Con người luôn do tôi luyện mà ra, Hà Lệ Chân nghĩ. Kiểu như của Vạn Côn, những câu nói đột ngột không đầu không đuôi này, Hà Lệ Chân đã thản nhiên lấy làm bình thường.
Cô quay người lại, Vạn Côn đang ngồi xổm dưới chân một bức tường, người khuất trong bóng tối. Hà Lệ Chân không hiểu, ở độ tuổi còn trẻ như cậu, vì sao lại cứ thích ở trong bóng tối.
Hà Lệ Chân nói: "Muộn thế này rồi không về nhà, ở ngoài đường làm gì?"
Hình như Vạn Côn đang cầm điếu thuốc trong tay, hút thuốc xong, cậu vứt đầu lọc xuống dưới đất, giẫm chân lên, rồi đứng dậy. Có thể là do bị đợi hơi lâu, cặp giò ngồi xổm hơi bị tê, lúc đứng dậy người loạng choạng, cậu phải chống tường mới đứng vững được.
Hà Lệ Chân nhíu mày, "Em uống bao nhiêu rượu rồi?"
Vạn Côn: "Chả bao nhiêu."
Hà Lệ Chân không chơi trò giả nai với cậu: "Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?"
Vạn Côn ngửa đầu nghĩ một chút, nói: "Chắc 10 ly."
Hà Lệ Chân không nói gì, Vạn Côn cười một tiếng, nói: "Chưa say."
"Mau về nhà đi." Hà Lệ Chân nói, "Đã muộn lắm rồi."
"Em tới để hỏi cô một câu hỏi." Vạn Côn khẽ nói.
"Hả?"
Vạn Côn bước tới gần, từng bước từng bước tiến ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng phủ lên vai cậu, ánh lên một màu xám xanh xanh. Cậu đút tay vào túi, thong thả đi đến trước mặt cô. Hà Lệ Chân lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc pha lẫn với khói thuốc, ngạt gần chết.
"Nếu sau này em không quậy phá trong giờ học của cô nữa, cô có ôm em không?" Cậu vừa nói vừa như tạo điều kiện thuận lợi cho Hà Lệ Chân, giang rộng hai tay. Cậu cao lớn như thế, vừa giang tay ra thì nhìn giống như một con chim khổng lồ xoải rộng cánh, khiến người ta không trốn đi đâu được.
Hà Lệ Chân cảm thấy hình như mình bị mùi cồn trên người cậu hun say mất rồi, cúi đầu nói: "Vạn Côn, em đừng lộn xộn."
Vạn Côn đợi đã đời, chỉ đợi được mỗi câu này, cậu không hề ngạc nhiên, gật gù, buông thõng tay. Lại nhấc chân đạp bụi đất loạn lên, gần như tự lẩm bẩm với bản thân: "À, lại thế này nữa."
"Thế nào?"
Vạn Côn ngước mắt, đôi mắt đen sẫm không bị cồn rượu vẩn đυ.c, trái lại, sáng long lanh tương phản với bóng đêm, tựa hai hạt châu bằng pha lê màu đen. Cậu chỉ cô, nói: "Vở ghi chép cô cũng thiên vị, bây giờ cũng vậy, chắc là cô cảm thấy ông đây rất dễ để ăn hϊếp đúng không."
Hà Lệ Chân bị cậu chọc cho cười.
"Em dễ để ăn hϊếp? Nếu mà dễ ăn hϊếp em thì trên thế giới này đã chả còn tên khốn nào nữa rồi."
Nhận được lời đánh giá này, Vạn Côn chợt nhếch mép, hoàn toàn không cảm thấy rằng Hà Lệ Chân đang chê bai cậu, trái lại còn lấy làm vô cùng vinh hạnh. Cậu đút hai tay trong túi, bành chân ngật ngưỡng, nhưng cho dù nghiêng ngả ngật ngưỡng, vẫn cao lớn hơn Hà Lệ Chân rất nhiều. Vạn Côn nói với Hà Lệ Chân bằng giọng y như một tên du côn: ""Không phải là cô nói tất cả học sinh trong mắt cô đều như nhau sao?"
"Đúng."
"Vậy sau này trong giờ học của cô em không phá phách nữa, cô qua đây ôm em cái đi." Thái độ của cậu giống như đang trêu ghẹo một cô bạn nhỏ.
Hai bên giằng co, thua người nhưng không thể thua trận, Hà Lệ Chân bình tĩnh nói: "Người khác nhau thì tiêu chuẩn đương nhiên sẽ khác. Nếu em muốn cô ôm em, cũng được." Vạn Côn nhướn mày, Hà Lệ Chân nói liền: "Nhưng điều kiện sẽ khác, ngoài việc sau này trong giờ học em không được phá phách ra, em còn phải nộp bài tập, không được trốn học, không được đánh lộn, mỗi lần thi kiểm tra phải tham gia. Nếu làm được, cô sẽ ôm em."
Hà Lệ Chân dùng thái độ này có ý chọc giận cậu, hoặc là để cho cậu thấy khó mà biết đường lui. Nhưng cô phát hiện, Vạn Côn nghe xong không những không nổi nóng, mà còn suy nghĩ nghiêm túc một hồi, rồi ngay lúc Hà Lệ Chân chuẩn bị nghĩ là mặt trời sẽ mọc đàng Tây, và cô cũng có thể làm một nhà động viên tinh thần,Vạn Côn cúi thấp đầu, rút từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, đốt một điếu, sau đó híp mắt nhìn Hà Lệ Chân qua làn khói thuốc mông lung, ánh mắt vừa nguy hiểm vừa mờ ám, giọng của cậu trầm khàn, bảo cô: "....... Thế thì sẽ không phải là loại "ôm" (1) ấy đâu."
(1) "Pháo" (xx) và "bao" (ôm) bên tiếng Trung phát âm tương tự như nhau, nếu không phải "ôm" thì tức là xx.
Thà là lúc nãy ngừng ngay cho rồi, thua người thua trận vẫn còn khá hơn là thua không còn một mảnh giáp, vạn kiếp không sao vực dậy được. Hà Lệ Chân đỏ bừng mặt, không hề ngoái đầu, bỏ đi ra khỏi ngõ. Cô nào có thoát ra khỏi Vạn Côn dễ dàng như thế, cho dù là cậu đã say bí tỉ, đứng nghiêng ngả loạng choạng, nhưng mà cũng chỉ cần 5 bước là đã bắt kịp cô.
Cậu nắm lấy cổ tay của Hà Lệ Chân, "Nói chuyện chưa xong, chạy cái gì."
"Đừng lộn xộn nữa." Hà Lệ Chân nói một cách miễn cưỡng, "Khuya rồi, em mau về nhà đi."
Vạn Côn chợt nói: "Em không có lộn xộn."
Hà Lệ Chân không nói gì.
"Có phải là cô vẫn luôn coi em như con nít không."
"Lẽ nào em không phải?"
"Đúng thế." Vạn Côn chậm rãi buông tay, giọng nói hơi không chắc chắn cho lắm. "Em cũng thích làm con nít chứ. Con nít có đặc quyền, có thể được phê nhiều hơn trong vở ghi chép, có thể được cô giáo ôm."
Vạn Côn chớp nhoáng biến thành một em bé lên ba, giở ra đủ thứ ý tưởng hoang đường vô trách nhiệm. Sau đó, giọng của cậu càng lúc càng nhỏ lại, đến cuối cùng, chỉ như đang nói cho mình cậu nghe.
"Cũng không có nhiều chuyện để phiền lòng như vậy."
Hà Lệ Chân đột nhiên câm nín. Cảm giác tồn tại của Vạn Côn quá mãnh liệt. Tuy trong mắt Hà Lệ Chân, đa số thời gian cô trông thấy cậu, toàn vào lúc cậu ở trong trạng thái tĩnh, nhưng mỗi khi cô đang làm gì đó, bất giác nghĩ đến cậu, cho dù cậu chỉ lẳng lặng ngồi yên, hình tượng của cậu cũng vẫn là sự nhún nhảy, tựa như một đám lửa trong một thời hạn vô cùng ngắn ngủi, ra sức bùng cháy, liều mạng bùng cháy.
Mười tám vạn, Hà Lệ Chân vẫn còn nhớ con số này. Cô không biết gia đình Vạn Côn làm thế nào mà lại thiếu nợ nhiều tiền đến vậy, cô cũng không định dò la. Buổi sáng hôm đó, bộ dạng của bố của Vạn Côn lén lút ngó cô xong sau đó trốn mất đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Vạn Côn không muốn để cô biết. Đại khái là cô có thể đoán ra được tâm lý của cậu thiếu niên. Nặng nề cũng đành, quẫn bách cũng đành, hết thảy của hết thảy xoắn lại thành một mớ, cuối cùng tạo nên lòng tự tôn có phần ngượng nghịu của cậu. Cô nhớ đến cái đêm nọ, Vạn côn trên tảng đá to bên ruộng ngô, bộ dạng cậu cứ ngồi đó hút thuốc. Lang thang, trôi giạt. Tựa như một cánh chim ưng hoàn toàn bị trói chân.
Vạn Côn tựa vào bức tường, khẽ hỏi cô: "Em có thể tới chỗ cô ngồi một chốc không?" "........ Ừ"
Vạn Côn và Hà Lệ Chân sánh vai nhau đi trên đường. Trên người cậu là mùi rượu và thuốc lá nồng nặc. Cô dắt cậu về nhà, bảo cậu đi vào phòng tắm rửa ráy mặt mũi cho tỉnh táo trước đã. Vạn Côn rửa xong ra khỏi buồng tắm, trên mặt vẫn còn đọng nước, tóc phía trước cũng bị ướt chút xíu, dính vào trán. Hà Lệ Chân lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh ra đưa cậu, sau đó xoay người tìm ống hút.
"Khỏi cần."
Vạn Côn xé hộp sữa chua, ngửa đầu dốc uống. Hà Lệ Chân đứng ngay trước mặt cậu, nhìn theo yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, ba ngụm là đã uống hết sạch. Cậu đặt hộp sữa xuống, khoé mép còn dính chút sữa chua, trông hơi buồn cười.
Nếu em luôn nghe lời như thế này thì hay rồi, Hà Lệ Chân nghĩ.
Lần này rõ ràng là Vạn Côn không sinh động như lần trước, Hà Lệ Chân có cảm giác như cậu đã thấm mệt. Cô để cậu ngồi đó tự tỉnh rượu, bản thân mình thì vào buồng tắm, tắm nhanh một cái. Lúc cô ra, Vạn Côn đang cuộn mình trên sô pha nhìn cô, nói: "Em đói bụng."
Hà Lệ Chân hơi ngạc nhiên: "Đói? Không phải là em mới vừa từ quán ăn về sao?"
Vạn Côn nhíu mày, nói: "Chưa ăn no."
"Em ăn khoẻ vậy sao?" Hà Lệ Chân vừa nói vừa lục tủ lạnh, nhìn xem có gì để ăn không.
Bị Hà Lệ Chân đánh giá là ăn khoẻ, Vạn Côn "ờ" một tiếng, nói: "Em rất dễ bị đói."
"Em cũng không mập, thức ăn đi đâu hết rồi." Trong tủ lạnh đã cạn kiệt lương thảo, Hà Lệ Chân hết cách, chỉ đành lấy vắt mì cuối cùng đem ra.
Vạn Côn nói: "Em rất nặng, đến 76 cân đó."
Hà Lệ Chân ngoảnh đầu nhìn cậu, sau khi cậu nói câu ấy xong, Hà Lệ Chân cảm thấy chiếc ghế sô pha nhà mình đặc quánh lại. Cô cầm vắt mì đi đến trước bệ bếp, vặn lửa đun nước.
Vạn Côn nhìn sườn mặt của cô, diện mạo của Hà Lệ Chân rất tầm thường, nếu như có thể nói ra ưu thế duy nhất, thì có lẽ chính là da khá đẹp, tuy hơi thô, nhưng cũng trắng trẻo nhẵn nhụi. Vạn Cô nhớ đến hai chiếc qυầи ɭóŧ trắng kia, ngón tay lại không nhịn được, gãi gãi bụng.
Hà Lệ Chân cho mì vào nồi, Vạn Côn nói: "Lại định tạt em à?"
"........" Thật ra Vạn Côn cũng chỉ là đang giỡn, nhưng vết thương dữ dội nằm sau lưng kia, mỗi lần nghĩ đến nó, Hà Lệ Chân lại hơi thấy chột dạ.
Hà Lệ Chân đã bỏ mì vào xong xuôi, nói: "Em còn dám hư hỏng nữa không?"
Vạn Côn không đáp lời, Hà Lệ Chân quay đầu nhìn, gặp ngay ánh mắt của cậu. Mắt của Vạn Côn đen sẫm, mang chút đùa cợt, cậu nói: "Cô có tin không......"
Hà Lệ Chân: "Tin gì?"
Vạn Côn nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Cho dù em hư hỏng, cô cũng sẽ không tạt được em nữa."
Nước bên cạnh đang sôi, hơi nước bốc lên ngùn ngụt. Hà Lệ Chân cảm nhận được nửa gương mặt của mình đang nóng hổi. Cô không muốn bị nằm ở thế hạ phong, nói: "Em đừng có lớn lối, làm sao em biết là cô sẽ không tạt được."
Vạn Côn nhếch mép cười, nhìn có chút vô lại, xong lại như có thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Cậu nói: "Em sẽ không bị ai chơi một vố hai lần, cô có thể thử đi."
Cậu nói xong, gập đầu gối thu chân lại, thân trên không có chút biến hoá. Cậu nhìn chăm chú vào mắt Hà Lệ Chân, không chớp mắt. Hà Lệ Chân cảm thấy như, cậu đang đợi cô tạt nước sôi. Có một giây nào đó, cô thật sự muốn thử xem sao, sau đó cô lập tức lấy lại bình tĩnh, lưng đổ mồ hôi lạnh. Đang làm cái gì đây chứ? Hà Lệ Chân tự nói với bản thân, suýt nữa bị cậu ta dụ lao đầu vào.
"Em đừng có lộn xộn, ngồi cho yên." Hà Lệ Chân lắc đầu một cách bất lực, xoay qua tiếp tục nấu mì. Sau đó Vạn Côn có vẻ như xì hết hơi, lại cuộn mình trên ghế.
Hai phút sau——-
"Em hút thuốc được không?"
"Không được."
"À."
Năm phút sau—–
"Thật sự không hút được à, em sắp ngủ gục mất."
"Vậy thì ngủ đi."
"........ À."
Rốt cuộc Vạn Côn cũng không ngủ, bởi vì chẳng bao lâu sau, mì đã được nấu xong. Cậu bưng tô mì ngồi ăn, Hà Lệ Chân ngồi một bên nhìn cậu.
Vạn Côn ăn hai miếng rồi ngưng, nói: "Cô không ăn?"
"Cô không đói."
"Vậy thì em ăn hết đây."
Hà Lệ Chân nói: "Vốn cũng là toàn nấu cho em ăn thôi."
