Hưu Thư Khó Cầu

Chương 34

Tôi cảm thấy, chuyện cầu hưu thư, rời khỏi Mục vương phủ đã vô cùng cấp bách.

Thứ nhất, dựa theo suy đoán thấu đáo của bản công chúa, tôi đã có thể kết luận, tên Văn Mặc Ngọc này làm đủ thứ chuyện là vì muốn giúp bè đảng của Huyền Nguyệt gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mục vương phủ, mục đích hả, e là có tới hai: một là, trước khi vùng vẫy hấp hối có thể thành thân với Nguyệt Nhi; hai là vì muốn giúp chủ tử Huyền Nguyệt của hắn báo thù đoạt vợ.

Tôi không muốn làm quân cờ cho băng đảng của thái tử hay Huyền Nguyệt lợi dụng, thậm chí trong lúc bọn họ đấu đá tranh giành còn bị lôi vào, cho nên, nhanh chóng lấy hưu thư cùng Kỳ nhi quay về Hạp Hách quốc là nhiệm vụ vô cùng cấp bách.

Thứ hai, tôi phát hiện sau nụ hôn kia, An Lăng Nhiên tựa hồ “có tình cảm”, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng kỳ quái. Về điểm này, tôi thật sự sợ hãi. Thật ra sau lúc đó, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng, cho dù tôi có bị vấp té, thì cũng tiện đà ‘mi’ xuống mặt đất thân thương – ấm áp, miệng của tôi với tiểu ngu ngốc cũng không phải nam châm, sao không bị lệch đi chút nào mới tức chứ?

(EU: Sau câu nói này của chị Chi, tớ rút ra được một điều, khi hai người té ngã rồi môi chạm môi, điều đó có thể suy ra, ít nhất một người trong đó đã có ý trước với người còn lại.)

Hơn nữa căn cứ vào động lực học, toàn trọng lượng cơ thể tôi “đáp” xuống người tiểu ngu ngốc, lúc đó tiểu ngu ngốc cũng dùng hết sức đỡ lấy tôi, nếu quả thật là ngoài ý muốn miệng đối miệng, còn có hai hàm răng đối với nhau, hai bên phải va chảy máu miệng chứ? Còn đằng này, quả thật là không có.

Tôi chỉ được hai cánh môi mềm mại của An Lăng Nhiên nhẹ nhàng đón lấy.

Đúng! Là đón ~~~ lấy!

Hắn có chắc chắn, có độ mạnh mẽ, nắm rõ tốc độ tôi đánh tới, sau đó dùng miệng đón ~~~ lấy tôi!

Đầu óc tôi một lần lại một lần quay ngược về cái hoàn cảnh buổi chiều hôm đó, sau đó tua lại ngay đoạn giữa, lúc tôi từ từ đỗ xuống cũng là lúc, tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên một bên tỏ vẻ sốt ruột đỡ lấy tôi, một bên đầu từ từ hướng về phía tôi, sau đó…

o(>﹏