Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 62: Dị biến

- To gan. Thanh âm chấn động thiên địa lại vang lên, điên cuồng tức giận làm mọi người cảm thấy áp lực vô cùng, bọn họ đều đang suy đoán xem rốt cuộc là người nào mà có được khí thế như vậy.

Phi hạc hóa thành một đạo hào quang lóe lên mà đến, che lấp bầu trời, nhìn thấy Lâm Phong bị vứt về hướng yêu thú, phi hạc như sao băng lao xuống, thẳng đến những yêu thú kia.

Dường như cảm nhận được uy thế khủng bố của người tới, những yêu thú bắt đầu điên cuồng kêu rống. Nhưng trong lúc này Huyễn Ma yêu thú đã vươn xúc tu ra, đem Lâm Phong lôi vào trong hắc vụ, sau đó lập tức ào ào rời đi, thế nhưng lại chuẩn bị bỏ chạy.

Linh yêu thú chẳng những có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, đồng thời còn có linh tính, trí lực rất cao, cảm nhận được phi hạc uy thế thì lập tức định bỏ chạy.

Phi hạc cánh chim hóa thành ngân quang sắc bén vô cùng, lướt qua đám yêu thú kia, máu tươi trào ra, tất cả đều ngã xuống đất mà chết.

Khủng bố, yêu thú hùng mạnh thế mà không thể đỡ được một chiêu của người mới đến, đủ để thấy được kẻ có được Hạc Vũ Hồn này mạnh đến mức nào.

Nhưng khi đám yêu thú này bị tiêu diệt, hắc vụ do Huyễn Ma yêu thú biến thành đã phân tán ra, hóa thành rất nhiều sương mù màu xám, theo gió tản đi, Lâm Phong đã biến mất không thấy đâu nữa.

- Huyễn Ma yêu thú, Huyễn Ma thuật quả nhiên biếи ŧɦái.

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy đều thầm nghĩ, Huyễn Ma yêu thú biến ảo vô cùng, thậm chí ngay cả chân thân đều không có, cho dù ngươi mạnh mẽ hơn nó rất nhiều thì muốn bắt được nó cũng rất khó khăn.

Phi hạc đột nhiên phẩy cánh, một luồng gió mạnh bá đạo nổi lên, thổi tới làm mọi người thân thể nghiêng ngả. Bọn họ nhìn theo hướng phi hạc biến mất, chính là Hắc Phong Lĩnh, nơi nó đi qua, tràn ngập xác yêu thú.

Mạnh, mạnh mẽ đến mức làm cho người ta nghẹt thở!

Ngày trước Đại Bằng công tử đến tông môn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tuy rằng có được Đại Bằng Vũ Hồn nhưng nếu so sánh với phi hạc này thì chỉ là hàng phế phẩm, một đòn cũng không đỡ nổi.

Đại đa số mọi người đều là lần đầu tiên được nhìn thấy người mạnh như vậy ra tay, ánh mắt hưng phấn, thầm đoán xem là ai, không ngờ mạnh đến nỗi không có yêu thú nào dám cùng hắn chống lại.

- Vân Hải tông ta không hổ danh là đại tông môn ngàn năm, hưng thịnh một thời, cao thủ lớp lớp.

Mọi người trong mắt tỏa ra hỏa diễm, hy vọng một ngày nào đó chính mình cũng có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

Lúc này, trên bầu trời lại có hai người đạp không mà đến, rất tiêu sái, hai người đó rõ ràng là Nam Cung Lăng và Mạc Thương Lan.

- Sao lại thế này?

Nam Cung Lăng đáp xuống, đến trước Mạc Tà, ngữ khí không vui.

- Mạc Tà trưởng lão vây khốn tông môn đệ tử, ném vào miệng yêu thú. Mạc Tà còn chưa mở miệng, Liễu Phỉ bên cạnh đã nói trước, trong ánh mắt mang theo thù hận.

Liễu Phỉ nàng hận Lâm Phong, nhưng nàng hy vọng dựa vào thực lực của mình đoạt lại tôn nghiêm đã mất, đánh bại Lâm Phong, không nghĩ tới Lâm Phong lại chết oan uổng như thế. Thiên phú của Lâm Phong so với nàng cao hơn rất nhiều, một trụ cột tương lai của tông môn lại chết trong tay trưởng lão tông môn, thật xót xa.

- Bẩm tông chủ, một tên đệ tử ngoại môn không đối phó với yêu thú mà lại rình trộm thú hạch mà đệ tử khác chém gϊếŧ yêu thú mới có được lại còn lâm trận bỏ chạy, kẻ này đáng chết.

Mạc Tà đương nhiên sẽ không thừa nhận, dù sao Lâm Phong đã chết, y không thừa nhận là được, ai có thể làm gì được y.

- Hay cho một câu đáng chết, hôm nay ta muốn ngươi chết!

Một thanh âm lạnh như băng, cuồng bá vô cùng vang lên, cuồng phong thổi tới, mọi người thân thể bị đẩy bật về phía sau, không thể đứng vững.

Sắc mặt Mạc Tà biến đổi kịch liệt, khí tức tản ra, chỉ thấy một đạo lưu quang hiện lên, một sức mạnh mênh mông đánh thẳng lên người y.

- Ầm ầm!

Mạc Tà bị nện vào núi đá, núi đá rạn nứt, Mạc Tà thổ huyết không ngừng, có thể thấy được một kích này cuồng bạo như thế nào.

Trưởng lão nội môn Mạc Tà bị người đánh bay, miệng phun máu tươi, hơn nữa còn là ở ngay trước mặt phụ thân của y, trưởng lão chấp pháp Mạc Thương Lan.

Mọi người cảm giác một màn này giống như kịch vui trên sân khấu vậy, làm cho người ta khó có thể tin.

Nhìn lại người vừa tới, là một lão giả, mà tất cả mọi người đều nhận ra lão.

- Là lão, ông già thủ hộ Tinh Thần các!

Trong lòng mọi người thầm run lên, thân là tông môn đệ tử, nếu nói chỗ mà tất cả mọi người nhất định phải đi qua, nhất định là Tinh Thần các, cho nên không ai không biết Bắc lão.

Trước kia chỉ thấy Bắc lão ánh mắt lười nhác, uể oải, nhưng không ngờ thực lực lại mạnh đến chấn động nhân tâm.

Chỉ thấy trong ánh mắt Bắc lão lúc này tràn ngập sát ý, chậm rãi hướng Mạc Tà đi tới, giọng điệu rét lạnh: - Thân là tông môn trưởng lão, biết luật mà vẫn phạm luật, ra tay đối phó một vãn bối, không gϊếŧ ngươi Vân Hải tông ta sao có thể lưu truyền được nữa.

Mạc Tà sắc mặt trắng bệch, y vạn lần không ngờ lại có người vì một tên đệ tử ngoại môn mà dám gϊếŧ hắn.

Một bóng người xuất hiện trước mặt Mạc Tà, ánh mắt cảnh giác, chính là Mạc Thương Lan.

- Bắc lão, ông hơi quá đáng rồi.

- Quá đáng? Mạc Thương Lan, ngươi dạy dỗ con trai thật tốt. Bắc lão thần sắc lạnh như băng, không cho Mạc Thương Lan thể diện, quát: - Cút ngay!

- Bắc lão, cần gì phải giận dữ như vậy! Nam Cung Lăng đến trước mặt Bắc lão, khuyên nhủ.

Nam Cung Lăng đương nhiên biết tính cách của Mạc Tà, nhưng đối với Vân Hải tông, Mạc Tà vẫn còn có giá trị, lại còn có Mạc Thương Lan, thực lực của lão có thể xem như đứng đầu Vân Hải tông, hơn nữa lại quản lý chấp pháp. Mạc Tà, không thể động, nếu không sẽ phát sinh mâu thuẫn giữa cao tầng tông môn.

- Tông chủ, ngươi tránh ra, hôm nay ta sẽ vì tông môn thanh lý môn hộ. Bắc lão lúc này làm sao còn nghe được lời khuyên can, Lâm Phong được ông coi là người có khả năng phục hưng tông môn, lại bị tông môn trưởng lão Mạc Tà đẩy vào miệng yêu thú.

- Bắc lão. Nam Cung Lăng hét lớn một tiếng, ý đồ muốn làm cho Bắc lão bình tĩnh lại.

- Mạc Tà không thể động, mong rằng Bắc lão lấy tông môn làm trọng. Nam Cung Lăng truyền âm cho Bắc lão.

- Tông môn làm trọng?

Bắc lão trên mặt lộ ra một tia ý cười, ông lấy tông môn làm trọng mới muốn gϊếŧ Mạc Tà.

- Nam Cung, ngươi có biết thanh niên kia là ai không?

Bắc lão không gọi tông chủ, mà gọi thẳng hai chữ Nam Cung, nhưng cũng là truyền âm nói chuyện.

Nam Cung Lăng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới điều này.

- Nếu hôm nay Không lão ở đây, Mạc Tà hắn hẳn đã phải chết rồi. Bắc lão đột nhiên nói ra một câu đầy hàm ý, trong mắt hiện lên chua xót: - Tông môn làm trọng, Nam Cung, sau khi lên làm tông chủ, ngươi đã không còn giữ được nhuệ khí năm đó a!

Nói xong, cuồng phong nổi lên, Bắc lão cánh hạc chớp động, nháy mắt đã biến mất không còn thấy nữa.

- Không lão. Nam Cung Lăng nghĩ tới lão nhân vẫn sống trong bóng tối kia, cả người run rẩy dữ dội. Gã đột nhiên nghĩ tới, lần trước Ảnh Vũ Hồn xuất hiện là lúc Lâm Phong gặp nguy hiểm, hơn nữa lúc ấy, chuông cổ trên vách đá vang lên không ngừng, dư âm không tán.

Nam Cung Lăng đầu óc chấn động, trong mắt hiện ra một đạo sát khí rét lạnh vô cùng, nhưng cỗ sát khí này, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

- Mạc Tà!

Mạc Thương Lan thân thể chấn động. Sát khí, hắn cảm nhận được trên người tông chủ tỏa ra sát khí, vừa rồi, Bắc lão và tông chủ đã nói những gì?

Mạc Thương Lan ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn Mạc Tà, đứa con vô liêm sỉ này của lão, càng ngày càng hư hỏng, không biết kiêng nể ai, muốn làm gì thì làm.

Lâm Phong bị hắc vụ bao vây, ngay sau đó hắn cảm thấy thân thể mình như đằng vân giá vụ, không biết đang trôi về đâu.

Một luồng khí lạnh lẽo làm cho người ta ngẹt thở bắt đầu ăn mòn dần cơ thể, máu thịt của hắn. Hắn muốn giãy dụa nhưng không biết phải giãy dụa thế nào.

Hắn phát hiện, thực lực của hắn thì ra quá nhỏ yếu.

Đối mặt với sinh tử, Lâm Phong không giữ lại cái gì, Vũ Hồn song sinh đồng thời phóng thích ra, con ngươi của hắn trở nên thâm thúy vô cùng, nhưng nhìn qua vẫn là hắc ám vô tận như trước.

- Thiên Chiếu!

Lâm Phong quát khẽ một tiếng, quang hoa rực rỡ trong mắt lóe lên. Lâm Phong đột nhiên thấy được một đôi con ngươi, vô tình, lạnh như băng yêu thú đồng tử, đôi đồng tử này nhìn chằm chằm vào hắn, con mồi của nó.

- Đây là? Chân thân yêu thú. Lâm Phong nhìn thấy một đôi con ngươi vô tình, một khuôn mặt tối tăm, dữ tợn và khủng bố.

Vô số xúc tu hướng về phía thân thể của hắn, dường như muốn hấp thu hết tinh hoa trên người hắn, cũng có xúc tu tiếp xúc Vũ Hồn của hắn, Thiên Chiếu Vũ Hồn cùng ảo ảnh Vũ Hồn chưa biết tên có hình dáng con rắn nhỏ kia, thậm chí ngay cả Vũ Hồn của hắn đều muốn cắn nuốt.

Lâm Phong không có lực chống trả, hắn thậm chí có thể cảm nhận được năng lượng tính mạng của mình đang bị cắn nuốt từng chút một.

Nhưng vào lúc này, dị biến Lâm Phong không ngờ tới đã xảy ra.

Vũ hồn ảo ảnh con rắn nhỏ từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ động tĩnh gì, đột nhiên động!