*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi Nam Mĩ, đoàn chế tác cùng khách mời bay đến thành phố được mệnh danh là Trung Quốc của
Châu Âu
—— Italy.
Đạo diễn ra sức tạo những tình huống bất ngờ,
chỉ nói là nhiệm vụ trước mắt sẽ diễn ra trong một thời gian dài, sẽ kéo dài hai, ba tuần, nhưng không nói địa điểm càng không tiết lộ nghề nghiệp mà mấy vị khách mời sẽ trải nghiệm, khiến cho khách mời thập phần hiếu kỳ và…thấp thỏm.
Đợt trước ở sâu trong khu rừng tại Nam Mỹ năm ngày, ngoại trừ người tập mãi thành thói quen là Tưởng Hạo, thì những người còn lại đều kêu khổ thấu trời,
đều có chung một suy nghĩ rằng trong nhận thức của bọn họ những gì mà mọi người từng trải nghiệm trong chương trình này không hề giống bất cứ chương trình gameshow thực tế nào khác. Không chỉ có hoàn cảnh gian khổ, ngay cả nhiệm vụ cũng khiến người ta
kinh tâm động phách, vì vậy ai cũng rất quan tâm đến địa điểm tiếp theo mà mình sẽ đến.
Trước tiên mọi người dừng chân ở một khách sạn tại thủ đô của Italy – Rome nghỉ ngơi hai ngày, bổ sung thể lực. Sau đó một đường đi đến một thị trấn nhỏ nằm dưới dãy núi
Alpes (*) — Bellagio.
(*) Anpơ (tiếng Pháp: Alps, tiếng Đức:Alpen, tiếng Ý:Alpi là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, kéo dài từ Áo, Ý và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây. Dãy núi được hình thành hơn hàng trăm triệu năm khi các mảng châu Phi và Á-Âu đâm hút nhau. Sự va chạm làm cho các đá trầm tích biển nâng lên bởi các hoạt động đứt gãy và uốn nếp hình thành nên những ngọn núi cao như Mont Blanc và Matterhorn. Mont Blanc kéo dài theo ranh giới của Pháp-Ý, và với độ cao 4.810 m (15.781 ft) nên là ngọn núi cao nhất dãy Anpơ.
“Chào mừng các bạn đến
Bellagio!”
Sau khi tàu cập cảng, một người đàn ông chừng 30 tuổi trên đầu đội mũ cao bồi Ý đứng chờ sẵn ở bến tàu cười nói: “Tôi là người hướng dẫn cho các bạn –
Phương Vạn Lý.”
“Đến đây nào, tôi sẽ dẫn các bạn đến địa điểm nhận công việc.”
Mấy người kéo hành lý cá nhân đi theo bước chân của
Phương Vạn Lý.
Năm đó vào thời điểm đến đây đại thi nhân Shelly đã từng nói, nơi này “Sở hữu vẻ đẹp vượt qua tất cả”. Vị trí địa lý của
Bellagio
rất đặc thù, phía sau lưng là đồi núi
xanh tươi, thị trấn nhỏ nằm dọc theo những ngọn núi và được bao quanh bởi hồ nước. Làn nước trong hồ là do tuyết tan chảy từ dãy Alpes xuống, nước mát lạnh tinh khiết như sương.
“Thật là đẹp…” Trong lúc đi giữa những túp lều bằng đá nằm ở vị trí có độ dốc trập trùng, Bùi Huyên Huyên cười nói: “Ít ra thì môi trường của đích đến lần này rất tốt, nếu là ở đây thì muốn tôi ngủ ngoài đường cũng được!”
“Chúng ta đã đến nơi. Công việc của các bạn là –.”
Phương Vạn Lý dẫn
theo mấy người dừng lại trước một tòa nhà và nói: “Đây là tòa nhà có một cửa hàng chuyên kinh doanh
điểm tâm ngọt, sau này các bạn phải kinh doanh nó, kiếm được đủ số
tiền.”
Thư Loan nhìn cửa hàng nhỏ trước mắt một lát, ở trên bệ cửa sổ nằm ngoài cửa hàng xếp đầy những bó hoa và bồn hoa nhỏ có vẻ đẹp hợp lòng người, vách tường được sơn màu hồng và màu trắng toát lên sự sáng sủa mộng ảo. Trên tấm biển của cửa hàng viết một hàng chữ bằng tiếng anh.
“Microtelson Dessert House …”
“Chủ sở hữu của tòa nhà có cửa hàng
điểm tâm ngọt
này là cặp vợ chồng
Wexters
, nhưng mà mấy tuần này bọn họ xuất ngoại du lịch rồi, bởi vậy các bạn nhất định phải giúp bọn họ duy trì việc kinh doanh của cửa hàng.”
Phương Vạn Lý
dẫn theo mấy người đẩy cửa kính ra, bên trong cửa hàng được trang trí theo phong cách ấm áp đáng yêu, mấy cái bàn tròn, một quầy hàng, trên tường treo đầy tranh sơn dầu cùng những con búp bê nhỏ.
Trương Vân Khê cười nói: “Nhiệm vụ lần này rất đáng yêu.”
“Đúng đấy,
tôi đây cũng không thể nào bắt nạt các bạn mãi được.”
Phương Vạn Lý
cười nói: “Có những nghề nghiệp vĩ đại mà gian nan, giống như nghề bác sĩ không biên giới mà các bạn đã được trải nghiệm trong kỳ trước. Cũng có những nghề nghiệp tuy rằng đơn giản và nhỏ bé, nhưng vẫn rất có ý nghĩa, giống như việc kinh doanh cửa hàng chuyên về
điểm tâm ngọt
Microtelson Dessert House.”
“Hi vọng các bạn có thể hài lòng và sẽ có thật nhiều niềm vui với công việc này! Như vậy nơi này sẽ giao cho các bạn. Chúc các bạn những điều tốt đẹp nhất!”
Nhìn bóng lưng dần đi xa của
Phương Vạn Lý, mấy người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mông lung.
Cứ như thế mà giao cho bọn họ?
Bùi Huyên Huyên sững sờ nói: “Không có ai chỉ đạo, nhỡ đâu chúng ta làm rối tung mọi thứ thì phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Hạo cười nói: “Bây giờ còn chưa bắt đầu đã nghĩ làm rối tung thì sao được. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng làm công việc của một người bác sĩ không biên giới rồi. Chứng tỏ nhiệm vụ khó khăn mọi người cũng vượt qua được, vậy nên việc này có là cái gì đâu.”
“Hạo ca nói đúng!” Bùi Huyên Huyên gật đầu như giã tỏi.
Jonas nói: “Trước tiên chúng ta nên nhanh chóng bàn bạc kế hoạch quyết định xem phải mở cửa hàng thế nào và phân công công việc cho mọi người đã.”
Mấy người kê hai cái bàn ngồi vây quanh, cũng dự định việc đầu tiên là phải lựa chọn một người làm đội trưởng dẫn dắt chỉ đạo cả đội.
Trình Tu Hảo nói: “Nếu xét về
sự từng trải thì trong
những người có mặt ở đây thì vẫn là Jonas cùng Trương tỷ thích hợp nhất đúng không?”
Bùi Huyên Huyên nói: “Tôi cảm thấy Hạo ca cũng rất thích hợp!”
Trương Vân Khê lắc lắc đầu cười nói: “Chức đội trưởng nên giao cho Jonas hoặc là Tưởng Hạo đi, chứ tôi thì không được vì vừa không có chủ kiến vừa không quyết đoán, tôi cũng khá yêu thích làm công việc hậu cần trong nhà bếp hỗ trợ mọi người hơn.”
Bùi Huyên Huyên nhấc tay nói: “Vậy thì còn lại Jonas và Tưởng Hạo, hay là chúng ta bỏ phiếu?”
Lời còn chưa dứt, lại nghe Jonas nói tiếp: “Không cần không cần, Tưởng Hạo
là người thích hợp với chức đội trưởng nhất.”
“Ặc
?” Tưởng Hạo trừng mắt nhìn.
Jonas nói với giọng điệu như một chuyện đương nhiên: “Anh ấy có nắm đấm to và khỏe nhất!”
Những người còn lại đều có vẻ mặt tán thành.
Nhìn có cảm giác an toàn a!
“Ặc…” Tưởng Hạo thầm nghĩ, tôi tưởng rằng đây là một
chương trình không cần phải đánh nhau chứ?
Tuy nhiên phóng tầm mắt nhìn thì đúng là Tưởng Hạo có tính cách thích hợp làm đội trưởng nhất, vì thế chức đội trưởng đã được quyết định.
Tưởng Hạo lấy thực đơn ra và nói: “Vấn đề khó khăn nhất trong thời điểm hiện tại là cách làm món
điểm tâm ngọt
.”
Jonas nói: “Nếu là nấu ăn thì tôi và Vân Khê có thể phụ trách không có vấn đề gì, nhưng còn
điểm tâm ngọt
thì đúng là rất ít khi làm. Tôi chắc chắn là mình không làm được, nhưng tôi nhớ
Vân Khê có biết một chút?”
Trương Vân Khê nói: “Tôi biết một chút, nhưng thật sự chỉ là… Một chút mà thôi.”
Tưởng Hạo nói: “Tôi cũng chỉ có thể làm cơm chứ không làm được
điểm tâm ngọt. Những việc tinh tế tỉ mỉ như thế này không thể đặt hi vọng vào tôi, còn việc nặng thì tôi có thể phụ trách.”
Bùi Huyên Huyên chớp mắt nhìn mọi người và nói: “Chắc là tôi chỉ
biết… Ăn”
Thư Loan suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể thử xem sao. Trước đây tôi đã từng
làm rất nhiều công việc, một trong số đó cũng đã làm ở cửa hàng làm
điểm tâm ngọt
.”
Trong nháy mắt những người còn lại đều nhìn Thư Loan
như đang nhìn vị cứu tinh
Tưởng Hạo vỗ tay một cái nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi, Loan Loan và Trương tỷ ở nhà bếp, Jonas phụ hai người họ một tay, ví dụ như có thể đưa cho bọn họ nguyên liệu hoặc các loại phụ gia khác. Huyên Huyên và Trình tiên sinh có thể ở quầy tiếp tân tiếp đón những vị khách, ghi đơn và thu ngân. Còn việc quét tước rửa chén, chọn mua nguyên liệu v…v
nói chung là những việc nặng cứ giao cho chân chạy vặt là tôi đây là được rồi.”
Bùi Huyên Huyên cười khan nói: “Trí nhớ của tôi không được, Tu Hảo phụ trách thu ngân đi! Tôi sẽ ghi đơn.”
“Không thành vấn đề.”
—————
Ngày thứ nhất bởi vì có quá nhiều việc không chắc chắn, thế nên mọi người cũng không định bắt đầu kinh doanh ngay. Thư Loan và Trương Vân Khê viết hai danh sách thật dài để những người còn lại đi mua những thứ cần thiết, cũng bắt đầu dùng những nguyên liệu còn lại bên trong phòng bếp để thử làm
vài món
điểm tâm ngọt.
Jonas ở lại trông cửa hàng, những người còn lại đều đi ra ngoài.
Bọn họ không quen đường xá, muốn tìm tới chỗ có thể mua đồ cũng phải tốn một khoảng thời gian khá lâu, hơn nữa mấy người cũng định đến những cửa hàng khác nhau xem cửa hàng nào tiện hơn thì
sau này sẽ đến cửa hàng đó mua đồ.
Mấy
món điểm tâm ngọt
chủ đạo của cửa hàng là bánh gato, các loại bánh quy nhỏ và những chiếc bánh gato nho nhỏ, trên bánh được điểm xuyết bằng lớp kem mềm mịn, bởi vậy Thư Loan cùng Trương Vân Khê chỉ cần làm ra bánh gato, là có thể giải quyết một nửa vấn đề khó khăn.
Mọi người đều nói Italy là nơi khởi nguồn và là Thánh địa của những món điểm tâm ngọt, món bánh gato Italy cũng rất tinh xảo. Dằn vặt một ngày, Thư Loan và Trương Vân Khê dựa theo công thức mà
Wexters
để lại, cuối cùng cũng coi như là làm ra món bánh Tiramisu(*), bánh rán bọt biển(**),
Cassata(***)
và bánh gato khác.
(*) Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê rất nổi tiếng của nước Ý, gồm các lớp bánh quy Savoiardi, [savoˈjardi] nhúng cà
phê xen kẽ với hỗn hợp trứng, đường, phô mai mascarpone đánh bông, thêm một ít bột cacao. Công thức bánh này được biến tấu thành nhiều món bánh và món tráng miệng khác nhau.(**) Bánh rán “bọt biển” có nguồn gốc từ đảo nhỏ Palermo thuộc Italy. Bánh được làm khá đơn giản không cần sử dụng lò nướng, khi chiên lên nó rất nhẹ và mềm như một bọt biển vậy. Vị ngọt của bánh kết hợp với vị béo của kem, thêm chút đăng đắng của chocolate chip sẽ khiến bạn không thể chối từ.
(***) Cassata là một loại bánh ngọt truyền thống của vùng Sicily, Ý. Ban đầu, bánh có dạng hình tròn, bao gồm lớp bánh xốp được làm ẩm với nước ép trái cây hoặc rượu mùi, lớp phô mai ricotta, kẹo mềm, trái cây khô và sô cô la. Sau đó người ta trộn hỗn hợp marzipan, gồm đường và bột hạnh nhân, để tạo lớp vỏ mềm và mát lịm cho cassata và trang trí thêm bằng một số loại hoa quả tươi bên trên bánh.Bùi Huyên Huyên nói cô có thể hỗ trợ trong việc ăn cũng không phải là nói đùa, với khẩu vị rất xoi mói cô có thể sắc bén vạch ra những vị còn thiếu, ưu điểm và khuyết điểm của món
điểm tâm ngọt
ngay lập tức.
