Mạc Tiểu Vân là một người dẫn chương trình mới lên cấp ưu tú, cũng là một trong những người dẫn chương trình cố định ở kênh livestream Phàm Phàm.
Đêm nay, cô gánh trách nhiệm nặng nề đi tới cửa hàng điểm tâm ngọt.
Đứng ở ngoài cửa phòng của tiệm điểm tâm ngọt, Mạc Tiểu Vân đứng trực diện với ống kính quay phim do “đồng bọn” phụ trách, sau khi nói một loạt những lời giới thiệu và quảng bá liên quan đến kênh livestream Phàm Phàm, mới vô cùng thần bí nói: “Đáp ứng theo yêu cầu của
fan, Phàm Phàm lại đến phát phúc lợi cho mọi người đây! Bên trong là nơi nghỉ ngơi các vị khách mời chương trình «Những người vĩ đại». Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng khách mời ở đây, kết thúc phần thứ nhất, chúng ta sẽ tập kích phòng của nam thần và nữ thần, ngầm công bố cho mọi người thấy dáng vẻ và nhan sắc khi ngủ của họ! Không có bất kỳ dấu hiệu và thông báo trước
nào, chúng ta cùng lặng lẽ liếc mắt nhìn xem…”
Sau khi Phương Vạn Lý
mở khóa cửa sau cho cô, Mạc Tiểu Vân lập tức rón ra rón rén lên lầu.
Căn phòng thứ nhất là của
Diệp Triều.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liền thấy
Diệp Triều
nằm sấp trên bàn ngủ, máy vi tính vẫn đang mở, nhưng đã tiến vào trạng thái
Sleep.
Không Tiểu Vân nhỏ giọng cười nói: “Ca thần
Diệp
cũng thật là nghiện internet
nha.”
Diệp Triều
ngủ say đến bất tỉnh nhân sự, không hề nhận ra sự xuất hiện của Mạc Tiểu Vân, vì thế nên Mạc Tiểu Vân nhẹ nhàng lùi ra.
“Tiếp đó, chúng ta đi xem căn phòng kế bên là của ai…”
Đẩy cửa phòng ra, Mạc Tiểu Vân ngó đầu vào thám thính, xác nhận tình cảnh bên trong phòng sẽ không vượt quá chừng mực, hay không thích hợp để quay phim thì mới để nhϊếp ảnh gia đi vào.
Bên trong phòng, Jonas và Trương Vân Khê ôm chặt nhau ngủ cùng một giường, đắp thêm cả chăn dày.
Nhìn thấy tình cảnh này, Mạc Tiểu Vân nhìn về
phía màn hình với một trái tim đập nhanh, comment trên màn hình lập tức bị bao phủ bởi những câu “Ước ao” cùng “Cẩu lương”.
[ Thật hâm mộ tình cảm thắm thiết như Trương diễn viên
và lão kiều. ]
[ Cũng đã mười năm rồi, biến cố, mưa gió như thế nào hai người đều cùng nhau vượt qua
]
Dường như Jonas nhận ra bên trong phòng có người, nhíu mày ngồi dậy.
“Xin chào! Tôi là người dẫn chương trình của kênh livestream Phàm Phàm — Tiểu Vân.” Mạc Tiểu Vân thoải mái chào hỏi cùng Jonas.
Trương Vân Khê cũng vì động tĩnh mà thức giấc, sau khi nói lời xin lỗi với
hai người, Không Tiểu Vân lập tức rời khỏi căn phòng.
“Căn phòng thứ ba… Không biết là của ai đây?”
Mạc Tiểu Vân rón ra rón rén tiến tới cửa
phòng nghỉ.
Rầm ————
… Ồ?
Tất cả mọi chuyện diễn ra ngay trong chớp mắt, Mạc Tiểu Vân đứng ở trước cửa phòng còn không kịp đẩy ra, đã cảm thấy trước mặt xuất hiện một trận gió mạnh. Cảnh sắc trước mắt loáng thay đổi, tiếp theo liền thấy một người đàn ông đứng ở phía trước, tay đè cổ
của mình.
Sát khí trên người đàn ông
khiến cho hai chân của Mạc Tiểu Vân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước cửa.
Người đàn ông… Tưởng Hạo nhìn Mạc Tiểu Vân và trợ lý ở phía sau cô, hơi nhíu mày.
“Mấy người
là…?”
Nữ trợ lý run giọng nói: “Hạo ca, anh… Chào anh?”
Nữ trợ lý không kiềm chế được giọng nói
run rẩy, bởi vì giờ khắc này ánh mắt của Tưởng Hạo khiến cho cô cảm thấy, có thể là mình sẽ mất mạng ngay lập tức!
