Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 5: Tứ tiểu thư thật sự chạy!

"Tứ tiểu thư, ngươi...... Ngươi làm sao vậy?"

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Hoàng Nguyệt Ly một thân bạch y từ trong phòng "bay" ra.

"Ai...... Là ai?"

"...... Tam tiểu thư?"

Bạch Nhược Nghiên càng sợ tới mức kêu lên thảm thiết.

Một ma ma nhìn ra có điểm không thích hợp, bước một bước thật xa đi lên phía trước, chắn trước mặt Bạch Nhược Nghiên, nói: "Tứ tiểu thư, đừng hoảng hốt, lão nô nhìn thấy tam tiểu thư không giống như là quỷ. Người nào dám ở Hầu phủ chúng ta giả thần lộng...... quỷ......"

Một lần nữa, đôi mắt đen thâm trầm như mực của Hoàng Nguyệt Ly, lạnh băng chăm chú nhìn vào nàng ta, trong đầu ma ma một mảnh choáng váng, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Hoàng Nguyệt Ly nhẹ giọng nói: "Mỗi người tự vả miệng 20 cái, sau đó cút cho ta!"

Âm thanh bàn tay vang lên hết đợt này đến đợt khác. Dưới sự khống chế bởi đồng thuật của Hoàng Nguyệt Ly, mấy nha hoàn bà tử bắt đầu chăm chỉ tự tát mặt mình, bạch! bạch! bạch! rung động, 20 tát qua đi, trên mặt mỗi người đều sưng như bánh bao hấp!

Đánh xong, mấy người từ trên mặt đất bò dậy, thậm chí không rảnh lo đến Bạch Nhược Nghiên còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tè ra quần mà chạy.

Bạch Nhược Nghiên run run rẩy rẩy từ trên mặt đất bò lên, một bên thét chói tai "có quỷ", một bên nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi sân.

Hoàng Nguyệt Ly thong thả ung dung đi theo bọn họ ra phía sau, đi tới cửa biệt viện.

Trên đường cái, người đến người đi.

Hoàng Nguyệt Ly giọng nói thanh thanh, lớn tiếng kêu lên: "Nhanh đến xem, tứ tiểu thư Võ Uy Hầu phủ khỏa thân mà chạy trên đường! Tiểu thư khuê các trắng nõn, dáng người lả lướt, không đẹp không lấy tiền a!"

Trên đường đột nhiên xuất hiện một nữ nhân điên không mặc quần áo. Khi người đi đường nghe được tiếng kêu của Hoàng Nguyệt Ly thì giật nảy mình, nghỉ chân sôi nổi quan sát.

Hiện tại nghe được Hoàng Nguyệt Ly một phen lời nói kính bạo như thế, càng là làm người có tâm bát quái nổi lên. Người vây xem càng ngày càng nhiều, đem Bạch Nhược Nghiên vây quanh ở trung tâm, chung quanh 360 độ không có góc chết mà tiến hành vây xem, còn không ngừng xoi mói.

"Oa, nữ nhân điên này lớn lên nhìn cũng rất tao nhã, dáng người cũng không kém, đáng tiếc đầu óc không rõ ràng lắm a. Bất quá, ta có cái đệ đệ bị đần, hơn 30 tuổi cũng chưa cưới được tức phụ, đem nàng nhặt về thế nhưng thật ra vừa lúc xứng đôi?"

"Hắc, ngươi chắc chắn là đang nằm mơ! Ngươi không nghe được vừa rồi có người nói sao? Đây chính là tứ tiểu thư Võ Uy Hầu phủ, cho dù nàng ta là ngốc tử, đến được phiên đệ đệ của ngươi?"

"Gì? Sao có thể? Ta đã nghe nói tam tiểu thư Võ Uy Hầu phủ là một phế vật, tứ tiểu thư không phải nghe nói thiên phú rất không tồi sao? Như thế nào có thể là người điên? Còn ở bên đường khỏa thân?"

"Bất quá, thật giống như là Bạch tứ tiểu thư a......"

"Cái gì cái gì? Ngươi không nhìn lầm đi?"

"Ta đương nhiên không có khả năng nhìn lầm rồi! Hàng xóm của cữu cữu ta là đồng liêu của nhị biểu đệ - anh rể của mẹ nàng.... Chính là người gác cổng của Võ Uy Hầu phủ, ta như thế nào có thể nhận sai? Đây là tứ tiểu thư Bạch gia!"

"Thật đúng là như vậy? Đường đường là một tiểu thư khuê các, vì sao lại khỏa thân?"

"Ta làm sao mà biết?"

"Hắc hắc, nghe nói, có một số nhân gia tiểu thư phú quý trời sinh phạm tiện, có loại yêu thích đặc thù, không chỉ có thích khỏa thân, còn thích bị đánh đâu, nghe nói còn có yêu thích ăn c-ư**...... yêu thích biếи ŧɦái, người thường lý giải không được a......"

"Ài, ngươi thôi đừng nói nữa, ta muốn ói ra, thói đời bây giờ......"

Hoàng Nguyệt Ly rống xong một rống kia, liền bí mật ẩn nấp.

Ai cũng không chú ý tới, bên cạnh đại môn biệt viện Hầu phủ, có một thiếu nữ chống cằm ngồi ở trên ngạch cửa, hăng hái lắng nghe.

"Tặc tặc tặc (tiếng tặc lưỡi), cái Nam Việt Quốc nho nhỏ này, quốc lực không cường đại, trình độ tu luyện cũng thấp đến nỗi muốn mất mạng, nhưng cái đại thúc trên đường lại có kiến thức như thế, biết có người thích ăn c-ư**......"

Đúng lúc này, Bạch Nhược Nghiên tựa hồ như tỉnh táo lại.