Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 23: Tưởng Nhật Thiên nở nụ cười tà mị

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ Tưởng Hạo không chỉ được gọi

là đội trưởng tốt nhất, mà còn là “Người

chồng quốc dân”.

Có người đã biên tập một video clip, cắt ghép những cảnh Tưởng Hạo và Thư Loan tương tác với nhau, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất trong

biểu hiện của cả hai đều được show ra hết, lượt xem trong vòng một ngày đột phá trăm vạn. Nickname “Người chồng quốc dân” của Tưởng Hạo nhanh chóng hot như thế không phải là vì sự nổi tiếng của Thư Loan, mà là do mị lực của bản thân anh.

Thư Loan cũng từng hợp tác với người khác và làm việc cùng nhau, nhưng chỉ có Tưởng Hạo mới có thể đối xử với Thư Loan như thế, cũng chỉ có Tưởng Hạo mới có thể khiến cho Thư Loan đối xử với anh không giống với những người khác.

Trình Tu Hảo download video về, một thân một mình ngồi ở sân sau lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động,

cảm xúc trong lòng lẫn lộn khó tả.

Không cam lòng?

Không cam lòng.

Một tiếng chuông “Đinh đong” cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Tu Hảo, mở thanh thông báo của hệ thống thì thấy là Chung Linh nhắn tin cho hắn.

[Anh cùng cô gái tên Lâm Nghệ Vi kia đã xảy ra chuyện gì?

]

Trình Tu Hảo cảm thấy hơi nhức đầu.

[ Không xảy ra chuyện gì cả.]

Tiếp đó Trình Tu Hảo liên tục nhận được hàng loạt câu hỏi truy vấn.

[ Không xảy ra chuyện gì? Không xảy ra chuyện gì? ]

[ Bây giờ CP của anh và cô ta đang rất hot đấy, thế nào, ám muội với nữ thần đang nổi tiếng

có hài lòng không? ]

[ Còn bận giúp cô ta buộc dây giày, cứ đà này có thể sắp thành

mối quan hệ trai gái rồi chứ? ]

[ Trình Tu Hảo, cái tên khốn nạn này ]

Trình Tu Hảo chỉ cảm thấy trong lòng mình đang tồn tại một nỗi buồn phiền và giận dữ, nhả không ra

mà nuốt cũng không trôi.

[ Chung Linh, em có thể đừng tùy hứng như thế được không, thông cảm cho anh một chút được không? ]

[ À, Không có sự thấu hiểu anh như Thư Loan trước đây phải không?

]

Màn hình máy quay vẫn đang hoạt động, Trình Tu Hảo cố gắng kìm nén để cho

sắc mặt của mình không trở nên khác thường.

Hắn đã chịu đựng người phụ nữ ngông cuồng ngang ngược này rất lâu, nhưng cô ta vẫn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mấu chốt của hắn

hết lần này đến lần khác.

Trình Tu Hảo chỉ nhắn lại một chữ.

[ Biến ]

Bên trong phòng bếp Thư Loan vẫn đang bận rộn tứ phía.

Chủ thuyền hàng hôm trước, là một ông chủ lớn hiền lành giàu nứt đố đổ vách đã đến xin lỗi bọn họ, nói là

một người đốc công của mình chính là Robbie, ngày đó Robbie làm phản dụ bọn họ lên thuyền, cấu kết với mấy gã lưu manh trong bang “Xích Xà” hãm hại người dân, ảnh hưởng tới uy tín và danh dự của công ty ông.

Phải biết rằng điều quan trọng nhất đối với các công ty nước ngoài vận chuyển hàng hóa hải sản ngoài khơi cần dừng lại ở các bến tàu là uy tín và danh dự. Do đó, để bồi thường chủ thuyền hàng đã lấy tất cả các loại bột thảo dược Trung Quốc và phấn hoa đưa cho bọn cậu, có thể nói đây thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn

.

Sau khi đã có đủ tất cả các nguyên liệu, Thư Loan bắt đầu bổ sung thêm nhiều món vào thực đơn, không chỉ có bột hoa quế, bánh hạt dẻ nước, bánh táo tàu khoai lang và các món điểm tâm ngọt khác cũng có thể được làm, các món lạ các sản phẩm

mới được bày bán trong cửa hàng tiền lời cũng được tăng gấp đôi, khách đông như trẩy hội. “Các món điểm tâm ngọt Trung Quốc” đã rất hot ở thị trấn nhỏ này, nhất định phải đến thử một lần đã trở thành trào lưu của mọi người.

Hầu như mấy người không có một phút nào có thể nghỉ ngơi, nhưng vất vả như vậy thì bọn họ có thể có được số tiền lời mà chương trình đã đề ra, sẽ đạt được mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ lần này

.

Tưởng Hạo ngồi xổm rửa đống bát đĩa ở trên băng ghế ở cửa sau, bên tai là giọng nói không ngừng nghỉ của Lâm Nghệ Vi.

“Tôi cảm thấy điểm tâm ngọt này có thể thay đổi một chút.”

Lâm Nghệ Vi đứng ở bên cạnh Thư Loan, một tay cầm điện thoại di động một tay chỉ vào

công thức nấu ăn,

cười nói bằng một thanh âm ấm áp: “Muốn ngọt thêm một chút nữa mới ngon.”

“A…

Muốn làm bánh quy ngon thì tay phải quấy lâu hơn một chút

thì mới ngon được, nào, tôi dạy cho anh.” Nói xong, Lâm Nghệ Vi lấy cái bát từ trong tay Thư Loan và bắt đầu quấy giúp.

Thư Loan nhìn Lâm Nghệ Vi với vẻ mặt không hề có cảm xúc, sau đó xoay người đi tới tủ bát lấy ra một cành quế. Trên bàn đặt sữa đông đã được chế biến tốt, cậu chỉ cần trộn thêm một ít

nước sốt

là được.

“Được rồi.” Lâm Nghệ Vi trả lại bát cho Thư Loan.

Thấy Thư Loan cũng không quay đầu lại mà đang thắng đường làm siro, Lâm Nghệ Vi khẽ hỏi: “Anh muốn làm Ruby Sauce (*)?”

(*) Ruby Sauce: Nước sốt việt quất.

“Đúng vậy.”

Lâm Nghệ Vi đưa rượu đỏ và quả việt quất cho Thư Loan rồi

nói: “Chỉ cần đun sôi trong 15 phút là được rồi.”

Thư Loan gật đầu.

Nhìn hai người này, Tưởng Hạo dở khóc dở cười.

Buổi tối, thật vất vả mới kết thúc việc kinh doanh và quay phim, Thư Loan tắm rửa sạch sẽ xong, lập tức trở về phòng nằm trên giường nghỉ ngơi.

Quá mệt mỏi …

Trừ cái miệng thỉnh thoảng sẽ nói chuyện ra, thì Lâm Nghệ Vi không hề làm bất cứ việc gì. Cả ngày nhìn giống như là rất bận, nhưng thực ra không làm cái gì cả. Một mình ôm lấy mọi việc, yêu cầu của khách hàng trong cả một ngày, Thư Loan cảm thấy mình thật sự mệt tới mức muốn gục, đồng thời từ đáy lòng cậu rất hi vọng Trương Vân Khê nhanh chóng khỏe mạnh.

Chân đau đến mức

không muốn động đậy, hai tay cũng tê liệt, Thư Loan móc điện thoại di động ra,

lười biếng

xem động thái trên weibo.

Thư Loan cảm thấy,

gameshow

thực tế « Những người vĩ đại » này cũng sắp bị fan CP của cậu và Tưởng Hạo bao phủ rồi … Khó khăn lắm mới hình thành nên CP của Lâm Nghệ Vi và Trình Tu Hảo

thay thế CP của cậu và Tưởng Hạo, nhưng bởi vì bây giờ đã tách ra làm việc khác nên cũng dần dần lạnh xuống.

Ồ…?

Thư Loan nhìn thấy tin tuyên truyền về một bộ phim điện ảnh.

Trước kia Tưởng Hạo tham dự vai nam chính trong bộ phim «Quyết chiến một đường», hiện tại cũng sắp đến thời điểm công chiếu phim, công ty và

nhân viên bộ phận tuyên truyền

đều đang cực lực tuyên truyền mạnh mẽ.

Thư Loan suy nghĩ một chút, download một vài bức ảnh và áp phích dùng để phát weibo.

[ Bộ phim điện ảnh mới của Tưởng Hạo,

mọi người nên đến xem nha. Nếu share sẽ có quà, phần thưởng là một tấm ảnh và cả album đầu tay có chữ ký của tôi]

Chỉ vẻn vẹn mấy câu nói ngắn, nhưng sau khi được đăng tải thì fan của cậu, fan của Tưởng Hạo và toàn bộ fan CP

đều tan vỡ

.

Một người không hay nói hay phát biểu gì ở trên internet như Thư Loan, thời gian đã trôi qua mấy tháng, weibo đầu tiên lại là giúp Tưởng Hạo tuyên truyền phim mới, share là có quà!

Không nói đến việc vì điệu tây bì hay nam thần, coi như là vì món quà phong phú và hiếm thấy, thì cũng nhất định phải share! Nếu đã là fan, món quà này có thể nói là một món quà lớn, nếu không phải là

thứ mình thích, có thể bán qua tay cũng có thể kiếm một món lớn!

[ Loan Loan phát weibo! Rốt cuộc Loan Loan cũng phát weibo! ]

[ Loan Loan nếu như đêm nay lượt share

vượt qua năm mươi vạn thì anh và Hạo ca có thể cùng nhau livestream hay không

QxQ]

[ Đúng đúng đúng! Livestream so với quà còn tốt hơn! Livestream là món quà tốt nhất của Loan Loan dành cho mọi người! ]

Thật sự không ngờ rằng, Thư Loan lại trả lời.

[ Được. Nếu như Tưởng Hạo đồng ý

với việc livestream cùng nhau. ]

Fan:??????

Trời đất ơi, nhất định phải share tin, điên cuồng mở acc phụ để share! Đêm nay cũng không cần ngủ, không cần ăn!

Thư Loan nhìn số lượng lượt share càng ngày càng tăng, thầm nghĩ, thật sự muốn livestream …?

Cậu chưa từng livestream bao giờ.

Mà hiện tại Đường Tịch và Bùi Huyên Huyên cũng đang chơi điện thoại di động, cũng hùa vào share tin, tiện thể kêu gọi fan cùng nhau nháo ầm ĩ. Bùi Huyên Huyên còn là một người mới, nhưng Đường Tịch là diễn viên có rất nhiều fan ủng hộ, nên trong lúc nhất thời số lượng lượt share

thật sự tăng nhanh giống như tên lửa, là một cách thức tuyên truyền hoàn mỹ đến mức không thể hoàn mỹ hơn.

Thư Loan thở dài, sau đó theo bản năng

tìm kiếm chương mới của tác giả “Ôn nhu như nước quả táo độc”. Gần đây hình như vị tác giả này đăng tải chương mới hơi chậm, nhưng nội dung vẫn… Gây sốc cho người đọc.

Cuối chương trước nói đến chuyện Hoàng Phủ Hạo và Tô Mị Loan cùng chết, chuyển thế tới hiện đại, vì thế nên chương mới nhất đương

nhiên là lấy bối cảnh ở hiện đại…

Thư Luyến Nhi tỉnh lại trên cái giường KingSize 50m2, sau đó gọi người hầu tới hầu hạ mình mặc quần áo rửa mặt. Sau khi

tráng miệng bằng món tổ yến, dùng bữa sáng là món Phật nhảy tường (*), thì ngồi máy bay tư nhân đến trường học.

(*) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường (tiếng Trung: 佛跳墙) là một loại súp vi cá trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.Nguyên liệu chính: Vi cá mập, trứng cút, măng, điệp, hải sâm, bào ngư, bong bóng cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn.

Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Thư Luyến Nhi đến trường, tuy rằng Thư Luyến Nhi rất thông minh với IQ 500, nhưng cha mẹ vẫn quyết định đưa cậu đến trường, chỉ vì muốn cậu hòa nhập vào xã hội hơn. Dù sao thì nhà bọn họ có rất nhiều tiền, Thư Luyến Nhi muốn thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt chung với dân chúng bình thường!

[

Hey… Không lớn bằng nhà mình

. ] Sau khi tới trường học, Thư Luyến Nhi sửa sang lại mái tóc bảy màu và cúi xuống chỉnh lại quần áo hàng hiệu,

khinh bỉ nói [ Phải phá trường học,

bỏ phí 90 triệu nhân dân tệ học phí cũng không sao.]

Mà sau khi Thư Luyến Nhi bước vào phòng học, liền thấy tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

[ Trời ạ! Tại sao lại có một người đẹp như thế! ]

[ Cậu ấy quá đáng yêu! A… Tui không thể tin vào con mắt của mình! ]

Băng cơ ngọc cốt,

nhẵn mịn như tơ lụa!

Khuôn mặt trắng hồng tinh tế, thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước!

Quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn!

Mắt sáng răng trắng, thanh diễm thoát tục!

Thư Luyến Nhi lườm một cái, giống như một con mèo nhỏ cao quý. Vỗ tay một cái, một nhóm người hầu lập tức bê một cái thùng đến.

[ Trong này đều là iPhone10s, tặng cho các bạn, là món quà ra mắt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn ~]

[ ô oa ——]

Bạn học lập tức tranh nhau chen lấn trên đất để lấy quà.

Thư Luyến Nhi mỉm cười khinh bỉ.

Đợi đã….Sao lại vậy

?

Lúc này, Thư Luyến Nhi mới chú ý tới có một người đàn ông đẹp trai không đi tranh cướp

Iphone mà mình tặng.!

Người đàn ông có mái tóc đen mềm mại, cặp mắt sắc bén, mũi cao đẹp, đôi môi mỏng. Tà khí tà khí, ngọc thụ lâm phong, thanh tân tuấn dật, tướng mạo phi phàm, vóc dáng hiên ngang, như Từ công thành Bắc,

trích quả

Phan An!

“Thành bắc Từ công” ý nói về mỹ nam tử họ Từ thời Chiến Quốc.

“Trịch quả Phan An” là ví dụ để nói về tâm ái mộ của các cô gái đối với mỹ nam tử.

A, Thư Luyến Nhi thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn

tất cả mọi người đều vì khuôn mặt đẹp của cậu mà sùng bái, cưng chiều cậu. Người đàn ông này là ai mà dám ngạo mạn như vậy?

Thư Luyến Nhi bước từng bước nhỏ đến trước mặt người đàn ông, hỏi bằng thái độ từ trên cao nhìn xuống:

[ Anh tên là gì. ]

[ Tôi tên là Tưởng Nhật Thiên. ] Tưởng Nhật Thiên đứng dậy, ngũ quan đẹp trai nhưng lại có một tia ưu thương.

Tưởng Nhật Thiên ngước mắt bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời cao [ Tô… Thư Luyến Nhi, tôi tìm em… Đã lâu. ]

Tưởng Nhật Thiên!

Thư Luyến Nhi trợn to mắt, tập đoàn của gia tộc cậu xếp ở vị trí thứ hai toàn thế giới, nhưng tập đoàn của gia tộc Tưởng Nhật Thiên lại ở vị trí thứ nhất toàn Vũ Trụ và anh ta chính là người thừa kế!

Tất cả mọi người trong phòng học tất cả đều rất khϊếp sợ, người vẫn luôn lạnh lùng như Tưởng Nhật Thiên lại nói chuyện cùng người khác!

A! Thật ghen tỵ với khuôn mặt đẹp của Thư Luyến Nhi!

Tưởng Nhật Thiên cười tà một tiếng, bỗng nhiên kéo Thư Luyến Nhi rời khỏi phòng học!

[ Anh thả tôi ra! ]

[ A. ] Tưởng Nhật Thiên kéo Thư Luyến Nhi đi tới góc tối ở hành lang, quay người hôn lên đôi môi đỏ bừng mê người.

[ A… ]

Thư Luyến Nhi bị hôn đến mức nghẹt thở, mơ mơ màng màng hỏi [ Có phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu… ]

[ Em là người yêu kiếp trước của tôi, em nhìn xem, từ khi nhìn thấy em “Tiểu Tưởng” đã phấn chấn đến mức nào… Đợi suốt trăm năm rốt cuộc bọn nó cũng đã gặp lại nhau … ]

Thư Luyến Nhi cúi đầu nhìn, trong nháy mắt bị doạ khóc.

[ Không cần…! Lớn như vậy! ]

[ A… Sẽ bị người khác nhìn thấy… ]

[ Ưm… ]

Tiếp đó diễn biến câu chuyện hiển thị trên màn hình là hàng loạt dòng chữ “Ưm ưm a a”

và vô số câu cảm thán “Thật tốt, thật là thoải mái”, Thư Loan không cần nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì.

Thật vất vả mới lướt xuống cuối, rốt cuộc

“ưm a a” mới xem như là kết thúc.

Mà sau đó nội dung câu chuyện là Thư Luyến Nhi bắt đầu nôn mửa, Tưởng Nhật Thiên dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện Thư Luyến Nhi có thai!

Thư Loan: “…”

Có thai!

Có!

Có thai!

Thai thai thai!