Tưởng Hạo sững sờ, lập tức thu lại khí thế trên người cười khan nói: “Xin chào mọi người, tôi là cứ tưởng rằng là kẻ trộm. Xin lỗi xin lỗi.”
“Tôi là người dẫn chương trình của kênh
livestream Phàm Phàm — Mạc Tiểu Vân..” Mạc Tiểu Vân lấy lại bình tĩnh, giải thích cho Tưởng Hạo biết mục đích của mọi người khi đến đây.
“…”
mmp.(*)
(*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, viết tắt thành MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “ ĐMM, ĐCM”
Hóa ra chỉ là livestream.
Tưởng Hạo thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thực sự là hù chết anh rồi. Chân trước Nghiêm Tuân vừa cảnh cáo, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, chân sau thì cái gì mà livestream lại tới đánh lén ngay, trong nháy mắt khiến anh mắc sai lầm trong phán đoán, kích động đến mức động thủ luôn rồi.
Anh thừa nhận, anh thật sự rất sợ.
Bởi vì Thư Loan đang ở bên trong phòng.
[ Hạo ca quá trâu bò
]
[ Trời đất Hạo ca quá tuấn tú!! Trước đây thật sự chỉ là vệ sĩ
thôi sao? ]
Mạc Tiểu Vân liếc nhìn màn hình, cũng không nhịn được mà tán dương: “Cảnh giới của Hạo ca thật cao, yếu tố an toàn của cửa hàng điểm tâm ngọt hoàn toàn có thể bảo đảm!”
Tưởng Hạo cười gượng.
Mạc Tiểu Vân hỏi: “Đây là căn phòng của anh sao? Có thể vào xem không?”
“Không phải, là Loan Loan.”
… Ồ?
[ Trời đất — trời đất — trời đất???? Ngọa tào(*)]
(*) Ngọa tào: Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị mã hóa, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” “MK” v…v…..
[ Má ơi tui vừa phát hiện cái gì vậy —— Hạo ca vừa tiết lộ chuyện gì vậy! Nửa đêm canh ba Hạo ca ở trong phòng Loan Loan! ]
[Thuốc, thuốc, tui bị nghẹt thở rồi!! Phàn cẩu lương này quá cmn lớn rồi
! ]
Khán giả sôi trào, Mạc Tiểu Vân cũng sôi trào.
“Hạo ca anh…ngủ cùng Loan Loan?”
Tưởng Hạo gãi gãi đầu nói: “Không phải. Loan Loan bị sốt, tôi ở lại chăm sóc em ấy.”
“Vậy anh ấy có khỏe không?” Mạc Tiểu Vân vòng qua Tưởng Hạo đi vào căn phòng, liền thấy Thư Loan nằm trong chăn, trên trán cón dán một miếng dán hạ sốt.
Tưởng Hạo ngồi ở mép giường nói: “Không có chuyện gì, đã bắt đầu hạ sốt rồi. Gần đây Loan Loan quá bận, tối hôm qua còn phải làm suốt đêm.”
“Hóa ra là như vậy.” Mạc Tiểu Vân lộ ra nụ cười.
“Tưởng Hạo…”
Nghe được động tĩnh, Thư Loan cũng lười mở mắt ra, chỉ là đưa tay ra kéo góc áo Tưởng Hạo, dường như là đang dò hỏi xem xảy ra chuyện gì.
[ Ôi giọng
sữa
lúc rời giường, tui cmn nghe mà
muốn “cứng” luôn rồi
! Hạo ca sao anh không trả nổi! ]
[ A a a a đây là Loan Loan đang làm nũng sao? Ôm lấy Loan Loan của tui cố gắng chạy xa 100 mét! ]
[ Đau lòng vì Loan Loan, gấp cái gì vậy chứ, sao không giúp Lâm Nghệ Vi nổ tung tại chỗ đi! ]
[ Ai nha hai người bọn họ quá ấm áp
]
Mạc Tiểu Vân nói: “Lượt comment đột phá trăm vạn rồi!”
Tưởng Hạo lại cười gượng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thư Loan nói: “Bây giờ đang quay phim đấy.”
“… Quay phim?”
“Không có chuyện gì, không cần để ý đến tôi! Hai người
chậm rãi nghỉ ngơi, tôi đi trước nha? Ngủ ngon.”
Mạc Tiểu Vân cười ha hả cười rồi rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Tưởng Hạo liếc nhìn cánh cửa được đóng chặt và Thư Loan đang kéo mình không ngừng, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: ” Loan Loan, làm sao vậy
?”
“Lạnh…”
Trước đó còn kêu nóng, bây giờ đã cảm thấy lạnh?
Tưởng Hạo tắt điều hòa, ôm lấy Thư Loan đang mơ màng ngủ vào ngực mình và nói: “Còn lạnh không? Còn lạnh thì anh lấy thêm chăn cho em nhé”.
Thư Loan hừ hừ chui vào trong lòng Tưởng Hạo, ôm lấy anh càng chặt hơn.
Tưởng Hạo dở khóc dở cười.
“Hiếm khi nào ngoan như thế này.”
——————
“Chào buổi sáng!”
Buổi sáng sớm, cửa hàng điểm tâm ngọt vừa
mới mở cửa Phương Vạn Lý đã đến.
“Phương tiên sinh?”
Bùi Huyên Huyên ngồi ở bàn sát quầy lễ tân liền chào và hỏi thăm hắn một chút.
“Ngày hôm nay là ngày cuối cùng mà mọi người ở cửa hàng điểm tâm ngọt đúng không?” Phương Vạn Lý cười, kéo một cái ghế qua và ngồi xuống nói: “Không ngờ rằng mọi người có thể hoàn thành mục tiêu nhanh như vậy, trong một thời gian ngắn bán ra nhiều món điểm tâm ngọt như vậy,
nhất định là ăn rất ngon! Tôi có thể nếm thử không?”
“Được!”
Hôm nay Phương Vạn Lý ở lại cùng với mọi người, lắc lư ở trong cửa hàng điểm tâm ngọt, thỉnh thoảng sẽ phụ một tay, thỉnh thoảng lại trò chuyện cùng mọi người. Chờ đến thời điểm sau khi chính thức kết thúc việc kinh doanh, hắn mới nói rõ mục đích mà mình đến.
“Thực ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay là ngày cuối cùng của một kỳ trong chương trình này, có ý nghĩa rất quan trọng, tôi đến làm một màn kết thúc thật đẹp với mọi người.”
Mấy người ngồi vây quanh bàn, từ trong túi tiền Phương Vạn Lý lấy ra tám cái phong thư phân phát cho mỗi người và nói: “Ngày mai mọi người đã phải rời khỏi thị trấn nhỏ này rồi, vì vậy dựa theo thông lệ, chắc hẳn mọi người cũng biết là tiếp theo đây sẽ làm gì chứ?”
Tưởng Hạo cười nói: “Sẽ viết thϊếp cám ơn đưa cho người
mình muốn cảm ơn đúng không?”
“Không sai, nhưng lần này có vài điểm không giống với lần trước.” Phương Vạn Lý cười nói: “Lần này không phải thẻ, mà là một lá thư. Mọi người có thể viết lâu hơn, viết tình cảm hơn một chút, rồi đưa cho mục tiêu là được, không cần đọc lên, khán giả, tôi và những
người không đáng tin bên ngoài, hay những vị khách mời khác đều không được biết.”
“Thậm chí mọi người muốn giấu tên cũng không thành vấn đề, tôi có thể hỗ trợ chuyển giao.”
Mọi người gật đầu.
“Đúng rồi.” Phương Vạn Lý bổ sung: ” Có ai trong mọi người muốn viết cho Lâm Nghệ Vi cũng được, chương trình
sẽ đưa cho cô ấy.”
Bởi vì xảy ra chuyện trong kỳ này nên hôm nay khi trời còn chưa sáng Lâm Nghệ Vi đã xuất phát rời đi từ rất sớm, chào tạm biệt với chương trình giải trí này. Tuy rằng lý do chính thức được đưa ra là có một vài vấn đề đã xảy ra, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ lý do cô rời đi.
Trước kia, chuyện Trình Tu Hảo hãm hại Thư Loan có thể lớn có thể nhỏ, có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng khi đó Trình Tu Hảo mới lên cấp Ảnh Đế cũng còn có thể kiểm soát dư luận, nhưng chuyện của Lâm Nghệ Vi lần này không giống vậy.
Tuy rằng fandom của Bùi Huyên Huyên
không lớn lắm, nhưng hành động của Lâm Nghệ Vi có ác ý quá lớn. Mà sau đó sự tình cũng phát triển theo chiều hướng trêu chọc tới sức chiến đấu mạnh mẽ của fan Thư Loan. Hơn nữa nhân cách của Lâm Nghệ Vi đã sụp đổ, thời điểm ở trong nhà bếp chỉ gây rối cho Trương Vân Khê và Thư Loan, khiến cho lửa giận của mọi người đối với cô lên đến đỉnh điểm, không ngừng chửi rủa, có lẽ sau này thỉnh thoảng sẽ lại lôi ra “quất roi” cho một trận.
Sự nghiệp diễn xuất của Lâm Nghệ Vi đã gần như bị diệt rồi, không lánh mặt mấy tháng thì căn bản không thể đi ra gặp người khác.
“Bây giờ, mọi người có thể bắt đầu viết.” Phương Vạn Lý đưa bút máy cho mấy vị khách mời.
Ở dòng đầu trên trang giấy Thư Loan viết “Gửi Tưởng Hạo”, sau khi cầm bút ngơ ngác cúi đầu nhìn, không biết nên tiếp tục viết như thế nào. Còn Tưởng Hạo ngồi ở bên cạnh thì viết “xoạt xoạt xoạt”, viết rất nhanh.
Ở một đầu khác Diệp Triều viết xong thư một cách nhanh chóng, thoải mái đưa cho Đường Tịch.
Đường Tịch nhíu mày nhận lấy, mở ra nhìn một chút. Trong thư chỉ có một dòng ghi một số điện thoại di động và tên, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
15XXXXXXXX — Mạc Biện Chử Diệp.
…
Đường Tịch:????
Đường Tịch trợn to mắt, không dám tin mà nhìn Diệp Triều.
Diệp Triều nhíu mày, nhún vai một cái.
“Anh cmn đồ khốn kiếp …”
Mấy người ngẩng đầu, nhìn Đường Tịch với ánh mắt khϊếp sợ.
Miệng thô tục quá.
Tưởng Hạo cũng viết xong, nhưng không phải cho Thư Loan, mà đưa cho Jonas.
Sau khi nhận lấy lá thư Jonas lắc lắc đầu cười nói: “Còn tưởng rằng cậu sẽ viết cho Loan Loan, chắc hẳn tôi sẽ không bị CP fan oán giận
nhưng sẽ bị Loan Loan ám sát lúc nửa đêm mất thôi.”
Tưởng Hạo cười híp mắt nói: “Đến khi nói cùng Loan Loan tôi đều nói thẳng, không cần nhiều lời hơn đâu.”
“Shhhh…” Jonas nói: “Tại sao tôi vẫn có cảm giác anh vẫn sợ vậy?”
Mấy người lập tức cười ra tiếng.
Thật sự là phát cẩu lương không nương tay.
Sau khi mọi người đều viết xong cũng giao cho người nhận thư, không có ai giấu tên cả.
Thư Loan nhận được thư xin lỗi của Đường Tịch, tuy rằng đoạn đầu thư đã xin lỗi rất thành khẩn vì đã YY (*) Thư Loan với lời văn Mary Sue (**) và Tiểu Hoàng (***), nhưng tiếp đó lại không nhịn được mà hỏi liên tiếp về những vấn đề liên quan đến cậu và Tưởng Hạo.
(*) YY: Ý da^ʍ, tự tưởng tượng ra, tự sướиɠ.
(*) Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fanfic sử dụng để nói về một nhân vật hoàn hảo về mọi mặt.
Mary Sue là sản phẩm của trí tưởng hoàn thiện hóa bản thân. Nó là bản thể của người viết, hoặc một bản thể của thần tượng của người viết. Thế nên trong đó có ước mơ của tác giả, có hình ảnh của tác giả, có những ưu điểm của tác giả, lẫn những ưu điểm mà tác giả muốn, chỉ khuyết điểm là không có. Hoặc nếu có, nó là một ưu điểm khác trong vô vàng ưu điểm của Mary Sue.
(***) Tiểu Hoàng: Truyện s*x
Thư Loan dở khóc dở cười.
Tưởng Hạo nhận được hai lá thư, một thư đến từ Bùi Huyên Huyên, còn một thư là của Thư Loan.
Anh lưu lại lá thư mà mình mong đợi nhất để đọc sau cùng, sau khi đọc xong lá thư của Bùi Huyên Huyên, đã đoán trước được là một lá thư cảm ơn, anh mới chậm rãi mở ra phong thư màu trắng mà Thư Loan đưa cho mình.
Giấy viết thư gấp thành hai nửa, nhẹ nhàng lật ra, liền thấy trong thư chỉ có một chữ.
Được
Tưởng Hạo nhìn cẩn thận chữ trên tờ giấy, đầu tiên ánh mắt anh lóe lên, không thể kiềm chế được cảm xúc mừng rỡ và kích động, sau đó đôi mắt lại nhìn xuống nét chữ như rồng bay phượng múa, cảm thấy trên đó có tình ý đang lưu chuyển.
Sau khi hôn ở trong phòng, dường như
Thư Loan đã thay đổi và rất hay né tránh anh, nhưng hôm nay…
Vẫn lén lút nhìn Tưởng Hạo, Thư Loan cúi đầu, trầm mặc nhìn xuống đầu gối mình.
Tưởng Hạo cảm thấy trái tim mình đang bị móng vuốt mèo cào không ngừng quấy nhiễu.
Anh đang được “bật đèn xanh” sao?
“A…”