Này, Cái Muôi Của Em

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mấy độ?” Giọng của Tề Ninh trong điện thoại vẫn hết sức tỉnh táo, cho dù Trì Trĩ Hàm ở đầu bên kia điện thoại có chút sốt ruột thì vẫn có thể nhanh chóng hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.

Giọng nói bình tĩnh cũng khiến Trì Trĩ Hàm trấn định hơn một chút, nghĩ lại, một người đã trưởng thành muốn uống rượu cũng chẳng phải là chuyện gì đáng ngại.

“Là rượu nếp tự làm, tầm khoảng hai, ba độ gì đó.” Trì Trĩ Hàm nghĩ ngợi một chút: “Vừa mới ủ xong nên chắc nồng độ sẽ thấp hơn một chút.”

“Không được vượt quá 100 ml.” Bên kia hình như Tề Ninh đang đánh chữ, lạch cạch một lúc mới đáp lại: “Ngày mai tôi sẽ soạn ra một danh sách đồ ăn đưa cho cô, trên danh sách sẽ chú thích rõ món nào nên ăn mỗi ngày, những món nào không có tên trên danh sách thì cố gắng đừng để cho cậu ấy đυ.ng đến.”

“Được!” Trì Trĩ Hàm răm rắp nghe theo, cũng không lắm miệng hỏi vì sao chuyện quan trọng như vậy mà đến bây giờ cô ấy mới nhớ ra phải nói cho cô, chỉ là đong 100 ml, rót đầy một cái chén nhỏ là đủ.

“Số điện thoại của cô đã được đưa vào danh sách ghi chú đặc biệt, sau này có vấn đề gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi đều sẽ nghe máy ngay.” Tề Ninh lại dặn dò thêm một câu.

“… Được.” Giọng Tề Ninh nghe quá mức hiền lành, động tác trên tay Trì Trĩ Hàm dừng lại một chút, chưa kịp thích ứng, nhíu mày lại.

“Chúng tôi cũng không phải là muốn nhằm vào cô, người ở bên cửa đối diện quá quan trọng đối với chúng tôi, nhất định phải đảm bảo không có chút sơ suất nào.” Tề Ninh thở dài: “Chuyện của mẹ cô, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, sau khi kết thúc thời hạn hợp đồng, tôi cam đoan cuộc sống sau này sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì.”

Bàn tay đang cầm cái cốc của Trì Trĩ Hàm khựng lại giữa không trung, cắn cắn môi, đưa lưng về phía camera, vô cùng chân thành nói một câu: “Cảm ơn.”

Thật ra Tề Ninh cũng không cần phải giải thích gì, lời đã nói đến nước này thì cũng đã đủ chân tình rồi.

Những chuyện khác cô cũng chẳng muốn hỏi nhiều, ngay từ đầu Lâm Kinh Vũ đã nói rất đúng, chuyện của mấy kẻ có tiền, cô thật sự không nên tò mò.

***

Đặt chén rượu xuống, tiếng chuông kéo lại vang lên lần nữa giữa hành lang trống trải yên ắng.

Trì Trĩ Hàm kiên nhẫn chờ ô cửa sổ kia được nhấc lên, sau đó nhìn thấy cánh tay trắng bệch không chút huyết sắc vươn ra.

Vẫn có cảm giác giống như quỷ hút máu…

Trên khay ngoài một chung rượu gạo thì còn có hai cái cốc thủy tinh màu hồng nhạt, óng ánh trong suốt.

Cánh tay kia dừng lại một chút, dường như có chút nghi hoặc.

“Thứ màu hồng nhạt trong cốc là

thạch rượu với berry đông lạnh, là do tôi dùng trái mơ và rượu gạo làm thử, nồng độ cồn rất nhỏ, bánh đậu xanh để nguội ăn vào sẽ làm đau dạ dày, ông có thể ăn luôn thạch rượu đông lạnh.” So với Trì Trĩ Hàm thì ô cửa sổ có hơi cao, ngẩng cổ lên giải thích hồi lâu, phát hiện ra bản thân mình đang nghiêm túc nói chuyện với một bàn tay.Thật là nhức đầu, lại hơi xấu hổ im lặng.

Bàn

tay

kia

vẫn không hề nhúc nhích.

Cục diện trở nên bế tắc, Trì Trĩ Hàm đành phải giơ tay, đẩy cái khay về phía bên kia.

Trên hành lang hoàn toàn yên ắng, tiếng chiếc khay dịch chuyển trên ô cửa sổ bằng gỗ trở nên vang vọng.

Bàn tay kia run rẩy một cái, sau đó nhanh chóng cầm lấy chiếc khay, đóng lại ô cửa sổ nhỏ.

Lại là một tiếng vang rất lớn.



Trì Trĩ Hàm sờ sờ sống mũi, cô lại làm người ta sợ rồi…

Rõ ràng phải là bàn tay trắng bệch dính thuốc màu đỏ thẫm của vị bên kia cửa mới có vẻ đáng sợ hơn chứ…

Chỉ là…

Cho dù như thế nào thì rốt cuộc hôm nay cũng đã có chút tiến triển.

