Trọn Đời Về Sau

Chương 48

"Ra là thế."

Hà Lệ Chân không dám nhìn vào mắt của Lý Thường Gia, Lưu Hoa Đào đứng kế bên nói: "Vậy nếu cô Hà cũng đi một mình, chi bằng chúng ta tản bộ chung với nhau đi."

Lúc này Lý Thường Gia mới nhớ ra việc giới thiệu, nói: "À đúng rồi cô Hà, thầy Lưu ở trường dạy thêm của chúng ta thì coi như là —- ờ, hiệu phó đi, cũng là một trong những người hùn vốn, bữa ăn hôm bữa thầy ấy có công việc, không đi được."

"À...... ồ, vâng."

Lý Thường Gia và Lưu Hoa Đào dắt Hà Lệ Chân đi chậm rì, vừa đi vừa trò chuyện.

"Lớp dậy thêm, sau ngày lễ sẽ sắp bắt đầu khai giảng, quay đi quay lại nhanh thật." Lưu Hoa Đào nói.

"Nào phải." Lý Thường Gia than, "Lúc chúng ta bắt tay chuẩn bị, thì mới là đầu năm, quay qua quay lại, hơn nửa năm đã trôi qua rồi."

Suốt dọc đường, Hà Lệ Chân đi theo bọn họ, cảm thấy tai mình lùng bùng, kêu ong ong bên trong. Cô vẫn luôn cúi đầu, nhìn đá vụn dưới đất. Đến khi Lý Thường Gia đưa cô lên chiếc cầu con con, cô mới ngẩng đầu lên lại.

Vạn Côn vẫn còn ở đó, ngay chỗ đầu cầu là vừa khéo nhìn thấy một bên người của cậu. Vạn Côn ngáp một cái, vừa quay qua liền trông thấy bọn họ.

Cô có thể nhận ra, rõ ràng cú ngáp của Vạn Côn khựng lại.

Lưu Hoa Đào hoàn toàn không quen biết Vạn Côn, nhưng Lý Thường Gia biết mặt, mà hiện giờ, rõ ràng anh ta cũng đã trông thấy cậu. Tuy nhiên điều khá ngạc nhiên là, anh ta không hề dừng bước, mà đưa Hà Lệ Chân thẳng một mạch lướt ngang qua trước mặt Vạn Côn, tiếp tục nói chuyện, như Vạn Côn không hề tồn tại.

Hà Lệ Chân cảm thấy xung quanh vô cùng yên ắng, lúc cô đi ngang qua Vạn Côn, ngay cả nhìn cô cũng không dám nhìn. Đợi đến lúc cô qua chiếc cầu nhỏ đó xong, ra khỏi khu rừng nhỏ, đến khu vườn hoa nho nhỏ nằm giữa công viên, chợt bừng tỉnh, rồi mới phát hiện, cánh tay mình đã bị Lý Gia Thường nắm lấy.

Hà Lệ Chân không phải dùng nhiều sức, rút được tay mình ra khỏi tay của Lý Thường Gia.

Lý Thường Gia không có vẻ gì khác lạ, Hà Lệ Chân lấy tay ra rồi, anh ta còn trông như hơi ngượng.

"À......." Lý Thường Gia cọ cọ đầu ngón tay, nói: "Hôm nay cô Hà còn quay về chỗ đại hội thể thao nữa không?"

Hà Lệ Chân đáp: "Không ạ, chốc nữa —-" Cô ngẩng đầu, liếc nhanh Lý Thường Gia một cái, rồi lại rũ mắt, nói khẽ, "Chốc nữa tôi sẽ về nhà luôn."

"Thế, thế cô về nhà có chuyện gì không?" Lý Thường Gia hỏi.

Hà Lệ Chân ngẩng đầu nhìn anh ta, Lý Thường Gia vội nói, "Không phải, ý tôi là, nếu như cô không bận, vừa khéo thầy Lưu cũng đang rảnh rỗi, hay là chúng ta cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút, dù sao ngày mai cũng nghỉ lễ quốc khánh, mọi người ăn mừng nghỉ lễ sớm một hôm, thế nào?"

Đề nghị của Lý Thường Gia theo lý theo tình đều không tồi, nhưng Hà Lệ Chân không có một chút hứng thú nào.

"Thôi khỏi đi ạ," Cô đáp, "Tí nữa tôi còn có việc, các thầy ăn cứ ăn đi."

"Ra vậy sao." Đề nghị của Lý Thường Gia bị Hà Lệ Chân từ chối liên miệng, hơi không cầm cự nổi nữa. Lưu Hoa Đào đứng xem nãy giờ chợt lên tiếng: "Chốc nữa cô giáo Hà về nhà có chuyện gì thế?"

Hà Lệ Chân đưa mắt ngó anh ta, "Sao cơ?"

"Nếu không bận lắm có thể ăn thức ăn nhanh đi, tôi cũng rất muốn làm quen với cô Hà một chút, tên Lý Thường Gia này ngày nào cũng nhớ nhung cô, tôi vẫn luôn rất muốn gặp mặt cô."

Lý Thường Gia cúi đầu một cái, gọng kính đã lỏng, vừa cúi thì rớt luôn kính ra, anh ta vội vã chụp lấy, rồi lại ngẩng đầu nói: "Cô Hà đừng nghe thầy ấy nói bậy, thầy ấy luôn thích vẽ lời thoại."

"Sao lại là tôi vẽ chứ? Chính cậu nói, có phải là đã từng nhắc trong văn phòng không?" Lưu Hoa Đào chỉ chỉ tay vào Lý Thường Gia, "Bản thân cậu nói gì còn không nhớ rõ, hay là nhớ rồi mà không muốn nhắc tới?"

Lý Thường Gia lén nhìn Hà Lệ Chân một cái, phát hiện cô hoàn toàn không để ý, liền kéo Lưu Hoa Đào, hơi mở miệng làm khẩu hình, "Đừng làm quá nữa —–"

Lưu Hoa Đào lườm anh ta, không nói gì thêm.

Mặc cho hai người bọn họ kẻ tung người hứng, kể cả chút trao đổi sau đó, Hà Lệ Chân vẫn không nhìn thấy.

Cô cũng không nghĩ đến Vạn Côn.

Cô cảm thấy đầu óc của mình hiện giờ đặc quánh, nghĩ đến hết thảy mọi thứ, mà đồng thời cũng không sao nghĩ ra được cái gì.

Nói sao Hà Lệ Chân cũng không chịu đi, Lý Thường Gia hết cách, cuối cùng nói: "Vậy tôi sẽ liên lạc với cô sau."

Hà Lệ Chân gật đầu, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

"Dạ...... được ạ."

Lý Thường Gia và Lưu Hoa Đào đi rồi, Hà Lệ Chân cứ đứng bất động bên khóm hoa.

"Còn đứng làm cái gì nữa......"

Hà Lệ Chân giật mình vụt ngoái đầu, Vạn Côn bước ra từ mảnh rừng, đến bên cô, "Ngốc luôn rồi?"

Tim Hà Lệ Chân đập thình thình, Vạn Cộn đến vươn tay trái ra, rút mất chai nước trong tay của cô. Hà Lệ Chân mới kịp nhớ ra mình đi mua nước, hai chai nước đều bị cô bóp rỏ nước ướt.

"Anh có mỗi một tay, vặn không được."

Hà Lệ Chân lại lấy chai nước về, vặn nắp, đưa tới. Vạn Côn đón lấy nước, cũng không uống, cậu nhìn Hà Lệ Chân, hỏi: "Sao rồi, sợ đến vậy à?"

Hà Lệ Chân nhìn vào mắt cậu, đáp: "Không có."

Vạn Côn cười cười, hỏi: "Vậy, về nhà?"

Hà Lệ Chân đáp: "Ở đây thêm một chốc nữa đi."

"Em không có hứng thì đừng ở đây nữa."

"......." Hà Lệ Chân không trả lời.

"Chẳng phải là không thấy gì đó sao, lúc đi ngang qua, ngay cả ngẩng đầu anh cũng không ngẩng, làm như không nhận ra bọn em, hơn nữa anh biết gã đó thì cũng chưa chắc gã biết mặt anh." Vạn Côn nói, "Hôm đó chỉ chạm mặt nhau có 1 phát, chả nhớ ra anh là ai đâu."

Hà Lệ Chân tự mở chai nước còn lại, ngửa cổ uống một ngụm, buông xuống, nói: "Đi thôi, tiếp tục đi dạo."

"Tiếp tục đi dạo?"

"Uổng công tới đây." Hà Lệ Chân nhìn cậu, "Mới có vài phút đồng hồ đã đi về, tiếp tục đi dạo thôi."

"Thế lỡ may—–"

"Đi thôi." Hà Lệ Chân cất bước trước, đi được vài bước, ngoái đầu: "Anh không muốn đi dạo nữa?"

Vạn Côn đáp: "Anh nghe theo em."

Hai người lại đi trên lối nhỏ trong công viên, nhưng tâm trạng dĩ nhiên không như lúc ban nãy.

Vạn Côn nói vài câu, thấy Hà Lệ Chân hoàn toàn không trả lời, liền yên lặng bước theo. Hà Lệ Chân ở bên này thì đang còn nghĩ chuyện khác trong lòng.

