt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh băng.
"Tưởng Hạo, anh có ý gì."
"Cái gì?"
"Anh tới nơi này làm gì. A, muốn học theo Trình Tu Hảo à..." Thư Loan nhìn dòng chữ " Văn phòng cố vấn tâm lý Tạ thị trên tấm bảng cười lạnh.
"Anh cũng giống như những người khác... Cũng giống như Trình Tu Hảo!"
"Anh cũng cảm thấy tôi không bình thường... Anh cũng cảm thấy tôi có bệnh!" Thư Loan bắt đầu run cầm cập.
" Loan Loan, em đừng kích động, nghe anh nói đã..."
Nhưng mà Tưởng Hạo còn không tới kịp nói gì, đã thấy Thư Loan liều mạng mở cửa xe ra. Tưởng Hạo cả kinh, lập tức khẩn cấp giẫm phanh lại.
Thư Loan nhảy xuống xe.
" Loan Loan!" Tưởng Hạo vội vã tắt động cơ xe đuổi theo: "Không phải như em nghĩ đâu, em nghe..."
"Cút!" Giọng nói của Thư Loan hơi biến điệu.
" Loan Loan..." Tưởng Hạo kéo tay Thư Loan nắm lấy thật chặt.
"Tưởng Hạo anh vô liêm sỉ! Anh cút đi!"
Tưởng Hạo thấy viền mắt Thư Loan hồng hồng, trước tiên trực tiếp ôm cậu vào lòng, đặt đầu Thư Loan vào ngực mình rồi nói: "Là anh phải tới gặp bác sĩ tâm lý, không phải em, là anh."
"Anh đi ra... Anh cũng giống như những người khác cảm thấy tôi có bệnh..." Thư Loan không nghe lọt bất cứ câu nào, chỉ là một mực giãy dụa, nhưng âm thanh dần dần mềm xuống.
... Nhóc ngốc này!
Tưởng Hạo cảm thấy đau đầu.
"Tưởng Hạo?"
Hai người đang dây dưa, liền thấy cửa kính xoay tròn bị đẩy ra, một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi đi giày cao gót bước ra từ bên trong. Chiếc váy màu trắng cùng mái tóc đen thật dài khiến dáng vẻ của cô trở nên thanh lịch và thoải mái.
"Tưởng Hạo gần đây tinh thần lại không tốt sao?" Người phụ nữ nở nụ cười, ngũ quan xinh đẹp và lông mày bị nụ cười này ảnh hưởng nên mềm mại hơn.
Thư Loan sững sờ.
Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan nói: "Cậu xem. Trước đó tôi đã nói, là tôi muốn tới gặp bác sĩ, cậu lại không tin."
Thư Loan theo bản năng liếc nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ đáp lại cậu bằng một nụ cười nói: "Tên tôi là Tạ Y Y. Hơn nữa... Tìm đến tôi để nói về cũng không phải một việc đáng xấu hổ nha."
"Vào đi."
Thư Loan tránh thoát cái ôm của Tưởng Hạo, dường như trong nháy mắt liền cảm thấy luống cuống và lúng túng, không được tự nhiên quay đầu đi, hai tay nhét vào trong túi quần nhanh chân theo người phụ nữ đi vào.
Tưởng Hạo nhìn theo bóng lưng của Thư Loan dở khóc dở cười, tiến lên quàng lấy bờ vai của cậu, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu một lần nữa rồi cười nói: "Đừng như con mèo cô độc thế."
Anh từng sống một cuộc sống căng thẳng có nguy hiểm cao độ của bộ đội đặc chủng, trước đây xác thực thường xuyên tới gặp Tạ Y Y tìm kiếm biện pháp khiến cho thần kinh được thư giãn và cách thức hòa mình vào xã hội bình thường, nhưng thực ra hôm nay tới là vì Thư Loan.
Quả nhiên Thư Loan vẫn chưa thể tiếp thu...
Từ từ từng bước vậy.
-----
"Anh có thể gϊếŧ chết tất cả ánh sáng, anh cũng có thể vẽ ra một điểm mù, bởi vì trái tim tôi đã bị trói buộc bởi xiềng xích nặng nề vào trong vòng tay của anh..."
Thư Loan ngồi ở trên ghế bên ngoài hành lang cầm điện thoại di động nói chuyện cùng Đường Tịch qua Wechat, bên tai là làn điệu du dương của một ca khúc tiếng anh.
Tưởng Hạo đang ở trong phòng nói chuyện với Tạ Y Y, chẳng biết vì sao Thư Loan lại không muốn đi vào.
[ Chờ một lát tôi sẽ lấy kịch bản gửi vào hòm thư cho anh nhé? ]
Di động hơi rung, tin nhắn của Đường Tịch nhảy ra xuất hiện trên màn hình.
[ Được. ]
Tuy rằng chương trình thực tế «Những người vĩ đại » đã kết thúc, nhưng Jonas đã add mọi người vào group trong Wechat, thỉnh thoảng cũng có nói mấy câu, mà gần đây Đường Tịch tìm Thư Loan, sau khi hàn huyên một thời gian hai người đã thỏa thuận thành công, kịch bản bộ phim mới của văn phòng làm việc của Đường Tịch sẽ để cho Thư Loan cùng Tưởng Hạo tới đảm nhiệm nhân vật chính.
Đúng, hai nhân vật chính, không tập trung vào hình tượng một nhân vật cũng không phải hai nam chủ, hơn nữa đây là một bộ phim truyền hình lấy đề tài là đam mỹ.
Sương Sương cân nhắc rất lâu mới đồng ý. Thư Loan diễn qua rất nhiều bộ phim thần tượng Mary Sue, có fan là thiếu nữ; diễn qua không ít phim điện ảnh, cũng có nhiều fan vui vẻ thưởng thức hình tượng này của Thư Loan fans, nhưng chưa từng diễn một bộ phim đam mỹ nào. Bởi vì Thư Loan cho nên fan mới yêu thích CP "Tốt mềm", nhưng nếu như Thư Loan diễn phim đam mỹ, hấp dẫn được những fan yêu thích đam mỹ do đó mà trở nên yêu thích cậu, như vậy thì không thể tốt hơn.
Đương nhiên đối với Tưởng Hạo thì không thành vấn đề, dù sao anh là người mới, mà việc người mới cần nhất chính là cơ hội thường xuyên lộ ra ánh sáng và có đề tài.
Thư Loan mở hòm thư ra download kịch bản.
Tùy ý xem vài lần, xác thực như Đường Tịch từng nói, đề tài của bộ phim tối tăm và nặng nề. Bởi vì dù sao cũng là một bộ phim truyền hình chếu mạng, ít ràng buộc, cho nên cô cũng thẳng thắn xé toạc và khám phá bản chất con người một cách đơn giản nhất. Bình thường kịch bản kiểu này tuy rằng mang chiều hướng hiện thực, nhưng cũng có thể ẩn chứa những điều đáng phải suy nghĩ và có gây ra chấn động rất lớn.
Thư Loan tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.
Đừng thấy Đường Tịch trước đây viết những câu chuyện mang yếu tố Mary Sue bị thiên lôi đánh rồi đăng tải khắp các diễn đàn, thực ra nếu nghiêm túc viết kịch bản, thì cũng là một trong những biên kịch nổi tiếng trong giới, viết ra không ít những câu chuyện có chất lượng.
[ Thấy thế nào? ]
Thư Loan gõ xuống một hàng chữ.
[ Không tệ, tôi sẽ cố gắng cân nhắc thêm. ]
Sau khi tán gẫu cùng Đường Tịch xong, Thư Loan liếc nhìn đồng hồ nằm ở phía bên trái màn hình điện thoại, rồi liếc nhìn cửa phòng.
Tưởng Hạo cùng Tạ Y Y ở bên trong làm cái gì đây?
Hình như Tưởng Hạo và Tạ Y Y rất thân quen, quan hệ cũng rất tốt.
Nghĩ đến việc trước kia Tạ Y Y hay giúp đỡ khuyên bảo Tưởng Hạo, hai người nhất định rất thân mật.
Quen biết từ lúc nào? Chắc hẳn là quen biết từ rất lâu...
Tưởng Hạo cũng không nói rằng mình không thể đi vào mà.
Thư Loan do dự một lúc, cuối cùng cũng đẩy cửa vào.
"Két két -- "
...
Ồ?
Thư Loan sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bên trong phòng, Tạ Y Y quay lưng về phía cửa lớn, nửa thân trên để trần, tay đặt ở bên hông dường như đang chuẩn bị cởi váy. Mà Tưởng Hạo tùy ý ngồi ở trên một cái ghế dựa mềm, cầm trong tay một cái... Nội y.
Nội y ren màu tím quyến rũ.
Thư Loan: "..."
Tưởng Hạo cùng Tạ Y Y quay đầu lại nhìn thấy Thư Loan đều sững sờ.
"Hai người..." Thư Loan mặt không chút thay đổi nói: "Đang làm gì?"
Làm một bộ đội đặc chủng, vào thời khắc này Tưởng Hạo lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, sởn cả tóc gáy. Ánh mắt của Thư Loan tại thời điểm này, nói là giống như Tu La cũng không quá đáng.