Nhưng mà vào ngày thứ hai khai trương, đã khiến sáu người bị đả kích một cách nặng nề…
Mặt trời chói chang, giữa trưa mặt trời rất nóng nực, là thời điểm
thích hợp nhất ăn để ăn
điểm tâm ngọt
.
Bùi Huyên Huyên nằm sấp trên quầy, mệt mỏi nói: “Tại sao không có khách…”
Trình Tu Hảo, Jonas và Tưởng Hạo ba đại nam nhân mặt không hề có cảm xúc ngồi cạnh quầy hàng, ngây ngốc nhìn cánh cửa thủy tinh
không hề nhúc nhích.
Tưởng Hạo nói: “Thực ra sáng sớm có một cặp vợ chồng và một cô thiếu nữ đến rồi, chỉ là phát hiện chủ cửa hàng
điểm tâm ngọt
đã thay đổi nên xoay người
đi luôn.”
“A…”
Trình Tu Hảo cũng nói: “Một nguyên nhân khác chắc là do thị trấn này không lớn, vì thế mọi người đều biết chuyện chủ cửa hàng đi du lịch, không biết chúng ta sẽ mở cửa kinh doanh. Nghe
Phương Vạn Lý
nói, có thể là những người khách quen từ trước đây.”
“Vậy phải
làm sao bây giờ…” Bùi Huyên Huyên nâng cằm nói: “Rõ ràng món điểm tâm ngọt của Trương tỷ và Loan Loan ăn rất ngon. Còn tiếp tục cố gắng như vậy, nếu chúng ta không hoàn thành mục tiêu kinh doanh, có phải là sẽ không được về nhà
?”
Tưởng Hạo dở khóc dở cười nói: “Không có chuyện gì đâu, vừa mới bắt đầu đều như vậy. Chúng ta cứ thử chờ một thời gian nữa xem, nếu thực sự không được thì sẽ trích một số tiền trong khoản tiền vốn mua một cái xe bán đồ ăn về, chúng ta có thể đi ra ngoài bán dạo, xem có thể bán được đồ hay không.”
Trong tâm trạng buồn bực ngán ngẩm, Bùi Huyên Huyên móc điện thoại di động từ trong túi tiền ra chơi đùa.
Nhìn vào hình nền thỏ
lưu manh
hiển thị trên màn hình, đột nhiên Bùi Huyên Huyên
thốt lên.
“Tôi nghĩ ra rồi!”
“Cái gì?”
Bùi Huyên Huyên cởi khăn quàng cổ
xuống và nói: “Mấy người chờ tôi! Tôi đi ra ngoài một chuyến lập tức trở về ngay thôi!”
Nhìn theo bóng lưng Bùi Huyên Huyên hấp tấp rời đi, mấy người đàn ông hai mắt nhìn nhau.
Một tiếng sau Bùi Huyên Huyên về, trong tay còn cầm theo một cái túi có màu hồng phấn,
nhìn cái túi thì rất thích hợp với người có tâm hồn thiếu nữ.
“Đây là cái gì?”
“Thần Khí!” Bùi Huyên Huyên vô cùng thần bí nói: “Mấy đồ này sẽ trợ giúp cho mẹo vặt trong kinh doanh của chúng ta.”
Trong túi là hai cái lục lạc Giáng Sinh, một bộ tai thỏ và một bộ tai mèo dễ thương
Jonas và Trình Tu Hảo nhìn thấy mấy vật dụng trang bị lập tức biết
rõ ý tưởng của Bùi Huyên Huyên, dở khóc dở cười, đầy ghét bỏ nói: “Muốn đeo cũng là cô đeo, còn chúng tôi thì
không nên đâu.”
“Đương nhiên là tôi đeo. Ba người các anh muốn đeo mấy đồ này chỉ khiến con mắt người khác nhìn vào bị cay thôi…”
Jonas là một người đàn ông trung niên, dáng đi của Tưởng Hạo thì thô kệch, tuy rằng Trình Tu Hảo đẹp trai, nhưng cũng là một người đàn ông cao cao lớn lớn đeo cái này vào thì nhìn thế nào cũng sẽ thấy khó chịu.
Tưởng Hạo không rõ vì sao hỏi: “Đây là cái gì?”
Bùi Huyên Huyên trừng mắt nhìn và nói: “Lẽ nào anh không cảm thấy, nếu để cho người thích hợp, ví dụ như Loan Loan chẳng hạn, cài bộ tai động vật này lên, cầm lục lạc rồi ra bên ngoài tiệm chúng ta mời chào khách mời sẽ có hiệu quả rất tốt sao?”
Tưởng Hạo nhìn đôi tai lông xù trong tay Bùi Huyên Huyên tưởng tượng
ra hình ảnh Thư Loan đeo thứ ấy trên người.
…
!!!
“Hạo ca, anh bình tĩnh! Mặt anh rất đỏ!”