Trọn Đời Về Sau

Chương 36

Tối hôm đó, vì phải nấu cơm thêm lần nữa, Vạn Côn nán lại nhà Hà Lệ Chân rất lâu. Cậu ngồi trên ghế sô pha, chỉ một chốc mà đã đổi 8 tư thế, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngó Hà Lệ Chân đang nhịp nhàng bận rộn bên bếp.

Thật là con mẹ nó đáng giá. Vạn Côn nghĩ bụng, so với những gì có hiện giờ, chút khổ cực kia đâu nhằm nhò gì.

Hà Lệ Chân ngoái đầu, thấy Vạn Côn đang nằm dài trên sô pha nghịch di động, một chân vắt ngang điểm trên cùng của lưng ghế, đầu thì gối trên chỗ để tay của ghế.

"......."

Hà Lệ Chân bảo, "Chả mấy khi em ngồi cho ngay ngắn được."

Vạn Côn đang còn nằm rất thoải mái, không buồn nhúc nhích, lầm bầm hỏi: "Nấu xong rồi?"

"Sườn cần phải ninh thêm một chốc nữa."

Hà Lệ Chân bận rộn một hồi xong cuối cùng cũng rảnh, ngồi xuống chỗ bàn làm việc, trò chuyện với Vạn Côn.

"Kể cho tôi nghe chuyện ở công trường chỗ em đi."

Vạn Côn thoáng khựng lại, lầm bầm: "Có gì hay ho để kể đâu."

Hà Lệ Chân rũ mắt, thong thả nói: "Em không muốn để cho tôi hỏi đúng không."

Vạn Côn ngước mắt, chiếc tạp dề trên người Hà Lệ Chân vẫn chưa được gỡ xuống, màu vàng nhạt, tuy là tạp dề, nhưng không hề dính một vết bẩn, khá hơn bộ đồ cậu mặc trên người nhiều.

Do vừa mới làm bếp xong, mặt của cô hơi ửng hồng. Hà Lệ Chân vốn bé nhỏ, giờ đây cô vừa cúi đầu, Vạn Côn từ bên này ngó qua thế nào lại thấy chút vẻ ngoan hiền động lòng người. Vạn Côn lăn mình ngồi dậy trên sô pha, nói giọng lầu bầu:

"Không đeo vầy được, ăn gian."

Nồi sườn đang còn sôi lục sục, Hà Lệ Chân không nghe rõ lời của cậu.

"Em nói gì?"

Vạn Côn: "Cô muốn biết gì."

Hà Lệ Chân nghĩ một chút, nói: "Cũng chả có gì, em cứ tuỳ ý kể một chút."

Thế là Vạn Côn thật sự bắt đầu kể cho cô nghe.

Cậu kể cho cô nghe công việc được phân chia ra sao ở công trường, gồm những công việc gì, những công nhân là từ đâu tới, bình thường họ có những trò giải trí nào. Chỉ tuyệt đối không hé răng về những chuyện phiền phức, chuyện bị người khác chèn ép.

"Có bạn ở đó không."

"Bạn?" Vạn Côn bẻ bẻ cổ, trong đầu hiện ra vài khuôn mặt có thể gọi là quen thuộc, đáp: "Coi như có đi."

"Ông chủ của công trường thế nào, có đối xử tốt với bọn em không."

"Tôi chưa từng gặp ông chủ, người quản lý bọn tôi là nhân viên hợp đồng, nghe nói ông chủ rất giàu, làm ngành bất động sản."

Họ trò chuyện hết một tiếng đồng hồ, thật ra nghĩ cho kỹ thì cũng chẳng có chuyện gì béo bở, toàn những đề tài thuận miệng nói này nói kia một chút, nhưng trong một giờ đồng hồ ấy, họ nói không ngừng.

Miệng lưỡi Vạn Côn trơn tru, cho dù Hà Lệ Chân không có chuyện nói, cậu cũng có thể nói tía lia.

Sau cùng, cơm canh đã nấu xong, Hà Lệ Chân bới vào cà men gói lại cho cậu, dặn: "Chiều ăn xong em cứ bỏ thẳng vào trong bao là được, buổi tối em ở lại trong công trường hả."

Vạn Côn nói: "Cô muốn tôi ở lại đây cũng được."

Hà Lệ Chân hít sâu một hơi, "Cho em chút mặt mũi thì đừng cứ vậy làm tới."

"Rồi rồi rồi." Vạn Côn không dám lấn lướt nhiều, nói: "Ở công trường, chỗ đó bao ăn bao ở."

"Tôi sẽ làm sẵn một phần cơm nữa, tối mai sẽ đem tới cho em, tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho em."

Vạn Côn nhìn cô, hỏi: "Thật sự muốn nấu cho tôi?"

Hà Lệ Chân hỏi: "Không cần?"

"Cô không phiền?"

"Nếu như tôi cảm thấy phiền thì đã không làm, được ngày nào em cứ ăn ngày nấy đi."

Vạn Côn: "......"

Hà Lệ Chân: "Khuya lắm rồi, em mau đi đi."

Vạn Côn ôm giỏ có cà men đã được xếp thức ăn xong rời đi. Đêm đã khuya, người trên phố rất thưa thớt, đèn đường mù mờ, chiếu lên vỉa hè đầy bụi bặm. Vạn Côn đi không nhanh không chậm, đầu hơi cúi nhìn mặt đất, trên mặt vương chút nét cười ngốc nghếch, nhưng cười một hồi, lại cảm thấy như mình muốn khóc tới nơi.

Hôm sau Hà Lệ Chân dậy từ sớm tinh sương, ghé chợ mua một đống thực phẩm về. Vạn Côn không kén ăn, nhưng chuộng ăn thịt, rau củ rất ít khi ăn, trái cây cũng cơ bản là không đυ.ng tới. Hà Lệ Chân theo chế độ khoa học dinh dưỡng, mua một đống đủ thứ đủ loại. Trên đường về, trong đầu liền suy tính xem tối nay nấu những gì. Trước cửa nhà có trạm xe buýt, đi hai trạm, xuống cuốc bộ thêm một quãng là có thể tới chỗ công trường của Vạn Côn đang làm. Lộ trình không quá xa, nhưng có cảm giác là cơm canh nên chuẩn bị xong xuôi trước đã......

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi mông lung, bước vào trong sân nhà liền nghe thấy tiếng người đang buôn chuyện. Hà Lệ Chân ngước mắt một cái, bắt gặp thím Trương đang còn nói gì đó với vài bà thím khác. Lưng của thím Trương xây về phía cô, mặc một bộ đồ thể thao buổi sáng, huơ tay múa chân nói gì đó với thím Lý.

Hà Lệ Chân nghe loáng thoáng vài câu.

"...... Ôi dào, thím không biết gì hết, đã mấy lần rồi đấy."

".... Còn có lần giờ tí canh ba nữa, cái giờ đó á hả, thật là không ổn chút nào."

Hà Lệ Chân thấy gió sớm lạnh lẽo hết cả người. Mắt thím Lý tinh, trông thấy cô ngay sau đó, "í" một tiếng, thím Trương như mọc mắt sau gáy, thoắt chốc hiểu ra, đổi ngay qua chuyện trong nhà đang có kiến.

Hà Lệ Chân đi lướt qua họ, ánh mắt giao nhau, mấy bà thím đó không hề có một chút mất tự nhiên, cười vui vẻ chào hỏi cô. Hà Lệ Chân khẽ gật đầu với họ, xách thức ăn vào nhà.

Mấy bà thím ngó theo bóng lưng của cô, thấy cô vào trong nhà rồi, thím Lý kéo thím Trương một cái, "Chao ôi thím nhìn đường một chút rồi hẵng nói, coi chừng người ta nghe thấy hết rồi."

Thím Trương trợn mắt, "Tôi đang đứng đối diện với thím, sau lưng lại không có mắt, sao biết được là cổ về."

Hà Lệ Chân vào trong nhà, nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ đi làm. Cô rửa rau củ, ướp thịt, sau đó vào trong buồng thay quần áo, chuẩn bị đến trường.

Từ sáng sớm thức giấc, Vạn Côn đã bắt đầu tâm niệm cái cà men cơm. Mà thời gian để ăn bữa sáng ngắn ngủi, cậu cảm thấy ăn liền thì có vẻ uổng, cho nên cứ thế ép mình ráng nhịn, để dành đến bữa trưa ăn. Bất kể là vì nguyên do gì, bây giờ coi như cậu cũng có phe cánh rồi. Một tên mới chân ướt chân ráo là cậu, thêm một Trần Lộ không có lấy một mống bạn nào ở công trường, rồi đến Dương Cương bánh bèo.

Vạn Côn lấy cơm về xong, Dương Cương ngồi bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra, càm ràm một câu: "Mẹ nó, càng ngày càng ít đi, no nổi không nữa đây."

Trần Lộ vùi đầu ăn, không để ý đến cậu ta.

Đến lúc Vạn Côn lấy cà men cơm trong giỏ ra, đũa của Dương Cương suýt rớt hết xuống đất.

"Gì thế này?"

Vạn Côn trả lời ngắn gọn: "Cơm."

"Cơm!? Cơm anh lấy đâu ra đấy." Dương Cương hỏi.

Lần này Trần Lộ cũng ngẩng đầu lên.

Vạn Côn không nói gì, mặt vênh váo muốn ăn đòn, thong thả ung dung lấy cà men cơm ra, rồi mở nắp.

"Á đệt." Dương Cương nhìn vào trong, không khỏi chửi một câu.

Trần Lộ im im, nhưng cũng rướn cổ ngó.

Hà Lệ Chân chuẩn bị một bữa cơm trưa rất phong phú, cơm trắng, thịt sườn, rau cải, ngăn dưới của hộp cơm còn bỏ hai trái quýt.

"Ai đơm cho anh thế." Dương Cương hỏi, "Hay là anh mua?"

Vạn Côn ấn đầu cậu ta, đẩy qua một bên, "Tự ăn của em đi."

Trần Lộ hỏi: "Phụ nữ của cậu làm à?"

Vạn Côn chầm chậm nở nụ cười, "Đúng đấy, hâm mộ không?"

Dương Cương và Trần Lộ hiếm hoi có cùng một hành động, đảo mắt khinh bỉ Vạn Côn, đồ ai nấy ăn.

Thật ra hôm nay Vạn Côn không hề ăn quá nhiều, hai hôm nay tâm trạng của cậu rất phấn chấn, phấn chấn đến nỗi chỉ uống nước suông cũng đủ để có tinh lực dồi dào.

Hà Lệ Chân đã mang đến cho cậu rất nhiều trải nghiệm mới mẻ.

Nói thật thì trước những chuyện này, Vạn Côn xưa nay luôn không để ý gì đến phụ nữ cho lắm. Vì cậu không thiếu phụ nữ, cậu cũng không tin phụ nữ. Theo cách cậu thấy, phụ nữ đều cùng một dạng, cho dù có người đẹp hơn một chút, có người xấu hơn một chút, nhưng dưới lớp da thì bản chất đều như nhau.

Yếu đuối, phụ thuộc, ồn ào léo nhéo, giống kiểu của Lý Oánh vậy.

Nhưng Hà Lệ Chân lại khác, cụ thể khác ở chỗ nào, hiện giờ Vạn Côn vẫn chưa có thể nói rõ.

Cậu chỉ biết, cô gái này, không giống như vậy.

Ăn cơm xong, Vạn Côn gom cà men lại cất, Trần Lộ gọi giật cậu, Vạn Côn lên tiếng trước, cảm ơn anh ta.

"Việc anh đã làm giúp hôm qua, cám ơn ha."

"Không có gì." Trần Lộ đáp, "Tôi muốn bàn với cậu một việc."

"Gì anh?"