Vạn Côn ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó lại vùi đầu ăn tiếp. Có vẻ như cậu thật sự bị đói rồi, Hà Lệ Chân nấu ngót nửa xoong mì, Vạn Côn ăn tới tấp, đũa gắp mấy nhát đã gắp sạch, cuối cùng bưng tô lên húp sạch nước dùng. Hà Lệ Chân lẳng lặng nhìn cậu ăn ngấu nghiến như chết đói, ăn đến hết sạch. Cô cầm cái tô lên, đem đến bồn rửa chén để rửa. Vạn Côn vẫn ngồi bên bàn, mắt nhìn theo bóng cô, đi qua bên này, rồi lại đi về bên kìa.
"Em nhìn cô như vậy cô làm sao làm việc được." Hà Lệ Chân vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của cậu, xoay người bảo. Vạn Côn nói: "Cô không thích em nhìn cô sao?"
Đây không phải là vấn đề thích hay không thích. Hà Lệ Chân nói: "Nếu em đã ăn no rồi thì đi về nhà đi."
Cô đang cá với mình trong lòng liệu Vạn Côn có giống như lần trước, vừa nghe cô nói xong dộng cửa cái rầm bỏ đi. Lần này, Vạn Côn không làm vậy. Cậu chỉ lẳng lặng đứng lên, trước là nhìn sàn nhà, sau đó ánh mắt quay về giao với ánh mắt của Hà Lệ Chân.
"Đã có học sinh nào khác tới đây ăn cơm chưa?"
"Em thật sự coi chỗ này của tôi là căng tin à?" Hà Lệ Chân nói, "Muộn lắm rồi, đi về đi."
Vạn Côn: "Em khác với những học sinh khác, đúng không?"
Hà Lệ Chân mặt không đổi sắc, Vạn Côn lại nói: "Cô sẽ không đối xử với học sinh nào khác như vầy."
Nước đang chảy ào ào từ vòi, Hà Lệ Chân tắt nước xong, nói: "Đừng nghĩ những chuyện vô bổ, mau về cho sớm đi."
"Em muốn biết." Vạn Côn nói phía sau lưng cô, "Em khác tới mức nào."
"Vạn Côn."
"Em có đặc quyền không?"
Hà Lệ Chân không ngoái đầu, nói: "Em muốn đặc quyền gì."
Vạn Côn cụp mắt, nhìn mặt đất, lặng lẽ nói: "Chẳng hạn như —- nếu em muốn mời cô đi chơi, cô có đồng ý không."
Vòi nước đã được tắt, nhưng vẫn còn những giọt nước chưa chảy xuống hết, nhỏ tong tong từng giọt xuống chiếc bát không chưa rửa xong. Gian phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến độ ánh đèn trên đầu tựa như đang đốt thành tiếng.
Hà Lệ Chân nhìn chiếc bát mì trong tay, một hồi sau, lên tiếng: "Em muốn đi đâu."
Ánh mắt của Vạn Côn vụt ngước lên, tựa như đang xác định, dán chặt vào bóng lưng của Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân không quay người, bảo: "Nói đi, em muốn đi đâu."
"Cô đồng ý rồi hả."
Hà Lệ Chân nói: "Tôi hỏi em đi đâu."
Vạn Côn cười đắc ý một tiếng, Hà Lệ Chân cảm thấy, cả một con người cậu mà cười lên, khí chất liền rất khác.
"Tuỳ." Vạn Côn có vẻ như cảm thấy mình rất dễ dãi, "Cô muốn đi đâu thì đi đó." Cậu nhìn Hà Lệ Chân, nói thêm: "Cuối tuần này được không? Cô chọn thời gian, khi nào xong thì gửi tin nhắn đến cho em."
Nói xong, cậu khoác cặp lên vai, trước khi đóng cửa lại, cậu nói thêm một câu với Hà Lệ Chân: "Nhà hàng tuỳ cô chọn, cuối tuần này em mời."
Nói rồi đóng cửa đi mất.
Nghèo rớt mồng tơi mà còn ra vẻ đại gia. Hà Lệ Chân khóc dở mếu dở nhìn theo cánh cửa đã được đóng lại, nhìn một hồi lâu sau, thật sự khe khẽ bật cười.
hết chương 20
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse