Editor: Băng ngàn năm
Kỷ Lâm vừa ra khỏi võ đường thì nhận được điện thoại của một người bạn, tìm anh đi uống rượu, suy nghĩ một lát, dù thế nào đi nữa anh cũng không có bận gì, lập tức đồng ý.
Mấy anh em ở trong phòng bao riêng uống bia đến tận nửa đêm mới dừng lại, mỗi người một hướng đi ra khỏi khách sạn. Kỷ Lâm uống rượu ít nhất, nên ở lại cuối cùng chăm sóc mấy người uống say như chết.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy có người gọi anh, Kỷ Lâm không tiếp xúc nhiều với trẻ con, trừ Tiểu Ngư ra thì gần như không có người khác, lại càng không có người gọi anh là chú Kỷ rồi.
Nghi ngờ quay đầu nhìn lại, vừa hay cách đó không xa nhìn thấy Hoàn Tử đang lôi kéo vạt áo Diệp Chi nhìn anh như nhìn ba của mình, muốn mở miệng nhờ lại không dám.
Kỷ Lâm nói với mấy anh em đi trước, bản thân thì đến trước mặt Hoàn Tử, cười híp mắt nói: “Ai da, sao hôm nay lại gọi là chú vậy hả?” Mấy lần trước ở võ đài, Kỷ Lâm mất rất nhiều sức lực, Hoàn Tử cũng chỉ gọi anh là huấn luyện viên Kỷ, tối nay thế nào lại đổi thành gọi anh là chú Kỷ?
“Chú Mạnh, chú đi đi, cháu với mẹ có chú Kỷ rồi, chú Kỷ sẽ đưa cháu với mẹ về nhà.” Hoàn Tử nheo mắt lại, đứng bên cạnh Kỷ Lâm với vẻ mặt làm chuyện xấu giống nhau như đúc, nhưng người trong cuộc lại không biết.
“Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhỏ giọng la cậu một câu, đứa nhỏ này, tại sao càng ngày càng kỳ cục, tại sao có thể tùy tiện phiền toái huấn luyện viên.
Cô vừa định mở miệng cự tuyệt, thì nghe Kỷ Lâm ở bên tai nói: “Được, chúng ta vừa vặn thuận đường, đi thôi, xe chú để ở bên đó.” Trên mặt anh tươi cười nhìn Hoàn Tử, nhưng thật ra là nói với Diệp Chi.
“Thật xin lỗi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi......” Diệp Chi lời nói còn chưa nói hết, thì bị Hoàn Tử cắt đứt.
“Mẹ, đi thôi, chú Kỷ chờ sốt ruột rồi.” Nói xong nhìn Mạnh Trường Thụy phất phất tay, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, nói “Chú Mạnh gặp lại sau.”
Diệp Chi bất đắc dĩ vỗ trán, bình thường đứa nhỏ này đối với người nào cũng làm vẻ mặt lạnh lùng. Làm sao lại đối với Kỷ Lâm như vậy? Như quen thuộc từ lâu? Thôi, phiền Kỷ Lâm đưa bọn họ một đoạn đường, mấy ngày nữa cô mời anh ăn cơm, coi như báo đáp.
Dù sao ở trước cửa tiệm cơm lôi lôi kéo kéo rất khó coi, Diệp Chi là một người sĩ diện, cảm thấy người khác dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình thấy không được tự nhiên.
Lập tức quay đầu nhìn Mạnh Trường Thụy nói: “Trường Thụy, vậy thì không làm phiền anh, hôm nào về nhà mới thì sẽ đến thăm.”
“Cũng được.” Cho tới lúc này, Mạnh Trường Thụy cũng chỉ có thể đồng ý, anh cau mày quan sát Kỷ Lâm mấy lần, con ngươi không tự chủ rụt một cái.