Trần Lộ nói: "Hôm qua lúc cậu không có đây, đốc Trương ghé nói, cậu có biết Khu 1 của Huy Vận không?"

"Khu 1? Biết chứ, chẳng phải là phía bên kia đường sao, em còn đã từng ghé vào cái chợ nhỏ ở trong đó mua thuốc lá rồi đấy."

Khu 1 của Huy Vận đã được xây xong trước đó, một tiểu khu có vườn hoa mà không có hoa. Vạn Côn nói: "Sao nữa."

"Cách đây không lâu chẳng phải đã bắt đầu rao bán nhà sao, hình như còn khá đắt khách nữa."

"Rồi sao."

"Chỗ đó có việc lắp rèm cửa sổ, đốc Trương hỏi mọi người ai muốn làm."

"Lắp rèm cửa?"

"Ờ." Trần Lộ nhìn Vạn Côn, tưởng cậu chê, bảo: "Cậu đừng xem thường, loại công việc này là tính theo từng căn, có thể kiếm được nhiều đấy, Khu 1 của Huy Vận là tiểu khu mới xây, việc làm ở chỗ đó nhiều không đếm xuể."

"Vậy bên này tính làm sao."

"Ý của đốc Trương là tìm công nhân qua thẳng bên đó làm, coi như cũng là một công việc, lương bên này cứ thế ghi xuống, bên đó mỗi một hộ làm xong sẽ được thêm hoa hồng."

Vạn Côn nói: "Tiện lợi vậy sao không làm, lắp rèm cửa chắc đỡ nhọc hơn khuân xi măng chứ hả?"

"Chứ sao." Trần Lộ nói, "Tôi cũng nghĩ như vậy."

"Vậy thì bảo ổng đi, cần mấy người?"

"Hai người là đủ, tôi muốn kêu cậu đi."

"Được."

"Nhưng mà......" Trần Lộ xoay đề tài, nói: "Bọn Ngô Lập Quyền cũng có đứa muốn đi, cậu còn nhớ Vương Lực không, là nó muốn đi."

"Sao lại không nhớ." Vạn Côn cười lạnh một tiếng, kẻ dạo trước hắt cơm lên đầy người cậu, đánh chết cậu cũng vẫn nhớ.

Vạn Côn đứng yên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Việc này ai phụ trách?"

"Đốc Trương." Trần Lộ đáp, "Chúng ta quen từ trước, cho nên tôi cảm thấy công việc này vẫn nên thuộc về chúng ta."

Tay Vạn Côn chống lơi bên hông, bảo, "Cẩn thận chút."

"Hả?"

Vạn Côn: "Bên Vương Lực nhiều đứa ngu xuẩn, toàn kiểu thích nghĩ chuyện xúi quẩy, mai mốt nó chơi anh một vố, làm trật gân gãy xương gì đó, thế là bọn nó giành được việc."

Trần Lộ: "Vậy phải làm sao."

Vạn Côn đá đá viên tảng đá bên chân, Trần Lộ yên lặng đứng đợi. Vạn Côn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Lộ, hai người bất chợt cùng toét miệng cười.

Gió tựa như cũng quất lạnh âm u hơn.

Vạn Côn cười, mắng một tiếng: "Mẹ kiếp anh đã có ý trước rồi còn thọc em, chi cho tốn hơi, nói thẳng với em là được rồi."

Trần Lộ bảo:"Tôi đã ngứa mắt với bọn nó lâu lắm rồi."

"Em thì đâu có lâu vậy." Vạn Côn vươn tay làm động tác co giãn vai hỏi: "Tại sao tìm em."

Trần Lộ im lặng một hồi, nhìn chăm chú vào mắt Vạn Côn, đáp: "Tôi cũng không biết sao, chỉ là cảm giác."

"Cảm giác?"

"Ừ, cảm giác kiếm cậu thì sẽ làm nên việc."

Động tác vươn vai của Vạn Côn không hề ngừng, đáp: "Nên hay không em chưa biết, thử xem thôi."

hết chương 36

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse