Quảng trường Vũ Minh nằm trong trung tâm thành phố, là khu thương nghiệp lớn nhất của Dương Thành. Lần trước lúc Thương Khiết đến tìm Hà Lệ Chân, bọn họ đã từng tới đây ăn cơm. Hà Lệ Chân ngồi xe, tầm 9:40 đã có mặt ở quảng trường.
Kiến trúc tiêu biểu của quảng trường Võ Minh là một công trình điêu khắc được hoàn thành hồi năm 2002, mang một cái tên rất văn nghệ —– "thời gian lắng đọng," tạo hình theo phong cách hiện đại, gồm những phiến đá hình cánh quạt màu xanh lam khổng lồ chồng lên nhau, đứng gần nhìn không ra hình thù gì, đứng xa xa nhìn thì bức điêu khắc ấy giống như những đợt sóng nối đuôi nhau. Lúc Hà Lệ Chân theo Thương Khiết đến đây ăn cơm, cô đã ngồi trên lầu 3 của một toà nhà, nhìn công trình điêu khắc ấy từ xa, cảm thấy bản thân có vẻ như hiểu được tâm tình của tác giả. Những con sóng, ngay từ khởi đầu của nhân sinh, đã chủ định có trước có sau. Chỉ cần vẫn dập dờn vỗ, chỉ cần vẫn còn tồn tại, lớp sóng sau nhất định sẽ không sao chạm được đến được lớp sóng trước.
Hà Lệ Chân ngước đầu nghĩ ngợi vẩn vơ. Vì là cuối tuần, người qua lại trên quảng trường rất đông, xung quanh đông vui tấp nập. Nhìn lâu một hồi cổ bị mỏi, Hà Lệ Chân vừa vặn cổ vừa nhìn quanh, liền trông thấy Vạn Côn. Cô cảm thấy Vạn Côn cũng đã nhìn thấy cô, tuy lúc đi đường cậu vẫn luôn cúi đầu, nhưng hướng cậu đi không lệch một chút nào, đang thẳng tiến ngay đến trước mặt cô.
Trông cậu có vẻ như đã khỏi bịnh rồi, mặc một bộ quần áo vận động màu đen, gọn gàng linh hoạt, càng làm nổi bật vai rộng eo thon chân dài, hơi thở của thanh xuân giống như một ngọn thông xanh mướt. Chỉ có điều ngọn cây này mọc hơi lệch một chút. Hà Lệ Chân nhìn Vạn Côn đang nghênh ngang tiến đến gần, giống y như một tên du côn, lưng thì chả bao giờ thẳng được lên, uổng cho một thân hình đẹp. Lúc cậu đã đến gần, Hà Lệ Chân nghiêm nét mặt, đợi cho cậu đi đến trước mặt, cô hít sâu vào một hơi, chuẩn bị lên tiếng.
"Em—–"
"Đi theo em, đứng đây làm gì." Vạn Côn thuận tay tóm lấy cánh tay của Hà Lệ Chân, đi qua bên kia.
Hà Lệ Chân vùng tay, lùi ra sau mấy bước, nghiêm túc nói: "Vạn Côn, em đứng yên!"
Vạn Côn cười cười với cô, hai tay đút túi, còn thật sự đứng yên trước mặt cô.
"Hử?"
Hà Lệ Chân sa sầm nét mặt, nói: "Em đã viết cái gì trong vở ghi chép!"
Vạn Côn nói: "À, cái đó hả, không phải là cô đã thấy rồi sao."
Hà Lệ Chân nói: "Em không nên đùa giỡn kiểu này, cô cảnh cáo em, em mà như thế nữa, cô sẽ—–"
"Cô sẽ thế nào?" Vạn Côn hơi khom người ghé trước mặt Hà Lệ Chân, nói: "Mách với Hồ Phi? Hay là sẽ nói ra chuyện em đi làm?"
Cậu nói đến đây, mạch đề tài của Hà Lệ Chân liền xoay chuyển, hỏi cậu: "Có phải em vẫn còn làm việc ở chỗ đó?"
Vạn Côn đứng thẳng người, nhìn bãi cỏ bên đường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bãi cỏ không được sạch sẽ cho lắm rất nhiều người qua đường xả rác đầy lên.
Hà Lệ Chân âm thầm công nhận lời nói của Thương Khiết, bảo: "Em vẫn còn làm ở đó, vậy thì em đừng trách cô báo cho nhà trường biết."
"Được thôi." Vạn Côn nói với vẻ bất cần.
Hà Lệ Chân thoáng sửng sốt, Vạn Côn gần như biết chắc rằng Hà Lệ Chân sẽ không nói chuyện này ra. Cậu lại nắm lấy cánh tay của cô, "Không phải là cô muốn em đừng đùa giỡn sao, vậy cô đi coi phim với em."
"Cái gì?" Hà Lệ Chân chả hiểu đầu cua tai nheo.
Vạn Côn cười xấu xa, nói: "Coi phim thì em không viết lung tung trong vở ghi chép nữa."
Hà Lệ Chân hơi hoảng loạn, "Vạn Côn em đừng có gây chuyện nữa!" Cô vùng vẫy giằng ra, Vạn Côn chợt hít mạnh vào một hơi, vịn vào cây cột kế bên, khom người xuống.
"......" Hà Lệ Chân nhìn cậu, "Em sao thế?"
Vạn Côn nhíu chặt mày, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cậu quay đầu qua nhìn cô, mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, lưng tôi còn chưa lành, cô định cho bố đây đau chết à!"
Hà Lệ Chân nắm chặt túi xách trong tay đứng chết trân. Do chột dạ, cô không đi so đo với chuyện Vạn Côn nói năng vô lễ với mình. Vạn Côn mặc quần áo vận động, cổ kéo cao, Hà Lệ Chân nhìn không ra tình hình vết thương, nhưng vẫn lầm bầm một câu: ".......Xin lỗi."
Vạn Côn đợi cho đỡ đau, đứng thẳng người lên lại, nói với Hà Lệ Chân: "Chỉ coi một bộ phim thôi, giao lưu tìm cảm giữa cô trò, có gì ghê gớm đâu."
Hà Lệ Chân vẫn còn đang lo nghĩ đến vết thương của Vạn Côn, thì đã bị cậu lôi vào rạp.
"Cô đợi chút, em đi mua vé." Vạn Côn để Hà Lệ Chân đứng yên một chỗ, Hà Lệ Chân gọi cậu hai tiếng, cậu không trả lời. Lúc Vạn Côn quay lại, trong tay là một ống bỏng ngô, đặt lên bàn.
"Vạn Côn....." Hà Lệ Chân gạt ống bỏng ngô cậu mới đặt xuống qua một bên, nói: "Cô cảm thấy chúng ta thật sự phải nói chuyện một chút."
Vạn Côn ngồi vào ghế, cậu không thể dựa lưng ra sau được, ngồi chúi người ra phía trước, khuỷu tay gác lên đùi, ngẩng đầu nhìn cô, uể oải hỏi: "Muốn nói chuyện gì?"
Hà Lệ Chân: "Chuyện hôm đó, cô xin lỗi em. Cô không nên tạt nước sôi vào em."
Vạn Côn cười một tiếng, nói: "Không sao, nếu em là đàn bà, em cũng sẽ tạt."
"......." Hà Lệ Chân lại nói: "Nhưng mà em là người sai trước tiên, rồi còn chuyện trong vở ghi chép nữa." Hà Lệ Chân nghĩ đến tờ giấy bị cô xé nát, nói: "Cô là cô giáo của em, cô không cần biết em đang cố tình gây rối hay là có tâm tư gì khác, tóm lại em dẹp hết ngay đi, em là học sinh, học sinh thì phải lo học hành cho đàng hoàng."