"Chuyện này..." Tạ Y Y xoay người lấy áo sơmi được treo ở một bên, vội vã tròng vào người rồi nói: "Tôi không có thời gian, Tưởng Hạo anh giải thích với Thư tiên sinh đi."
Nói xong, Tạ Y Y không kiêng dè chút nào cởi váy, mặc quần vào.
"..."
Vào thời khắc này Thư Loan cảm thấy thế giới quan của bản thân bị nứt toác.
Vào giờ phút Tạ Y Y xoay người và cởi váy Thư Loan nhìn ra sự thật, Tạ Y Y Là! Một! Người! Đàn! Ông!.
Mà thời điểm hiện tại, sau khi thay một bộ quần áo nam Tạ Y Y vừa vấn tóc, vừa vô cùng lo lắng lập tức rời đi.
Tiếp đó "Rầm" một tiếng cửa lớn bị đóng lại một lần nữa, trong phòng chỉ còn dư lại hai người là Thư Loan và Tưởng Hạo.
Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm không chớp mắt.
Tưởng Hạo ho khan một tiếng, ném nội y trong tay đi.
" Loan Loan... Em nghe anh giải thích đã."
"Ừm." Thư Loan ôm vai đứng ở một bên, trên mặt kín kẽ không một kẽ hở.
Tưởng Hạo nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có một áp lực không tên, không tự chủ mà ngồi ngay ngắn lại nói: "Là như vậy, anh cùng Tạ Y Y... Ừm, vốn dĩ tên của hắn ta là Tạ Y, trước đây là bạn học ở Mỹ, hắn là du học sinh, hơn nữa còn ở cùng ký túc xá."
Thư Loan nhíu mày nhìn Tưởng Hạo nói: "Ồ? Thời điểm đi học cũng ở cùng nhau."
"..."
"Không phải.. Chuyện đó..."
"Nói tiếp."
Tưởng Hạo hít sâu một hơi nói: " Tạ Y có một số sở thích khá đặc biệt, trước đây khi ở cùng nhau thì anh thường xuyên nhìn hắn thay quần áo nữ, đều là đại nam nhân, cũng không cố ý tách ra, đối với bọn anh mà nói thì chuyện này là một chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa nãy hắn vội vã đi đón cháu trai bên ngoại, nên trực tiếp thay ở trước mặt anh."
"Còn việc cầm nội y... Là vì anh rất kinh ngạc khi nó là ren"
"Nói xong rồi?"
"Nói xong."
"Ừm." Thư Loan nhẹ như mây gió đứng dậy, xoay người rời đi.
Tưởng Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Thư Loan, rồi kích động đuổi theo kéo tay Thư Loan hô: "Anh sai rồi! Em đừng nóng giận!"
Thư Loan quay lưng với Tưởng Hạo, vai run rẩy không ngừng. Thấy thế, Tưởng Hạo cả kinh, cương quyết xoay người Thư Loan lại thì phát hiện...
Thư Loan đang cố gắng nhịn cười.
" Loan Loan...?"
"Ha ha ha ha..." Lần đầu tiên Thư Loan cười ra tiếng ở trước mặt Tưởng Hạo.
"Bộ dạng hoang mang thấp thỏm của anh thật sự rất buồn cười..."
"..."
Tưởng Hạo cũng không biết nên vui mừng vì tâm trạng của Thư Loan tốt hay là nên cảm thấy bi ai thay cho bản thân mình nữa.
" Loan Loan, em thay đổi rồi!" Tưởng Hạo nhìn Thư Loan với vẻ mặt ai oán, nhưng lại khiến cho tiếng cười của Thư Loan càng thêm vui sướиɠ, hai tay ấn vào bờ vai đang cứng đờ vì hoảng sợ của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo chưa bao giờ từng thấy một Thư Loan sáng rực rỡ sinh động như thế này, một mặt giả vờ yên lặng mà nhìn cậu, một mặt khác thì khắc ghi dáng vẻ này của cậu ở trong lòng mình.
Sau khi cười một trận đã đời, nhìn thấy cả người Tưởng Hạo đều yên lặng, lúc này Thư Loan lúc này mới che giấu ý cười và đề nghị: "Chúng ta đi ăn cơm? Em cười đến mức đói bụng rồi."
"..." Tưởng Hạo không nói hai lời, giả vờ sốt ruột nhanh chóng dẫn người rời khỏi "hiện trường" đáng xấu hổ này. Nhưng nhịp tim trong l*иg ngực cứ đập "thình thịch thình thịch", hỗn loạn, càng ngày càng đập kịch liệt hơn.
Thư Loan như vậy thật là đẹp.