Hai Chàng Đại Gia

Chương 48

Thứ có thể phá tan một mối quan hệ giữa hai người đó là sự xuất hiện của người thứ ba.

Tôi mở choàng mắt thì gặp ngay Doãn An Thất đang ngồi ở đầu giường, anh đang gọt vỏ táo, lớp vỏ mỏng được cắt men theo con dao trên tay anh, cắt xong vòng cuối cùng anh ngẩng đầu lên vừa khéo bắt gặp ánh mắt tôi.

Thế giới này có lẽ đều là giả dối.

Tất cả những thứ tôi cho là thật đều đã bị người đàn ông này tô vẽ, đổi thay rồi bày ra trước mắt mình.

Chín năm trước anh mới bao nhiêu? Chẳng qua chỉ là một chàng trai vừa lên đôi mươi mà đã có thể đùa bỡn xoay tôi quay mòng mòng, khiến tôi sướиɠ vui, đớn đau, điên cuồng vì anh.

Nếu như anh đã muốn giấu vậy tại sao không giấu đến cùng, tại sao anh cứ phải xé ra một lỗ hổng để tôi tìm kiếm sự thật.

Chuyện bất ngờ trong buổi tiệc sinh nhật có thể là thật nên mới làm rối loạn kế hoạch của anh, thế kế hoạch ban đầu của anh là gì, có phải anh định xem tôi như con ếch trong nồi nước ấm từng chút một nhử mồi dẫn dắt tôi đi tìm sự thật năm đó, để rồi khiến tôi không cách nào phủ nhận tất cả những điều tôi cho là đúng, tất cả những thứ tôi cho là mình biết rõ đều là sự giả dối?

Anh vô cùng bình tĩnh dưới ánh nhìn chất vấn của tôi, như thể cảnh tượng này đã diễn ra không biết bao lần trong đầu anh.

"Tại sao?" Tôi chẳng tài nào hiểu được tại sao anh phải làm nhiều trò như thế.

"Vì làm thế tụi mình mới có hi vọng ở bên nhau."

Tôi đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời nhưng chẳng có cái nào giống của anh. Động tác gọt táo của anh nhanh gọn và rất quen tay.

"Anh có thể kể cho tôi nghe không?"

"Em muốn biết điều gì?

Tôi xoa xoa ngón tay: "Tất cả."

"Em muốn biết mình có nɠɵạı ŧìиɧ, có lên giường với cô ta không?"

"Ừ."

"Ha, " Doãn An Thất ngước lên cười nhạt nhìn tôi, "Nếu phải thì sao, em định làm gì."

Nếu như tôi nɠɵạı ŧìиɧ...

Mọi ràng buộc đều đến từ hai phía, chứng ưa sạch sẽ của tôi không phải chỉ với Doãn An Thất mà còn với chính mình, có thể tôi sẽ nói toàn bộ sự thật với Doãn An Thất rồi yêu cầu chia tay, lý do là vì tình cảm giữa hai chúng tôi không còn trong sạch nữa, tôi đã phản bội anh, tôi không có tư cách ở lại bên cạnh anh.

"Em sẽ bỏ anh, cho dù người tổn thương phải là anh còn em mới là người nɠɵạı ŧìиɧ, " Doãn An Thất ném hột táo đi, cắt táo thành từng miếng, "Anh sẽ bảo rằng anh không để tâm và níu kéo em lại, nhưng em sẽ luôn trốn tránh, sẽ không ngừng xin lỗi anh, cho dù sau này có quay lại thì trong lòng em sẽ luôn tồn tại một vết nhơ khó xóa khiến em sầu lo, đau khổ."

Tôi há miệng nhưng không sao phản bác được, hơn ai hết tôi biết mình sẽ trách móc bản thân hơn bất kỳ ai khác, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể sẽ buộc tôi làm ra chuyện như Doãn An Thất nói.

Nhưng chừng nào chuyện còn chưa nghiêm trọng đến thế thì tôi cũng không biết mình sẽ hành động ra sao, hoặc có lẽ sẽ không nát bét như những gì anh tưởng tượng ——

"Anh không dám đánh cược Tiểu Bạch à, " táo đã được cắt thành từng miếng nhỏ, Doãn An Thất đặt dao xuống cầm chiếc muỗng inox lên nghiền táo một cách từ tốn, "Anh không dám đánh cược xem em sẽ làm gì, thế nên lúc Tô Dật gọi điện bảo anh sang thì việc anh làm đầu tiên là tiêu hủy hết dấu vết, niêm phong toàn bộ sự việc, em chưa nɠɵạı ŧìиɧ, em vẫn rất sạch sẽ, em chẳng làm gì cả."

"Lẽ ra anh nên nói cho tôi biết, tôi mới là người có lỗi..."

"Không, em vô tội, " Doãn An Thất ngẩng đầu, hàng mi dài của anh run run, "Họ luôn muốn chia cắt chúng ta, anh cứ tưởng mục tiêu của cô ta là anh nên mới diễn trò đánh lừa cô ta, nào ngờ tối hôm đó em đến quán bar uống rượu lại bị sập bẫy, là lỗi của anh đã không bảo vệ được em."

"Đó là chuyện của tôi..." Tôi không tài nào hiểu được lối suy nghĩ của anh, tại sao anh cứ phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

"Im đi, " Doãn An Thất nhẹ nhàng bật thốt lên hai chữ ấy, chừng như đã kiềm nén đến cực hạn, "Tiểu Bạch anh không muốn phải hận em."

Có lẽ lỗi lầm lớn nhất giữa hai chúng tôi đó là đã quá yêu nhau.

"Về sau thì thế nào, đứa trẻ là sao thế?"

"Cô ta đã đồng ý điều kiện của anh và quay về nói với bà chủ của mình người cô lên giường cùng là anh."

"Bà chủ của cô ta là ai?"

"Mẹ anh."

"Tại sao bác gái lại phải làm vậy?"

"Cuối cùng thì bà cũng biết anh không phải con trai của chồng mình, bà yêu ông ấy hơn anh, định hạ bệ anh rồi đón một đứa con riêng khác về nuôi nấng, em xem, tình cảm của bà vĩ đại biết bao."

Trong nháy mắt tôi chẳng nói được gì, cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

"Lúc bà còn chưa biết chuyện, hầu như lúc nào cũng dặn anh phải giữ chặt lấy em, có rất nhiều người muốn có được vị trí của anh, tính tình bướng bỉnh và những rắc rối anh gây ra chỉ có em mới giải quyết được," Doãn An Thất vừa nói vừa mở nắp hộp sữa chua rót vào, "Sau này khi biết được sự thật thì bà nhận ra nếu muốn giải quyết anh thì điều kiện tiên quyết là không có em ngáng đường mới được, thế nên bà quyết định gài bẫy chia cắt chúng ta."

"Không còn em thì anh sẽ trở nên trơ trọi, chẳng nơi nương tựa, bà những tưởng rằng chuyện thất tình sẽ khiến anh suy sụp tinh thần."

"Chuyện tôi nɠɵạı ŧìиɧ xảy ra lúc nào, anh giấu tôi bao lâu rồi?"

"Vài ngày trước khi em nghi ngờ anh nɠɵạı ŧìиɧ, lâu quá rồi anh không nhớ rõ, " Anh lấy muỗng khuấy đều những miếng táo nhỏ và sữa chua, chút xúc động khi nãy chẳng còn thấy đâu, giờ phút này anh thờ ơ đến lạ, "Lúc đó anh muốn dẫn em bỏ đi nhưng em không chịu, sau này nghĩ lại mới nhận ra lúc đó mình nói chuyện ngu ghê."

"Tôi vốn là người trong cuộc, lẽ ra phải có quyền được biết sự thật chứ, vậy mà tôi lại chẳng hay biết chút gì." L*иg ngực tôi quặn thắt, chẳng biết vì anh hay vì chính mình.

"Em muốn anh nói với em chuyện cô ta mang thai à?" Doãn An Thất múc một muỗng táo dầm lên đưa đến bên miệng tôi, "Để rồi em nhẫn tâm bảo cô ta phá thai? Hay là để cô ta sinh con ra rồi nó sẽ gọi em là bố và em cứ thế đón luôn mẹ nó về nhà?"

"Tôi sẽ không làm vậy, Doãn An Thất lẽ ra anh nên tin tưởng tôi." Những ngón tay tôi run lên nhè nhẹ, tôi đang tức giận và căm phẫn.

Doãn An Thất rút muỗng về tự mình ăn một miếng rồi dứt khoát vứt chén thủy tinh xuống đất vỡ choang.

"Tiểu Bạch, em mềm lòng hơn anh nhiều lắm, đến anh còn không nỡ gϊếŧ con em thì làm sao em nhẫn tâm cho được?"

Tôi không biết, tôi không thể biết lúc đó mình sẽ giải quyết thế nào.

"Lúc đứa bé sinh ra trông giống em lắm, anh vừa trông thấy đã yêu thích không thôi, " Doãn An Thất dém góc chăn cho tôi, trông anh như đang hồi tưởng lại quá khứ, "Thế là anh nghĩ hay là mình trộm nuôi nó, đợi khi hai chúng ta kết hôn rồi sẽ lấy danh nghĩa con nuôi để nhận nó về..."

"Doãn An Thất, tại sao anh không nói cho tôi biết, " Tôi cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, há hốc miệng thở hồng hộc, "Nếu như những gì anh nói là sự thật thì tại sao khi cô ta ôm đứa bé đến anh lại không nói cho tôi hay mà lại trốn tránh ánh mắt tôi."

"Lúc đó anh không kịp làm gì cả..."

"Đến lúc kịp làm gì thì bị tôi cầm chai rượu đập đầu rồi phải không?"

Đấy nghe qua quả là một cái cớ và lý do không thể tuyệt vời hơn được nữa.

"Vậy sau này mỗi lần chúng ta gặp nhau đó tại sao anh không nói? Tại sao cứ mặc cho tôi hiểu lầm, tại sao lại xin lỗi tôi, tại sao luôn dùng những lời nói níu kéo ấy để đẩy tôi ra xa?"

Doãn An Thất mím môi không nói gì, thoạt nhìn như bị tôi hỏi đến không biết làm sao trả lời.

Tôi siết chặt ga giường, trong đầu như đang có vô số cây kim điên cuồng đâm chích.

"Doãn An Thất, tôi vẫn luôn không hiểu cái email mật danh đó dường như chỉ có hai chúng ta biết đến."

"Sao lại trùng hợp như vậy, sao lại có chuyện ảnh được gửi vào ngay hòm thư của tôi chứ."

Doãn An Thất vẫn luôn nhìn tôi, chừng như muốn cổ vũ tôi tiếp tục.

"Là anh đã gửi chúng, là anh đã vạch trần tội lỗi của mình, anh muốn khiến tôi đau khổ, anh muốn khiến tôi hoàn toàn rời bỏ anh."

"Lúc đó anh không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu, " Doãn An Thất cười cười, "Có thể ngay khi anh vừa xuất viện là sẽ bị đuổi luôn ra khỏi nhà, bởi vì lúc nằm trong phòng bệnh anh đã nghe mẹ nói hết sự thật với bố, mà ông thì chẳng nói gì cả."

"Có thể ngay hôm sau thôi anh sẽ biến thành một kẻ nghèo kiết xác không còn một xu dính túi, hoặc có khi gặp chuyện bất trắc nào đó rồi biến mất không chút vết tích trong bệnh viện luôn cũng nên."

"Thế nên lúc Tiểu Điềm Điềm đi gặp anh thì anh nói hết sự thật cho cậu ấy, gửi gắm đứa bé cho cậu có đúng không?"

"Đại khái là vậy."

"Vậy tại sao sau này anh không nói với tôi, nãy giờ anh cứ luôn né tránh chuyện này."

"Anh vừa bảo rồi đấy thôi, có thể anh sẽ trở thành một thằng nghèo rớt mồng tơi, em sẽ không ở bên cạnh anh nữa."

"Em sẽ luôn bên anh mà, Doãn An Thất..." Những chuyện khác có thể tôi không dám chắc, nhưng tôi biết cho dù Doãn An Thất có trở nên nghèo đến thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ yêu anh, vẫn sẽ bên cạnh anh.

"Em quên là em mắc chứng ưa sạch sẽ sao?" Doãn An Thất cắt lời tôi, "Em rất xem trọng gia đình mình, gia đình em sẽ ngăn cản chúng ta đến với nhau, có lẽ em sẽ chọn đứng về phía anh, nhưng rồi em cũng sẽ vô cùng khổ sở."

Anh nói như thể đấy là sự thật, lại như đang muốn giấu giếm tôi chuyện gì.

"Về sau thì thế nào?"

"Cũng chẳng có gì, bố bảo ông vẫn thích anh, dù sao thì anh là đứa con do chính ông nuôi nấng, thế là mẹ cũng xem anh và đứa bé như con cháu mình."

Vì đã lỡ yêu ai nên yêu cả đường đi lối về, vì không thủy chung mà hành hạ người mình yêu để rồi hình thành nên mối quan hệ hoang đường phi lý.

"Mọi chuyện đã giải quyết cả rồi vậy sao anh còn không chịu nói."

Anh nâng ngón tay lên chọc chọc má tôi: "Em phải hỏi cho bằng được à?"

Ngón tay anh lạnh buốt, cái lạnh hệt như nhiệt độ bỗng chốc thay đổi trở nên cực kỳ đáng ghét của trái đất.

"Em muốn biết, tại sao vậy?"

Anh bật cười, đó chẳng phải nụ cười mỉa mai hay giả tạo mà là tiếng cười to thoải mái, vui thích.

Tôi im lặng chờ anh cười cho đã, chờ anh lau chút nước mắt nơi khóe mắt.

"Vì anh yêu em, em là người anh yêu nhất trên cõi đời này, anh không nhẫn tâm để em phải tự trách và hổ thẹn.

"Vì anh hận em, tại sao em lại uống ly rượu đó, tại sao em lại phản bội anh, tại sao em lại làm cho cô ta sinh ra đứa trẻ ấy chứ.

"Anh biết cách khiến em không thể quên được anh, khiến em phải chịu đựng sự dằn vặt vừa yêu vừa hận.

"Mỗi lần anh tìm em muốn quay lại là anh vừa mong em tha thứ lại vừa mong em từ chối anh.

"Anh biết em giống anh, là người không dễ dàng tha thứ cho người đã phản bội mình.

"Anh biết em giống anh, chỉ hận không thể đẩy em vào vũng axit để chúng mài mòn, tẩy sạch cả cơ thể em.

"Vậy nên anh bỗng luyến tiếc nói ra sự thật."

Tôi nhìn Doãn An Thất, anh điên cuồng xé toạc vết thương của tôi, cũng điên cuồng cào xé chính vết thương nơi mình, tôi chẳng hiểu sao chúng tôi lại trở nên thế này, tôi cũng không ngờ được thì ra sự thật lại đáng ghét đến thế.

"Em ra nước ngoài tám năm, lỡ như em yêu ai khác thì mọi toan tính của anh chẳng phải thành công cốc sao, em sẽ sống cuộc sống của riêng mình, chẳng chút hổ thẹn và áy náy, rồi sau đó quên mất anh, vứt bỏ anh."

"Em cho rằng tám năm nay em không cứng lên được chỉ vì nguyên nhân tâm lý đấy à?"

Hết chương 48