Vạn Côn cúi đầu, tựa như toàn bộ sức chú ý của cậu đang bị hấp dẫn bởi đôi bàn tay của mình. Tay của cậu rất to, lòng bàn tay rộng lớn, chính giữa hơi trắng. "Cô nói chuyện với em, em có nghe không?" Hà Lệ Chân gõ xuống xuống bàn kính chỗ trước mặt Vạn Côn.
"Nghe rồi mà." Vạn Côn ngẩng đầu. Hà Lệ Chân lập tức đứng lên. Vạn Côn nhìn theo, hơi mím môi cười.
Hà Lệ Chân nhìn thấy nụ cười đó của cậu, bỗng nhớ đến lời Thương Khiết đã từng nói.
Thằng nhỏ đó, trên người mang một khí chất hoang dã, không kiềm hãm được.
Hà Lệ Chân tiu nghỉu ngồi xuống lại trên chiếc ghế đối diện với Vạn Côn, bốc một nắm bỏng ngô nhét vào miệng.
Vé phim Vạn Côn mua cũng chẳng phải kén chọn gì, chỉ lấy vé xem suất phim sớm nhất, thế là ra một bộ phim chiến tranh. Hà Lệ Chân ngồi trong ghế rạp phim, tâm tư không màng gì đến phim ảnh, chỉ nghe tiếng súng đạn bom pháo trên màn ảnh, nổ ầm ĩ làm cô đinh tai nhức óc. Vạn Côn ngồi bên cô, mắt nhìn lên màn ảnh, mặt không mang biểu cảm, cũng chả biết có coi vô được bao nhiêu.
Hà Lệ Chân nghĩ không biết bộ phim này khi nào mới kết thúc, mau mau về cho lẹ, không để ý thấy Vạn Côn đang quay qua nhìn cô. Đến lúc cô ý thức ra được, bàn tay của Vạn Côn đã nắm lấy tay của cô. Trong bóng tối, xúc giác rất nhạy bén. Hà Lệ Chân như bị điện giật, lập tức muốn giằng ra, nhưng sức của Vạn Côn quá mạnh, Hà Lệ Chân ráng giằng hai lần, không giằng ra được. Cô hơi cuống lên, nhưng không dám la to giữa rạp, nén tiếng xuống thật thấp: "Buông tay!"
Vạn Côn không những không buông mà còn sáp tới gần, bàn tay kia đỡ lấy đầu của Hà Lệ Chân đang còn ngửa về phía sau. Hà Lệ Chân chỉ cảm nhận được một bàn tay to lớn úp lên phía sau đầu cô, cô vừa cuống vừa giận dữ, dùng luôn cả chân đá mạnh vào đầu gối của Vạn Côn. Vạn Côn bị đau, tay thoáng buông lỏng, Hà Lệ Chân thừa dịp vội vàng ôm túi xách chạy đi.
Cô không ngoái lại nhìn xem Vạn Côn có rượt theo hay không, chạy thẳng một mạch, không dùng đến cả thang máy, chạy luôn xuống cầu thang, xông ra cửa chính, trông thấy đám đông tấp nập, mới thở phào nhẹ nhõm. Tim đập thình thình trong l*иg ngực, hơi giống lúc thi kiểm tra thể lực.
"Cô giáo Hà?"
Tay Hà Lệ Chân thoáng run lên, túi xách suýt rớt xuống đất. Cô ngoái đầu, trông thấy một người vừa mới bước ra từ trong toà nhà, gọng kính bạc nho nhã, là Lý Thường Gia của trường trung học Dục Anh.
"Thầy Lý." Hà Lệ Chân đeo túi xách rồi chào hỏi Lý Thường Gia.
"Thật khéo." Lý Thường Gia bước tới, nói, "Gặp được nhau ở chỗ này, cô đang dạo phố?"
"Vâng." Hà Lệ Chân gật đầu, "Thầy cũng vậy?"
"Tôi tới mua hai bộ đồ." Lý Thường Gia cười cười, nhìn quanh quất chỗ Hà Lệ Chân đang đứng, hỏi: "Cô đi một mình?"
Hà Lệ Chân hơi khựng lại, sau đó nói: "....... Vâng." Lúc cô đang nói vâng thì chợt thấy Vạn Côn ngay sau lưng Lý Thường Gia.
Vạn Côn vẫn trong tư thế kia, hai tay đút túi, đứng trước cánh cửa quay của toà nhà thương mại như một tên du côn, nhìn họ với nét mặt đầy hứng thú.
Hà Lệ Chân đảo mắt đi chỗ khác, nói rất chắc: "Vâng, tôi đi một mình."
"Tôi cũng đi một mình, vừa khéo giữa trưa rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn đi." Lý Thường Gia nói, "Tôi mời, thế nào?"
Hà Lệ Chân cười nói: "Thầy quá khách sáo rồi, đi thôi."
Cô sánh vai cùng đi với Lý Thường Gia, Lý Thường Gia hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Lý Thường Gia vừa đi vừa đề cử quán cơm với cô, Hà Lệ Chân nghe câu được câu mất, mãi đến khi đi đến cuối con đường, quẹo qua con phố khác, để lại khu thương mại ở tít sau lưng, cô mới thật sự nghe rõ được tên của mấy quán cơm. Cuối cùng Lý Thường Gia chọn một nhà hàng Thái, nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một toà nhà khác, diện tích không lớn, khách cũng không đông lắm, Lý Thường Gia gọi món ăn xong, hai người ngồi thong thả chuyện trò. Hà Lệ Chân nói: "Lần trước tôi dự thính một tiết học của thầy, cảm xúc rất sâu sắc."
"Vậy à?"
"Vâng, tôi mới chính thức làm giáo viên hồi tháng 9 vừa qua, là một người mới."
"Nhìn không giống đấy." Lý Thường Gia cười cười.
Hà Lệ Chân hỏi: "Không giống thế nào?"
Lý Thường Gia nói: "Tôi thấy cô Hà rất trầm ổn, khí chất của cô phù hợp nhất với vai trò giáo viên, trông rất uy nghiêm."
Uy nghiêm gì chứ....... Hà Lệ Chân nhớ đến Vạn Côn, xoắn hết cả ruột.
"Thầy nói đùa rồi." Hà Lệ Chân nói.
"Đừng xưng hô với tôi như thế, năm nay tôi mới 29 tuổi, chúng ta là đồng trang lứa, cô cứ xưng tên với tôi đi." Lý Thường Gia nói.
"À, được."
Lý Thường Gia còn đang định nói gì nữa, bỗng chợt nhíu mày, quay đầu đi ho một tràng. Anh ta che miệng, ho rũ rượi. Hà Lệ Chân rót một ly nước đưa cho anh ta, nói: "Thầy Lý, anh không sao chứ."
Lý Thường Gia ho đến đỏ cả mặt, đón lấy ly nước từ tay của Hà Lệ Chân, nói: "Không, không sao, khụ khụ." Anh ta uống hai hớp nước mới tạm ép được cơn ho đó xuống. "Ngại quá, bịnh nghề nghiệp."
Hà Lệ Chân chớp chớp mắt, Lý Thường Gia cười bảo: "Đừng sợ, khí quản của tôi vốn có chút vấn đề, sau đó cứ hít bụi phấn suốt ngày, thế là bịnh nặng lên."
Hà Lệ Chân hơi lo lắng, "Có cần uống thuốc không?"
"Không sao không sao." Lý Thường Gia đổi đề tài, nói: "Cô Hà, đối với công việc hiện giờ, cô có kế hoạch ra sao?"
Hà Lệ Chân thoáng sửng sốt, "Kế hoạch? Ý anh nói là kế hoạch như thế nào?"
"Không giấu gì cô, hiện giờ tôi và mấy giáo viên khác đang định mở một khoá dạy thêm. Đại khái là 1,2 tháng nữa sẽ bắt đầu dạy học, địa điểm đã tìm xong xuôi rồi, hiện giờ vẫn còn đang thiếu vài giáo viên." Lý Thường Gia nhìn Hà Lệ Chân, nói, "Không biết cô Hà có hứng thú không?"
"Dạy thêm?"
"Đúng." Lý Thường Gia nói, "Coi như là dạy thêm bán thời gian."
"Nhưng mà nhà trường chỗ chúng tôi nói, hình như không cho giáo viên dạy thêm ở bên ngoài......"
"Ha." Lý Thường Gia cười thoải mái, "Cái này cô chưa biết rồi, có giáo viên nào không đi dạy thêm chứ, khối lớp 12 của cô có phải có một thầy giáo dạy Toán, tên Hồ Phi?"
"À, đúng vậy, là thầy chủ nhiệm lớp 12."
"Anh ta cũng tham gia."
Hà Lệ Trân trợn tròn mắt.
Lý Thường Gia nói: "Chúng tôi đã giữ liên lạc từ trước rồi, cô Hà có muốn tham gia không?"
"Việc này......" Hà Lệ Chân nói, "Quá đột ngột đi, tôi có thể suy nghĩ thêm được không?"
"Đương nhiên có thể."
"Vâng, tôi sẽ ráng nhanh chóng trả lời anh." Hà Lệ Chân nói rồi còn cảm ơn Lý Thường Gia: "Nhưng mà thầy đã chịu tìm đến tôi, tôi rất cảm ơn thầy. Tôi dạy chưa được bao lâu, nếu như muốn làm, không biết có thể làm tốt được hay không."
"Không sao đâu." Lý Thường Gia có vẻ rất tin tưởng vào Hà Lệ Chân, "Khi tổ chức tham quan thực tế, tôi đã cảm thấy cô Hà rất khá, cô yên tâm, nhất định sẽ làm được."
Ăn xong bữa cơm, ấn tượng của Hà Lệ Chân dành cho Lý Thường Gia không tệ. Sau khi cô về nhà, cũng rất nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị của Lý Thường Gia. Thật ra anh ta nói không sai, giáo viên dạy thêm chút đỉnh bên ngoài, kiếm chút lương phụ trội, rất đỗi bình thường, nhà trường cũng không có cách nào đi lo cho hết được.
Thứ Hai vào lớp, Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh bất ngờ đều vắng mặt. Hà Lệ Chân trả lại bài thi đã được chấm điểm, rồi giảng giải đề thi một lượt.
Mấy ngày rồi? Bốn ngày, hay là năm ngày?
Nguyên một tuần lễ, Hà Lệ Chân không hề thấy mặt Vạn Côn, mà khi thu vở ghi chép hàng tuần lại, cũng không còn thấy tên của cậu. Hà Lệ Chân cảm thấy những chuyện trước đây, tựa như đều đã qua hết rồi. Mãi đến một buổi tối nọ, Hà Lệ Chân lại bị Ngô Nhạc Minh chặn đường.
Đương nhiên, lần này Hà Lệ Chân đã học được bài học, dựng nên cho mình một hàng rào kiên cố, cô đứng ở khúc quẹo của hành lang, cầu thang ngay bên cạnh đầy học sinh đang tan học. "Có chuyện gì?" Hà Lệ Chân khoanh tay hỏi.
"Cô ơi......" Giọng điệu của Ngô Nhạc Minh thoáng ngập ngừng. Hà Lệ Chân híp mắt lại, hỏi: "Có phải là chuyện của Vạn Côn?"
Ngô Nhạc Minh ngẩng đầu lên: "Cô biết?"
"Cô biết cái gì?"
Ngô Nhạc Minh mím môi, nói: "Cô, cô có thể cho em mượn chút tiền được không?"
Hà Lệ Chân tưởng mình nghe lầm.
"Em nói lại lần nữa xem."
Ngô Nhạc Minh nói: "Em mượn một chút tiền của cô được không?"
Hà Lệ Chân: "Mượn tiền làm gì?"
Ngô Nhạc Minh không nói gì.
"Sao không có động tĩnh gì nữa, mượn tiền làm gì?" Hà Lệ Chân nói, "Bọn em lại gây chuyện nữa rồi?"
Ngô Nhạc Minh cau mày, nói: "Không phải em."
Im lặng hồi lâu, học sinh trong dãy lầu đã ra về hết sạch, Hà Lệ Chân lên tiếng, "Vạn Côn sao rồi?" Ngô Nhạc Minh nói: "Cô cho em mượn chút tiền được không, sẽ trả lại cô rất nhanh thôi."
Hà Lệ Chân khoanh tay, tiến lên một bước, nói rành rọt từng chữ một: "Em nghe không hiểu lời cô nói sao, cô hỏi em, Vạn Côn bị sao rồi, hai đứa vì sao lại cần mượn tiền."
Ngô Nhạc Minh lùi ra sau nửa bước, lầm bầm một câu "thôi khỏi", sau đó xoay người bước xuống lầu. Hà Lệ Chân cũng không biết mình ăn phải giống gì, bám theo sát gót túm lấy cặp của cậu ta, lôi cậu ta về lại.
"Em nói rõ ràng cho tôi!" Hà Lệ Chân nổi nóng, "Nếu không thì đến văn phòng ngay bây giờ, tìm thầy Hồ nói chuyện!"
Ngô Nhạc Minh vùng ra, nói: "Không có gì."
"Ngô Nhạc Minh!"
Hà Lệ Chân rốt cuộc vẫn là cô giáo, Ngô Nhạc Minh chưa từng nghe cô lớn tiếng bao giờ, nhất thời đứng ngoan ngoãn một chỗ, không chạy đi nữa.
"Em với Vạn Côn cả tuần này không đi học, là đi đâu?"
"Em đi làm."
"Vạn Côn thì sao? Em ấy cũng đi làm?" Nơi đầu tiên Hà Lệ Chân nghĩ đến là quán rượu Tú Quý kia.
"Không." Ngô Nhạc Minh khẽ nói, "Ảnh về nhà."
Hà Lệ Chân ngẩn ra, "Về nhà?"
"Ừm."
"Vậy em mượn tiền làm cái gì." Hà Lệ Chân nói, "Vạn Côn có chuyện gì phải cần đến tiền."
"Haizzz cô đừng hỏi nữa được không hả." Ngô Nhạc Minh hơi mất kiên nhẫn, "Cô có cho mượn hay không, không cho thì thôi."
Hà Lệ Chân không nói thêm lời nào, nắm lấy cánh tay cậu ta lôi về phía văn phòng, "Đi, cô không hỏi, có người sẽ hỏi em!"
Ngô Nhạc Minh nhận ra được cô định làm gì, dường như cậu ta không muốn phải phí sức đi ứng phó với Hồ Phi, giằng mạnh tay, nhưng Hà Lệ Chân sao cũng không chịu buông tay, giống như đang đọ sức với cậu ta. Ngô Nhạc Minh chịu hết nổi, cuối cùng rống lên một tiếng: "—– Là nhà ảnh cần!" Hà Lệ Chân ngoái đầu lại: "Nhà em ấy?"
Có hai học sinh đi ngang qua, nhìn thấy giáo viên đang túm lấy một người, bu lại hóng hớt. Ngô Nhạc Minh đi giật lùi, nói: "Qua bên này nói."
Hà Lệ Chân đi theo cậu ta, quay trở lại khúc quẹo ban nãy.
hết chương 11
tác giả: twentine
người dịch: idlehouse