Editor: Băng ngàn năm
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Hoàn Tử đang cầm quyển truyện thiếu nhi Kỷ Lâm mới vừa mua về cho cậu, mặt không chút thay đổi lật nhanh, mỗi một câu chuyện đều kết thúc cuối cùng giống nhau là hoàng tử và công chúa rốt cuộc vượt qua khó khăn và có được hạnh phúc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đen kịt, loại sách này cậu đã không thèm đọc rất lâu rồi, đều là dụ dỗ mấy cô nhóc con, hừ.
Nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Kỷ Lâm không có chú ý mình, liền len lén hướng Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, lặng lẽ chống chân lên, nhấc lên một góc chăn, ám hiệu Tiểu Hắc chui vào chăn của mình.
Sáng sớm hôm nay Bạch Kỳ tới đây thăm Hoàn Tử rồi, dù sao cũng là mình hại đứa nhỏ bị bệnh, thuận tiện còn mang Tiểu Hắc đến, mặc dù trong bệnh viện không cho mang thú cưng vào, nhưng huấn luyện viên Bạch len lén bỏ vào trong ngực, ước lượng con mèo cũng nhỏ, đối với anh mà nói không có nặng chút nào.
Mấy ngày nay Tiểu Hắc ở nhà họ Kỷ ăn ngon, ngủ tốt, lớn lên rất nhiều, lông màu đen bóng loáng, thậm chí bị ánh mặt trời chiếu lên có cảm giác lấp lánh, xem ra so với con mèo lưu lạc đáng thương trước kia là hai con mèo khác nhau rõ rệt.
Tiểu Hắc rất thông minh, nhìn thấy động tác của tiểu chủ nhân, lập tức nâng bốn chân nhỏ ngắn ngủn lông lá trượt một cái chui vào trong chăn, dán thật chặt ở trên người Hoàn Tử, duỗi lưỡi liếʍ liếʍ tay nhỏ bé của Hoàn Tử làm nũng.
Hoàn Tử bị nó liếʍ ngứa ngáy, ở trong chăn gãi gãi cằm Tiểu Hắc vỗ về, thấy Kỷ Lâm vẫn không có chú ý động tác của mình, cậu nghiêng người vào trong chăn chuyên tâm trêu chọc mèo.
Một người một con mèo ở trong bóng tối chơi không chán.
Kỷ Lâm ngồi ở cái bàn đối diện giường bệnh, lấy tay chống cằm, cau mày, ánh mắt đã chạy xa rồi, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, anh nhìn Diệp Chi một thân một mình bận rộn từ trong ra ngoài, lại không có người đến giúp một tay, trong lòng có chút đau, nhưng tức giận nhiều hơn.
Ba Diệp với mẹ Diệp thì không có gì, Diệp Chi cố ý dấu diếm bọn họ, nhưng chồng của Diệp Chi đâu? Làm sao lúc này cũng không xuất hiện?
Được, dù không đau lòng cho vợ, nhưng con trai thì sao đây? Làm sao ngay cả con trai cũng không quan tâm?
Kỷ Lâm mím môi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Anh đã sớm nhìn ra người đàn ông kia không phải hàng tốt gì. Quả nhiên là như vậy. Đơn giản chính là không có ý thức trách nhiệm.
Nếu là đàn ông tốt thì cũng thôi đi, mặc dù mình thích Diệp Chi, nhưng cũng không muốn làm cái gì, nhìn cô tốt là được. Nhưng chồng Diệp Chi lại cứ hết lần này đến lần khác là người như vậy, điều này làm mình sao có thể yên tâm chứ.
Tay trái của Kỷ Lâm vô thức xoắn xoắn vạt áo, suy nghĩ đầy đầu. Mình có nên nhắc nhở Diệp Chi một chút hay không, nói chồng cô căn bản không đáng giá để cô hy sinh như vậy? Nhưng như vậy cũng có phần đường đột, Diệp Chi có thể có cảm giác mình xen vào việc của người khác hay không?
Ai nha, thật là rối rắm muốn chết.
Kỷ Lâm tùy tiện nắm chặt đầu cua ngắn ngủn của mình, đang muốn nghĩ cách vẹn toàn đôi bên, ánh mắt lại liếc về phía Hoàn Tử mà không thấy. Trên giường bệnh trắng như tuyết, chăn ngay giữa vun lên một đống, hiển nhiên là đứa trẻ chui vào trong chăn rồi.
Anh khẽ nhếch môi, đứng lên rón rén đi tới đầu giường, một tay tóm lấy cái đống nho nhỏ đội lên kia, “Bắt được rồi. Hoàn Tử cùng mèo nhỏ trốn huấn luyện viên sao?” Vừa nói, vừa vén chăn ở trong ngực lên, cúi đầu nhìn vừa đúng đối mặt với cặp mắt to màu xanh lá của Tiểu Hắc.
“Meo meo ~”
Tiểu Hắc liếc một cái, thấy đôi môi của Kỷ Lâm đóng đóng mở mở, còn tưởng rằng chủ nhân của mình cũng muốn chơi cùng mình, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, hướng về phía miệng của Kỷ Lâm nhoáng một cái.
Tới đây chủ nhân, qua đây chơi với tôi ~ chơi với tôi nha ~~
Kỷ Lâm sờ sờ môi, không có bị thương, Tiểu Hắc xem như có lương tâm, thu hồi móng tay, thảo nào nhẹ như vậy, thì ra không phải là ôm người, là con mèo.
Kỷ Lâm đem Tiểu Hắc thả trên giường, nhìn nó nhẹ nhàng linh hoạt nhảy tới ngực của Hoàn Tử, cũng đi theo ngồi bên cạnh Hoàn Tử, “Buồn bực?”
Hoàn Tử giật giật môi, không lên tiếng, lỗ tai nhỏ màu trắng đỏ một vòng, bị huấn luyện viên bắt được chơi cùng mèo, thật sự là quá mất mặt.
“Một lát nữa huấn luyện viên đi mua cơm cho cháu, ăn cơm trưa xong chúng ta xuống dưới đi bộ một chút có được không?” Dừng một chút, cảm thấy nói như vậy đứa nhỏ sẽ không cảm thấy hứng thú, liền tăng thêm một câu, “Bên ngoài có mấy cây thông lớn, phía trên còn có rất nhiều quả thông, nhìn rất đẹp.”
Hoàn Tử không lên tiếng, nhưng ngẩng đầu lên, cậu nhìn Kỷ Lâm như sóc con xin ăn, mềm mại đáng yêu, tình thương của cha trong lòng Kỷ Lâm dâng lên mãnh liệt, lập tức đứng lên, “Bây giờ huấn luyện viên sẽ đi xuống dưới mua, cháu ngoan ngoãn ở đây không cho phép ra phòng bệnh, biết không?”
Thấy Hoàn Tử ngoan ngoãn đáp, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua y tá phòng trực, vẫn không quên bước vào dặn dò một chút, để cho nhiều y tá giúp một tay nhìn đứa nhỏ trong phòng bệnh.
Bên cạnh bệnh viện có một tiệm cơm không tệ, bên trong có nhiều hải sản rất ngon, nhưng Hoàn Tử bây giờ chỉ có thể húp cháo, Kỷ Lâm tiếc nuối nhìn cháo bí đỏ trên tay mình một chút, lần này thôi, lần sau anh nhất định phải mang đứa nhỏ đi ăn một bữa thật ngon.
Hoàn Tử thích ăn thịt hơn, nhưng cũng chưa bao giờ kén ăn, có thịt thì ăn, không có cũng không cần, một hơi húp hết sạch cháo Kỷ Lâm mang về, rồi mới đặt cái muỗng xuống, nhỏ giọng hỏi một câu, “Huấn luyện viên Kỷ, bên ngoài nóng không?”
Nụ cười trên mặt Kỷ Lâm sâu hơn, cố ý làm bộ như nghe không hiểu ý trong lời nói của cậu, “Nóng, cháu xem đi, trên mặt huấn luyện viên cũng toát mồ hôi hết cả rồi.”
“A....” Hoàn Tử níu lấy góc chăn, cúi đầu, có chút thất vọng.
“Lừa cháu đó.” Kỷ Lâm nhìn mặt bánh bao của đứa nhỏ, khom lưng nhặt giầy của Hoàn Tử lên, cho cậu đi từng chiếc xong mới nói: “Hôm nay vừa đúng trời đầy mây, chúng ta có thể xuống dưới đi dạo một chút, có được không?”
Hoàn Tử nghe vậy, mắt sáng lên, vội vàng gật đầu không ngừng, nhảy trên đất chủ động cầm tay Kỷ Lâm, chạy ra ngoài phòng bệnh.
“Chậm một chút đi” mắt Kỷ Lâm tươi cười nói, “Chúng ta thảo luận một chút, chuyện này không được nói cho mẹ biết không? Nếu mẹ biết sẽ tức giận.”
Ngoài miệng Diệp Chi mặc dù không có gì, nhưng bộ dáng có chút khẩn trương, cũng biết cô khẳng định không tán thành việc Hoàn Tử vừa hết bệnh liền chạy xuống dưới lầu.
Hoàn Tử hiểu ý gật gật đầu, còn phối hợp làm động tác thở dài, Kỷ Lâm nhìn mà buồn cười.
Trong sân bệnh viện thật ra không có gì có thể nhìn, một xe bán nước nhỏ với những khuôn mặt âu sầu của người nhà bệnh nhân, Kỷ Lâm dẫn Hoàn Tử vòng qua đám người, đi tới cửa bệnh viện đến dưới hai cây thông lớn.
“Đây… ngửi, mùi có thơm không?” Kỷ Lâm lấy ở dưới gốc cây một quả thông đặt dưới mũi Hoàn Tử.
Hoàn Tử chỉ ngửi một chút, liền cau mày đẩy tay Kỷ Lâm ra, hiển nhiên là không quá vui vẻ với mùi của cây thông.
“Quên những gì huấn luyện viên đã nói với cháu đúng không?” Kỷ Lâm nắm trong tay quả thông kia, thái độ lạnh lùng “Đứng như tùng, ngồi như chuông, chính là cây thông này.” Anh chỉ vào cây thông trước mặt, cầm tay Hoàn Tử sờ sờ thân cây khô, “Nhìn thấy chưa? Sẽ phải giống như vậy, đứng thẳng tắp, dù lúc nào cũng tuyệt không khom lưng. Mặc dù mùi quả thông không dễ ngửi, nhưng cháu cũng phải nhớ. Là đàn ông, sẽ phải như cây thông, không thể như cây liễu.”
Nói xong, đem quả thông nhét vào trong tay Hoàn Tử lần nữa, nhìn Hoàn Tử cố gắng ngửi mấy cái, lúc này mới khôi phục thái độ cười hì hì bình thường, móc khăn ướt ra lau từng ngón tay của cậu thật sạch sẽ, cho đến khi trên đầu mười ngón tay của Hoàn Tử cũng dính mùi trà xanh trên khăn ướt, lúc này mới dừng lại.
Bệnh của Hoàn Tử nói nghiêm trọng thì thật ra cũng không nghiêm trọng, nhưng khi còn bé con trai bị bệnh nên Diệp Chi sợ, vì vậy mới cực kỳ căng thẳng. Kỷ Lâm thấy hiện tại đứa trẻ rất hoạt bát, đã sớm có thể xuất viện, lúc này mới dẫn cậu xuống.
Không biết thế nào, mỗi lần anh thấy Hoàn Tử cố gắng nâng cao sức khỏe của bản thân, cố gắng hướng mình theo phương hướng phát triển anh dạy thì hận không thể đem đứa trẻ đoạt lại về nhà mà nuôi.
Đứa bé vừa biết điều vừa biết nghe lời như vậy, chỉ cần có người hướng dẫn tốt, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ. Diệp Chi thì không có vấn đề, nhưng chồng của Diệp Chi......
Kỷ Lâm day day huyệt thái dương, cúi đầu nhìn Hoàn Tử.
Mới vừa nghe một ít lời nói của mình, đứa trẻ cố ý muốn hái một quả thông mang về. Mặc dù cậu cái gì cũng không nói, nhưng muốn quả thông, thoạt nhìn giống như là đứa bé mới vừa phát hiện sự vật mới mẻ, Kỷ Lâm lại biết, tiểu tử này nhất định là đem lời nói của mình ghi tạc vào trong lòng, muốn dùng hạt thông khích lệ mình đây mà.
Đứa bé mới hơn năm tuổi một chút, làm sao lại có thể hiểu chuyện như vậy. Chẳng những chú ý đến sắc mặt của người lớn, còn biết làm sao để cho sức khỏe mình trở nên tốt hơn. Trong mắt của Kỷ Lâm hơi phức tạp, nếu nói đứa nhỏ này không có trải qua cái gì, ngay cả anh mình cũng không tin.
Ở dưới lầu chạy một vòng, trên mặt Hoàn Tử đã ra mồ hôi, Kỷ Lâm lau sạch sẽ cho cậu rồi nhìn cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, lúc này mới đi rót một ly nước ấm, đợi nước nguội mới đưa cho Hoàn Tử, “Uống một hớp.”
Hoàn Tử nhận lấy ly sứ màu trắng Kỷ Lâm mới vừa mua ở bên ngoài, nhìn một chút thấy phía trên có con gà nhỏ, cảm thấy không phù hợp với thẩm mỹ quan của mình, nhưng vẫn uống hết nước trong ly, rồi mới trả lại cho Kỷ Lâm.
“Hoàn Tử, có phải mẹ cháu rất mệt hay không.” Kỷ Lâm cầm ly nước định đi rót một ly nước ấm, đi vài bước chợt ngừng lại, quay đầu không giải thích được hỏi Hoàn Tử một câu.
Hoàn Tử không chút do dự gật đầu một cái, mẹ rất mệt mỏi, bà ngoại nói vì nuôi mình, mẹ thậm chí ngủ cũng chưa đủ.
“Vậy cháu...... ba cháu đâu?” Kỷ Lâm nắm thật chặt cái ly trong tay, do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi lên.
Thấy đứa trẻ nghiêng đầu, một bộ nghe không hiểu lại tăng thêm một câu, “Chú nói, ba cháu, có phải công việc rất bận hay không?” Bận đến nỗi con trai ruột ngã bệnh cũng không đến thăm một chút.
Kỷ Lâm vừa dứt lời, đã cảm thấy ánh mắt Hoàn Tử trở nên có chút kỳ quái.
Anh ngượng ngùng sờ sờ mặt của mình, cho là mình nhắc tới ba Hoàn Tử khiến đứa trẻ mất hứng, trong miệng thấy hơi khổ sở. Anh vốn không muốn hỏi, nhưng nhịn nhiều ngày như vậy, thật sự là không nhịn nổi nữa, nếu hôm nay không hỏi rõ ràng, anh cảm giác buổi tối ngủ không ngon.
“Huấn luyện viên Kỷ, có phải chú muốn làm ba cháu hay không?”
Hoàn Tử nghiêm mặt bình tĩnh nhìn Kỷ Lâm.
“Ha ha, không có, không có...... Làm sao biết chứ? Hoàn Tử cháu đừng đoán mò.”
“Chú không muốn sao?” Hoàn Tử nhìn ánh mắt của Kỷ Lâm, “Nhưng chú Mạnh muốn.”
“Cái gì?” Kỷ Lâm nắm chặt tay căng thẳng nói, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận ngập trời, thì ra ngày đó người đàn ông kia là có ý định này. Thế nhưng lại muốn phá hư gia đình Diệp Chi, tên tiểu nhân này.
Anh vừa định há mồm nói Hoàn Tử cẩn thận cái chú tiểu nhân đó, chỉ nghe thấy đứa trẻ lạnh nhạt nói, “Mẹ nhất định sẽ tìm ba mới cho cháu.”
“Cái... cái gì?” Ba mới? Hô hấp Kỷ Lâm cứng lại, Hoàn Tử đây là ý gì?
“Cháu không có ba, trước đây cũng chưa từng có.” Dù thế nào đi nữa cậu trước nay chưa có gặp qua ba.
Trong đại não oanh một tiếng, trong nháy mắt biến thành trống rỗng, không dám tin mừng như điên trái tim đập liên hồi. Kỷ Lâm lui về phía sau một bước, tay run một cái, ly sứ trắng ở trong tay tụt ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra bộp một tiếng, giòn giã, giống như cái ly này mới từ dưới đất chui lên.
Mây đen trở ngại bay hết, chỉ còn một mảnh ý tươi tốt phồn thịnh, vui vẻ.