Vừa rồi mặc dù chỉ có một khe hở nhỏ nhưng dường như cô thấy được người đó mặc một cái áo len dày màu xám đậm.

Chắc là sức khỏe thật sự không được tốt, rõ ràng bên trong nhà có mở lò sưởi mà vẫn còn mặc quần áo dày như thế.

Nhún nhún vai, Trì Trĩ Hàm lại thong dong quay trở về cái ổ bé con con của mình.

Rốt cuộc cũng đã có thể an tâm ngủ một giấc rồi.

***

Tề Trình vẫn cứ nhìn chằm chằm chung rượu gạo kia.

100 ml thật sự không nhiều lắm, cho nên Trì Trĩ Hàm tìm một bộ

tửu cụ kiểu Nhật

rất nhỏ, nhìn rất xinh xắn.Anh cũng không thích bánh đậu xanh, sau khi lấy về thì cứ để nguyên trong khay, lại cứ vướng mắc trong lòng chuyện Trì Trĩ Hàm đổi rượu gạo thành trà lúa mạch.

Thậm chí còn làm phiền chú bảo vệ giúp anh đi đòi rượu.

Sau khi ăn bát vằn thắn kia, anh rất có hứng thú với mấy món Trì Trĩ Hàm làm.

Mấy món này nhìn không quá tinh xảo, cũng không cần làm quá nhiều công đoạn cầu kì, Trì Trĩ Hàm nói, cô chỉ tự làm thử cho vui.

Vươn tay nhấc cái chén nhỏ lên, nhấp thử một ngụm nho nhỏ.

… Ngọt đến mức nhíu mày.

Cảm thấy không cam lòng, lại bưng lên uống ngụm nữa.

… Thật sự là ngọt đến phát ngấy.

Thả chung rượu xuống cùng với mấy thứ mình chưa đυ.ng đến, Tề Trình lảo đảo đứng lên chui vào trong chăn.

Chỉ uống một ngụm nhỏ mà thôi, thế nhưng trong ngực lại thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Tề Trình nằm trong chăn chớp chớp hàng mi dày, liếʍ liếʍ môi.

Sau đó cái đầu lù xù thò ra khỏi chăn, lại nhìn chằm chằm chén rượu trên bàn trà lần nữa. Bên cạnh chén rượu là cái cốc màu hồng nhạt, màu hồng bên trong giống y như thiếu nữ trong mấy bộ truyện tranh sến súa.



Đầu ngón tay đang cầm lấy chăn bất an nhúc nhích một cái.

Rốt cuộc anh lại cau mày đứng dậy lần nữa, lảo đảo đi tới ghế sofa, một mình im lặng nhấp một ngụm rượu gạo, ăn một muỗng thạch rượu đông lạnh.

Ngọt quá… Trong thạch rượu còn mang theo vị chua dịu của mơ…

Đều là vị ngọt sánh, trong miệng đều là vị ngọt và mùi hoa quả xa lạ…

Không thích...

Chỉ là trong ngực dần ấm áp hơn, ngay cả đầu ngón tay vẫn luôn lạnh lẽo cũng có chút hơi ấm.

Bàn tay vẫn không dừng lại, cứ nếm một chút lại nhíu mày một lần, nhưng động tác bỏ vào trong miệng lại không hề dừng lại.

Rốt cuộc cũng ăn hết sạch mấy thứ ngọt ngấy đó, Tề Trình lại liếʍ liếʍ môi.

Lần này rốt cuộc cũng đã thỏa mãn.

Xốc chăn lên rồi chui vào, nhắm mắt lại giữa bóng tối.

Ngay cả chính anh cũng không hề nhận ra rằng khóe miệng của anh khẽ cong lên một chút, khuôn mặt bởi vì cồn mà ửng hồng, có thêm chút huyết sắc.

Ngọt quá… Ngay cả trong mơ mà vẫn nhịn không được cau mày, cong cong khóe môi.

***

Trì Trĩ Hàm cho rằng, trải qua sự kiện đòi rượu gạo hôm qua, nhiệm vụ trao đổi của cô sẽ thuận lợi hơn một chút.

Kết quả cô nhận được một tờ thực đơn vô cùng đơn giản, phần nội dung chính trên đó chỉ viết hai chữ: tùy cô.



Tùy… cái lông gà ấy! Trong lòng cô nhịn không được mắng một câu thô tục.

Sau đó là mấy chữ ghi chú nhỏ nhỏ: không cần quá ngọt, không cần rượu gạo.

Chữ viết nhỏ nhắn, vô cùng nắn nót núp ở một góc của tờ giấy A4, giống như đang tủi thân vậy.

Cứ như thể người nửa đêm đòi uống rượu gạo là cô không bằng…

Cô đoán không ra thái độ của người đối diện kia rốt cuộc là tích cực hay là tiêu cực, lại không cam lòng nửa đêm nửa hôm đưa rượu gạo như vậy mà lại không có hiệu quả gì, Trì Trĩ Hàm khẽ cắn môi, lại có suy nghĩ không muốn để ý nữa.

Thái độ hôm qua của Tề Ninh cũng vô hình trung tiếp thêm can đảm cho cô, nếu như muốn trao đổi mà đối phương vẫn không chịu suy xét đến thì cô cũng chỉ có một cách là cứng cỏi hơn một chút.

“Chuyện đó…” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu về phía ống kính, quơ quơ thực đơn trong tay: “Trưa mai uống cháo trắng, tối mai ăn sủi cảo, bữa khuya thì ăn

bánh trôi hoa quế, có được không?”Không cần bữa ăn phức tạp hai món một canh, cũng không cần phải vừa có nước tương vừa phải có món điểm tâm từ bột mì, dù sao thì cũng đã để cho cô quyết định rồi, ăn uống đơn giản một chút rất tốt.

Lỡ như người đối diện kia không thích, vậy thì cũng chỉ có cách buộc phải trao đổi mà thôi…

Chiếc camera màu đen vẫn luôn duy trì ánh đèn đỏ nhấp nháy, Trì Trĩ Hàm đã quen nói chuyện với không khí nên còn chưa kịp cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện ra chiếc camera trước giờ chưa bao giờ nhúc nhích, bây giờ đột nhiên lại lắc lư lên xuống hai lần.



Cô sợ tới mức chân tay lảo đảo, nuốt một ngụm nước miếng.

“… Ngài…” Lại nuốt nước miếng, Trì Trĩ Hàm cẩn thận hỏi: “Ngài đây là đồng ý rồi sao?”

Camera lại lắc lư lên xuống hai lần.

Phương thức trao đổi này thật là — một lời khó nói hết được.

Lại thêm dáng vẻ chiếc camera màu đen trước giờ vẫn yên lặng bây giờ lại ngoan ngoãn lắc lư lên xuống, khiến cho Trì Trĩ Hàm sinh ra ảo giác rằng mình đang bắt nạt người thành thật.



Đúng là gặp quỷ rồi…

“Chỉ ăn cháo trắng thì có lẽ sẽ không đủ no.” Trì Trĩ Hàm bắt đầu cười gượng, trong lòng vô duyên vô cớ có cảm giác tội lỗi: “Khoai lang mùa này rất ngon, có muốn ăn

cháo khoai lang

không?”Camera không nhúc nhích.

Trì Trĩ Hàm cắn môi dưới, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Tôi sẽ không thêm đường, cho nên sẽ không ngọt lắm đâu.”

Lần này rốt cuộc camera cũng lắc lư lên xuống hai lần.

“Còn về món ăn thanh đạm một chút,

giao bạch

xào gà xé sợi cùng với nấm bào ngư có được không?” Trì Trĩ Hàm có hứng thú chơi đùa, ngồi trước camera bày ra dáng vẻ bàn bạc.Camera vốn là gật đầu một cái, sau đó lại lắc lắc hai lần.

… Đây là có ý gì, Trì Trĩ Hàm nhíu mày.

“Vậy thì thêm một món nữa? Hôm nghỉ làm tôi có về lấy một ít tương đậu tự ủ, dùng cà rốt, dưa chuột và măng tre làm dưa góp có được không?” Trì Trĩ Hàm thăm dò hỏi một câu.

Kết quả là lần này, camera nhanh chóng gật gật ba cái.

… Cái dáng vẻ này không hiểu sao lại khiến Trì Trĩ Hàm cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng hơi run lên.

“Có phải là ông rất thích mấy món ăn tôi tự chế hay không?” Cô cười đến mức mắt cong lên như vầng trăng khuyết, ngay cả Trì Trĩ Hàm cũng không phát hiện ra rằng xưng hô đã chuyển từ ‘ngài’ trở thành ‘ông’.

Camera lại gật gật đầu, chỉ là biên độ nhỏ hơn một chút.

Đây là… đang thẹn thùng sao?

“Mấy món tôi tự chế đưa đến đây không nhiều lắm, sáng nay Tề tổng có đưa cho tôi một danh sách các món ăn, trên đó yêu cầu phải cố gắng hạn chế đồ muối chua.” Trì Trĩ Hàm vừa nói với tới máy fax lấy tờ danh sách, giơ lên cho camera xem: “Mấy thứ mặn mặn như tương đậu này, mỗi tuần chúng ta chỉ ăn một lần có được không?”

Bàn tay đang điều khiển camera của Tề Trình dừng lại, khóe miệng bất giác cong lên từ nãy lại trở về với góc độ cũ.

Một câu ‘chúng ta’ này của Trì Trĩ Hàm đã khiến cho anh ngây ra tại chỗ.

Giọng điệu y hệt như dỗ con nít vậy..

Có lẽ chỉ là vì muốn kéo gần quan hệ.

Nhưng mà chúng ta…

Mấp máy miệng, lại để camera gật một cái.

Ánh sáng trong mắt dần trở nên tối sầm, anh không có “chúng ta”, trong cuộc sống của anh, chỉ có một mình anh.

Cháu nhất định phải uống thuốc.

Cháu nhất định phải tự mình đi ra ngoài.

Cháu nhất định phải…

Không có “chúng ta”.