Kỷ Lâm mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái, nhìn như uể oải, nhưng trên thực tế thân hình lại thẳng tắp. Tình địch của mình vừa cao lớn lại thon dài. Một tay anh đặt trong túi, một cái tay khác dắt Hoàn Tử, đơn giản đứng tại chỗ, nhưng làm cho người khác không dời mắt được.
Như vậy cũng không phải là làm người khác chú ý nhất, ánh mắt Mạnh Trường Thụy nhìn quét qua mặt Kỷ Lâm, trong lòng dâng lên một mùi giấm chua nồng nặc.
Mặt Kỷ Lâm nhỏ thon dài, sống mũi thẳng, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không, đèn đường vàng ấm chiếu xuống càng lộ vẻ đẹp trai khác thường.
Tim Mạnh Trường Thụy đập nhanh, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, nhìn Diệp Chi chào hỏi rồi mới lái xe đi.
“Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền anh, tiểu tử thúi hôm nay thật tùy hứng.” Diệp Chi đi theo phía sau Kỷ Lâm với Hoàn Tử, bất đắc dĩ nói.
“Chuyện nhỏ.” Kỷ Lâm cười nói: “Tôi còn vui mừng vì gặp được Hoàn Tử.” Nói xong, đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của Hoàn Tử.
Lần này Hoàn Tử không phản kháng, ngược lại còn nhìn Kỷ Lâm nở nụ cười, làm cho Kỷ Lâm thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà kinh hãi), nhìn Hoàn Tử chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Hoàn Tử, ngày mai đến sớm hơn chút đi, chú sẽ thiên vị chỉ dạy cho cháu một chút” Hoàn Tử không hiểu thiên vị là gì, nhưng không cự tuyệt anh gật đầu đồng ý.
Mặc dù trong miệng cậu chưa bao giờ nói, nhưng thực tế lại rất thích sống chung một chỗ với Kỷ Lâm. Ở trong lòng cậu, địa vị huấn luyện viên Kỷ chỉ đứng sau người nhà, thậm chí so với một người thích nhất là đọc sách như cậu, hiện tại anh đã quan trọng hơn cả sách.
“Mấy ngày nay có đau chân không?”
“Không đau.”
“Ở nhà có tự mình luyện tập hay không?”
“Có.”
“Này có nhớ huấn luyện viên không?”
“......”
“Nhớ hay không nhớ?” Kỷ Lâm ôm lấy Hoàn Tử, thấp người đặt cậu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, vẫn không biết xấu hổ hỏi.
Hoàn Tử nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Kỷ Lâm, mím môi không nói lời nào.
“Thật không có nhớ sao? Huấn luyện viên thấy thật đau lòng nha.” Kỷ Lâm mắt nhỏ dài khép hờ, ảm đạm nói, “Chú rất nhớ Hoàn Tử đó.”
Hoàn Tử nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt huấn luyện viên như vậy là muốn khóc sao? Nhưng đàn ông làm sao lại khóc? Thật ra thì cậu…cậu cũng có chút nhớ huấn luyện viên...... Vậy thì có thể nói một lần. Không nói huấn luyện viên có thể sẽ khóc.
Nghĩ tới đây, Hoàn Tử nắm tay thành quả đấm nhỏ, ngập ngừng nói: “Nhớ, có nhớ.”
Kỷ Lâm nghe vậy vui sướиɠ, ‘Chụt’ một tiếng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử, nói: “Ngoan.”
Diệp Chi ở một bên nhìn bọn họ cười nói, trong lòng chợt thấy ấm áp, Hoàn Tử đang phát triển có lẽ cần một người đàn ông trẻ tuổi dạy dỗ. Mặc dù cậu học Taekwondo chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng có thể thấy được, so với trước cả ngày ở nhà đọc sách không nhúc nhích, đứa nhỏ quả thật hoạt bát hơn rất nhiều.
Huấn luyện viên Kỷ quả thật cũng không tệ, xem ra nên sắp xếp thời gian mời người ta ăn một bữa cơm.
Nhà Diệp Chi ở phía đông thành phố C, mà nhà Kỷ Lâm thì ở phía tây thành phố C, cách nhau một trường đại học, thật ra cũng không gọi là xa.
Kỷ Lâm theo sự chỉ dẫn của Diệp Chi, chở hai mẹ con đến lầu dưới.
“Huấn luyện viên Kỷ, có thể cho tôi xin số điện thoại không? Mấy ngày nữa cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Điện thoại có thể, nhưng ăn cơm thì không cần.” Kỷ Lâm cười nhận lấy điện thoại của Diệp Chi, ngón tay bấm thật nhanh số điện thoại của mình rồi gọi qua điện thoại của bản thân sau mới lưu lại, rồi cầm điện thoại của bản thân lưu số của cô vào, sau mới trả lại cho Diệp Chi.
“Nếu cô cảm thấy băn khoăn, thì cho tôi mượn Hoàn Tử nuôi mấy ngày đi, ha ha.” Lời còn chưa nói hết, bản thân đã cười vui vẻ.
“Được, anh nuôi lớn rồi trả lại cho tôi.” Diệp Chi cười cười đáp lại, đưa tay cởi dây an toàn, nhưng cởi nửa ngày cũng không có cởi ra được.
“Để tôi giúp cho.” Kỷ Lâm rất nhanh chú ý thấy cô đang rất chật vật, hơi nhổm người lên, đưa tay phải ra giúp Diệp Chi cởi dây an toàn.
Thế nhưng dây an toàn hôm nay không biết bị cái gì, thế nào cũng không tháo ra được. Kỷ Lâm không thể làm gì khác hơn là nhướng toàn bộ người về phía Diệp Chi.
Chỉ là như vậy, hai người lại trong tư thế mập mờ, hai cái đầu lần lượt xúm lại, nếu nhìn nghiêng giống như là đang hôn nhau.
Lúc này cửa xe đã mở, nhưng dây an toàn làm thế nào cũng không tháo ra được, Diệp Chi với Kỷ Lâm đang cố gắng tháo ra, nên không chú ý tới hai người đang trong tư thế mập mờ.
“Chi Chi?” Ba Diệp từ hội cờ tướng trở về nhà, nhìn thấy dưới lầu nhà mình đậu một chiếc Land Rover, dù là đèn đường vằng hơi mờ nhưng cũng không giấu được.
Ba Diệp rất thích xe hơi, hơn nữa yêu xe Jeep, lúc vừa thấy chiếc Land Rover, đã không dời mắt được rồi, từ đuôi xe đi tới đầu xe, tỉ mỉ nhìn qua một lần. Đang cố nén du͙© vọиɠ sờ một cái để rời đi, lại liếc tới trong xe.
Ngay lập tức trợn to hai mắt, người ngồi ghế cạnh tài xế đang hôn một người đàn ông, không phải là con gái của mình sao?
Ba Diệp ho nhẹ một tiếng, trong xe hai người lại không nghe thấy, không có cách nào khác, ông chỉ có thể mở miệng kêu Diệp Chi một tiếng.
Diệp Chi mới nghe đến giọng của ba mình, kinh ngạc một chút, vừa định trả lời, thì thấy mình và Kỷ Lâm đang ở tư thế mập mờ, cũng không biết ba mình ở bên cạnh nhìn bao lâu rồi. Trong lòng Diệp Chi hoảng hốt, liều mạng ngẩng đầu lên.
Ngay lúc này Kỷ Lâm lại cúi đầu xuống, hết sức chuyên chú cởi dây an toàn cho cô, đầu cách Diệp Chi chỉ có mấy cm, cô vừa ngẩng đầu, đôi môi vừa vặn liền dính lên trán Kỷ Lâm.
Chuyện này...... Chuyện này...... Người tuổi trẻ bây giờ cũng quá tùy tiện rồi. Anh vẫn còn ở trước mặt. Ba Diệp tức giận hít vào một ngụm khí lạnh, vừa định mở miệng nói với Diệp Chi, nhưng chợt nhớ tới Hoàn Tử.
Hai người ở trước mặt hôn môi? Như vậy Hoàn Tử là chẳng phải là vừa vặn ở phía sau nhìn sao?
Nghĩ như vậy, Ba Diệp cũng không đoái hoài tới sẽ trách mắng Diệp Chi, đi nhanh đến, mở cửa xe ôm Hoàn Tử ra, nói một câu, “Ba ôm thằng bé đi lên trước.” Cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, làm Diệp Chi muốn giải thích cũng không giải thích được.
Quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nhìn Kỷ Lâm, “Mới vừa rồi...... Thật sự là xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Mà cơ thể Kỷ Lâm lúc này đã hoàn toàn cứng ngắc, mặc dù biết nụ hôn đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ở trong lòng của anh lại thấy ấm áp.
Trên trán còn có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại ướŧ áŧ, trái tim trong l*иg ngực càng đập càng mãnh liệt, trên người cô có mùi thơm ngát thoảng thoảng bay vào mũi anh.
Kỷ Lâm cảm thấy da mặt nóng lên, trên tay không tự chủ dùng lực, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, Diệp Chi cúi đầu xem xét, dai an toàn tháo mãi không ra đã bị anh bóp nát.
“Không có, khụ, không có việc gì.” Kỷ Lâm đem dây an toàn bị đứt quăng sang một bên, nghiêng đầu sang chỗ khác cố gắng trấn định, “Tốt lắm, đã tháo được rồi.”
“A, huấn luyện viên Kỷ hẹn gặp lại.” Diệp Chi xuống xe, nhìn Kỷ Lâm phất phất tay, rồi đóng cửa xe lại, mới đặt một chân lên lầu, lại ngừng, nhìn về phía sau dặn dò một câu, “Lái xe chậm một chút.”
Kỷ Lâm gật đầu một cái, nhấn ga, chiếc Land Rover thẳng một đường ra khỏi khu chung cư.
Diệp Chi về đến nhà, không đợi cởϊ áσ khoác, đã bị ba Diệp kéo sang một bên.
Ba Diệp mặt đen xì, nghiêm túc nói: “Chi Chi, về sau con chú ý một chút.”
Diệp Chi nháy mắt mấy cái, không hiểu ba cô ý tứ, “Dạ?”
Ba Diệp xoa xoa đôi bàn tay, hình như là cảm thấy khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra, “Ba biết con đến tuổi kết hôn rồi, nhưng mà…nhưng mà tối nay Hoàn Tử có ở đó, làm sao các con lại không biết kiêng dè hả?”
Chuyện như vậy vốn là mẹ Diệp nói, nhưng tối nay cảnh tượng dưới lầu mẹ Diệp không nhìn thấy, Ba Diệp mặc dù cảm thấy thật mất mặt, nhưng là vì cháu ngoại, nên làm mặt dày nói với con gái. ‘‘Lỡ may Hoàn Tử bị dạy hư thì làm thế nào.’’
“Ba, ba hiểu lầm.” Diệp Chi dở khóc dở cười, “Đó là huấn luyện viên của Hoàn Tử, chúng con......”
“Không trách được. Như vậy mới đồng ý cho Hoàn Tử đi học Taekwondo dễ dàng.” Ba Diệp bừng tỉnh hiểu ra “Ba hiểu.”
“Ba, không phải như vậy, ba hãy nghe con nói......”
“Tốt lắm, ba không phải là khó khăn gì. Chỉ là về sau các con chú ý một chút là được, ba hiểu mà.”
Nói xong, Ba Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nhỏ đi vào phòng khách xem kịch, nghĩ con gái rốt cuộc đã có bạn trai.
Diệp Chi đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, ba biết cái gì. Căn bản cô và Kỷ Lâm chuyện gì cũng không có.