Cô ngó qua, thấy Vạn Côn đang hơi cúi đầu nhìn con đường dưới chân, chiếc cằm của cậu góc cạnh, do hai hôm nay không nghỉ ngơi đàng hoàng, dưới cằm đã mọc râu lún phún, vết bầm ở hàm phía bên phải trông đặc biệt rõ rệt.

Hà Lệ Chân dừng bước, Vạn Côn nhanh chóng nhận ra, cũng dừng bước.

Cậu nhướn mày nhìn Hà Lệ Chân, "Sao thế?"

Hà Lệ Chân hỏi: "Còn đau không anh?"

"Chỗ nào?" Vạn Côn lần theo ánh mắt của Hà Lệ Chân, hiểu ra ý của cô, "Chỗ quai hàm hả, không sao, không đau, hôm qua đã không đau rồi."

"Lúc nãy......." Hà Lệ Chân thoáng ngừng, cô nhớ lại khi nãy cô đi ngang qua Vạn Côn, bản thân mình chẳng nhìn cậu lấy một mắt, đây gọi là gì. Là một cô giáo dạy văn, câu thành ngữ đầu tiên cô nghĩ ra là trộm cướp hay giật mình.

Nhưng cô không phải là trộm cướp.

Hà Lệ Chân nhìn Vạn Côn, nghĩ trong lòng, cô không phải là trộm cướp.

Nhưng cô vẫn không dám nói thật với Lý Thường Gia.

Cảm giác mâu thuẫn này, khiến cho Hà Lệ Chân khó chịu đến buồn nôn.

Vạn Côn vẫn đang chờ cô nói tiếp.

"Lúc nãy thế nào......"

Hà Lệ Chân lắc đầu, "Không có gì."

Vạn Côn bỗng cầm lấy tay của cô, "Đi về thôi, không đi dạo nữa, sưởi nắng vậy đủ rồi, đi về nhà."

Hà Lệ Chân giãy tay ra, "Vạn Côn......"

Vạn Côn không nói gì, cúi đầu nhìn cô. Hà Lệ Chân ngước mắt nhìn cậu, chưa đến một giây đã quay đầu đi. Cô căm ghét cảm giác này, tựa như thật sự đang làm chuyện xấu.

Vạn Côn nắm tay cô một lần nữa, lần này cậu dùng sức, Hà Lệ Chân không giãy ra được, cậu nắm tay cô, xoay người đi ra khỏi công viên.

"Buông tay."

Vạn Côn không nghe.

"Anh buông tay."

Vạn Côn vẫn không buông.

Hà Lệ Chân quát: "Vạn Côn em bảo anh buông tay!"

Thế là Vạn Côn đứng ngay lại, cậu không buông tay, nhưng cũng không siết mạnh nữa, lưng xoay về phía cô, cô không sao nhìn thấy được vẻ mặt của cậu.

Trẻ con xung quanh vẫn đang chạy nhảy, nô đùa, nắng vẫn chan hoà, chiếu lên khóm hoa nhân tạo, khiến cho những bông hoa vốn hơi ủ dột trông tươi tắn hơn đôi chút.

Hà Lệ Chân khẽ nói: "Em đi mua thức ăn trước, anh về nhà đợi em."

"Anh đi cùng em."

"Về nhà đợi em."

"Hà Lệ Chân." Vạn Côn xoay người, nhìn vào mặt cô, "Em đừng như vậy."

Cậu cúi đầu, ghé sát má cô, như đang an ủi cô, "Bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả, có thể là gã Lý Thường Gia kia cũng chả nhận ra anh đâu, trước đây anh gặp gã có một lần, gã nhiều học sinh như thế, làm sao có thể nhớ mặt anh. Lúc nãy gã đi ngang qua, thật sự chẳng buồn nhìn anh lấy một mắt, anh cũng không nhìn gã."

Không, anh ta đã nhìn ra.

Hà Lệ Chân nói trong bụng, Lý Thường Gia, cùng với người giáo viên họ Lưu bên cạnh anh ta, họ đều đã nhìn ra.

Nhưng lời này, cô chỉ có thể nói thầm trong bụng.

Hà Lệ Chân nhìn bộ dạng ủ rũ của Vạn Côn, hít sâu một hơi, nói: "Em xin lỗi."

Vạn Côn cắn cắn răng, nhìn qua một bên, cậu cũng không biết mình đang nhìn gì.

"Em xin lỗi anh làm gì cơ chứ, em có lỗi gì đâu, em không có lỗi." Mặt Vạn Côn không mang biểu cảm, giọng điệu cũng không tỏ vẻ gì, "Anh cũng không có lỗi, hai chúng ta đều không có lỗi."

Im lặng nửa phút đồng hồ, Hà Lệ Chân rút tay về, lẳng lặng nói: "Về nhà trước đi đã."

Hai người ngồi xe về, sau khi xuống xe, Vạn Côn như có như không, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra. Thỉnh thoảng Hà Lệ Chân ngoái đầu, trông thấy bóng hình lặng lẽ của cậu, đầu hơi cúi, nhìn mặt đất.

Về đến sân nhà, vài người hàng xóm đang quây quần trò chuyện với nhau. Bọn họ hoàn toàn không đả động gì đến cô, nhưng Hà Lệ Chân vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran, lúc đi ngang qua họ, Hà Lệ Chân phát hiện thím Trương hoàn toàn không có mặt trong nhóm người, điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn ít nhiều, nhưng ngay lúc cô đang thở phào, cô phát hiện ánh mắt của hàng xóm không khác gì ánh mắt của thím Trương là bao.

Cô cúi đầu, đi lướt qua họ.

Vạn Côn đi cách sau cô 10m, tiến vào trong sân nhà.

Sau khi vào nhà, Hà Lệ Chân bảo Vạn Côn đi rửa tay, còn mình vào bếp nấu ăn. Bên bàn ăn, Vạn Côn không nói nửa lời, ăn cơm hình như chậm hơn bình thường. Hà Lệ Chân buông đũa, ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay của cậu, nói: "Gì thế?"

Vạn Côn khẽ nói: "Hay là, tạm thời anh không gặp em nữa."

"Hả?"

Vạn Côn ngước đầu, nhìn Hà Lệ Chân: "Anh nói, hay là tạm thời anh—-"

"Vạn Côn."

Cậu ngước mắt, ánh mắt của Hà Lệ Chân rất dịu dàng.

"Sao gan anh lại nhỏ đến thế."

Ngay lập tức, Vạn Côn trợn tròn mắt, "Gan ai nhỏ!?"

Hà Lệ Chân bật cười, nói: "Đúng rồi, gan của anh cũng không nhỏ, vậy thì sợ gì."

"Chẳng phải anh sợ em —-"

"Bọn họ đâu có nhìn ra." Hà Lệ Chân nhướn nhướn mày, nói tiếp: "Lúc nãy lo bàn bạc với em một chút về chuyện của lớp dạy thêm, lúc đi ngang qua anh cũng không nhận ra anh, yên tâm đi, không sao đâu."

Vạn Côn thấy cô nói vậy, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Anh đã bảo mà, trí nhớ của gã đó không thể tốt như vậy được."

"Biết rồi thì lo ăn cơm đi." Hà Lệ Chân gắp cho cậu một miếng sườn, "Bồi bổ cho cánh tay của anh thật tốt, cứ suốt ngày lo gì mà nhiều thế."

Vạn Côn để lộ một nụ cười, cậu quan sát kỹ sắc mặt của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân vừa cười thầm trong bụng vừa để mặc cho cậu nhìn.

Ngày thường cậu tinh ranh ma mãnh, lúc đối diện với Hà Lệ Chân, lại cảm thấy sảng khoái chết được, đôi mắt đen long lanh cứ mãi nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn nhìn thấu đến xương cốt của cô.

Cậu muốn xác nhận cô không sao cả, cho nên cậu quan sát cô liên tục mấy ngày liền.

Sau khi ăn xong, Vạn Côn quay về lại khu công trình, dịp quốc khánh có nhiều việc làm để kiếm tiền, cậu không muốn bị trễ nải, dù Hà Lệ Chân rất muốn cậu dưỡng thương lâu hơn, cậu vẫn khăng khăng không chịu.

May sao độ khó của việc ráp màn cửa không cao, giữa cậu và Trần Lộ hoàn toàn có thể cáng đáng được. Mỗi trưa và tối, cậu đều quay về nhà, cùng ăn cơm với Hà Lệ Chân.

Cậu quan sát cô liên tiếp 3 ngày liền, cuối cùng hoàn toàn yên tâm.

Vạn Côn vẫn còn quá ngây thơ.

Cậu tưởng rằng cậu đã nắm rõ được Hà Lệ Chân từng li từng tí một, nhất cử nhất động của cô, đều nằm trong dự liệu của cậu. Cậu cảm thấy cô nhát gan như vậy, da mặt lại mỏng, nếu thật sự có biến cố gì, dấu hiệu sẽ vô cùng rõ rệt.

Cậu không biết, phụ nữ sinh ra đã có một tấm khăn che mặt.

Nét cười nhạt trên mặt Hà Lệ Chân, một biểu cảm, một vẻ mặt, đã dễ dàng khiến cho cậu hoàn toàn nhìn không ra được gì —- chỉ cần cô muốn vậy.

hết chương 48

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse