Hiệp Khách Vương Phi

Chương 14: Hiểu rõ nàng bất lực dường nào

Tối

Mặt trời dần tắt nắng, sương lạnh thi nhau ùa xuống. Trời cuối xuân, ban đêm vẫn còn rất lạnh. Nam Cung Diệp xử lý xong công vụ, nhìn thấy bát canh hạt sen trống trơn bên cạnh, nhớ đến ban ngày Doanh Mai vì tức giận mà cứ thế bỏ đi, trong lòng một trận ảo não. Hắn buồn bực trở về Tây Phong uyển, lại nhìn bên phía đối diện, Lạc Hà các đèn sáng, cất bước đi tới.

Lạc Hà các

Thanh nhi vừa xử lý xong sổ sách cửa hàng hồi môn của Doanh Mai, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Diệp đã đến giữa sân, thu dọn một chút rồi đứng lên.

- Vương gia.

- Vương phi đâu?

- Vương gia sao lại hỏi ta, vương phi từ sáng tới thư phòng của ngài vẫn chưa có trở lại.

Hắn sửng sốt, chưa có trở lại? Trong lòng bắt đầu hoang mang lo sợ. Vội vàng bước nhanh ra ngoài, lớn tiếng.

- Lưu quản gia.

Lúc Lưu quản gia đến, phát hiện trong phòng lạnh lẽo, sắc mặt chủ tử tối sầm, một bên Thanh nhi cô nương cũng sốt ruột vô cùng.

- Chủ tử có...

- Vương phi đi đâu?

Không đợi hắn nói hết câu, Nam Cung Diệp đã trầm giọng.

- Bẩm vương gia, vương phi có dùng xe ngựa ra ngoài, tiểu Ngư đã trở về từ sớm nói là vương phi đến Minh Hạc lâu, còn phân phó hắn trở về trước, ngài ấy sẽ về sau.

Tiểu Ngư là tên của gã sai vặt đánh xe. Những hành động gần đây của vương gia nói cho Lưu quản gia biết phải hầu hạ vương phi chu đáo nên hắn vẫn vô cùng cẩn thận, nhất là từ sau lần vương phi bỏ trốn, sợ có sai sót gì cái thân già này sẽ khó giữ nổi. Đầu năm này, làm quản gia cũng thật là mệt a. Hắn còn muốn sống thêm mấy năm hưởng tuổi già đấy.

- Chuẩn bị xe đến Minh Hạc lâu.

- Vâng.

Minh Hạc lâu là khách điếm mới nổi lên mấy năm gần đây, đồ ăn ngon miệng phong phú, không gian yên tĩnh riêng tư lại cộng thêm phục vụ chu đáo nên rất được các quý công tử, tiểu thư ưa chuộng. Nam Cung Diệp đến nơi thì trời đã tối hẳn, ánh trăng lên cao chiếu xuống từng đợt ánh sáng bạc. Bên trong chỉ còn vài khách nhân, chưởng quản Minh Hạc lâu ra đón tiếp dĩ nhiên không dám chậm trễ hắn, ngay lập tức tìm kiếm ghi chép buổi chiều. Quả thật Thất vương phi có tới, còn thuê một gian nhã phòng, cùng nam tử tên Vân Tiêu nói chuyện hai canh giờ rồi cùng nhau rời đi.

Nam Cung Diệp siết chặt tay trong ống tay áo, bàn tay nổi đầy gân xanh, khuôn mặt trầm xuống có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Giỏi lắm, vương phi của hắn quả thực rất giỏi, cứ thế gặp gỡ nam tử ở ngoài, Vân Tiêu ư? Hắn không nói thì nàng cứ thế bỏ qua hắn sao, còn cùng nhau rời đi, thân thiết tới mức như vậy?

- Ám vệ, tìm kiếm.

- Rõ.

Tử Ảnh không hiện thân, từ không trung trả lời hắn. Thanh nhi sau khi nghe chưởng quầy tra lại liền im lặng rời đi.

Nam Cung Diệp đi lên nhã phòng Doanh Mai đã thuê. Bên trong trang trí không quá cầu kỳ, nhưng lại vô cùng hài hòa, một bức tranh treo tường, một lục bình đồng màu, mành treo đá tím. Hắn đi một vòng, cảm nhận được mùi thảo dược quen thuộc, nàng quả thật đã tới đây.

Nam Cung Diệp tiến đến đẩy cửa sổ ra, ánh sáng bàng bạc chiếu xuống giăng khắp ngõ nhỏ, men theo bệ cửa, một chút ánh trăng ít ỏi chiếu lên bóng dáng cô độc của Nam Cung Diệp, đau lòng, phẫn nộ.

Doanh Mai rõ ràng không có nội lực, dù trước kia có mạnh đến đâu giờ cũng chỉ như hổ giấy, yếu ớt không chịu nổi, nàng không ở trước mặt hắn, Nam Cung Diệp liền không thể yên tâm chút nào. Vân Tiêu, lần trước gặp mặt, hắn đã biết tên đó không được tích sự gì, nếu Doanh Mai có mệnh hệ nào, hắn sẽ khiến Vân Hạ sơn trang hứng chịu nỗi đau khổ trước nay chưa từng có. Cả Doanh Mai nữa, cứ tự nhiên ngồi cùng nam tử như vậy, nàng còn biết mình là nữ tử đã có chồng hay không? Tốt nhất là nàng nguyên vẹn trở về, nếu không dù có nhốt lại hắn cũng không để nàng thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Nam Cung Diệp bước xuống lầu, trong lòng tức giận không giảm mà còn muốn bùng phát thêm. Ám vệ phân thành bốn tốp đông, tây, nam, bắc chia ra tìm kiếm khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ.

Một canh giờ sau, ám vệ mé đông trở về:

- Chủ tử, không thấy tung tích vương phi.

Bàn tay hắn nắm chặt, đầu ngón tay ghim sâu vào da thịt.

- Tra tiếp.

- Chủ tử, không thấy tung tích vương phi.- Ám vệ mé tây báo cáo.

- Tra tiếp.

Các ám vệ lần lượt trở về bẩm báo, nhiệt độ trên xe cũng theo đó mà giảm đi, không khí như bị người ta rút bớt, ngày một ngột ngạt. Từng khắc trôi qua, cơ thể Nam Cung Diệp càng thêm căng thẳng, dường như bị khí lạnh trên xe đông cứng. Cuối cùng không thể chịu đựng thêm nữa, Nam Cung Diệp nóng nảy, trực tiếp phi thân ra ngoài, dùng khinh công tìm kiếm. Chưởng quản Minh Hạc lâu nhìn theo bóng hắn dần khuất, ý vị thâm trường nhếch môi.

Tìm kiếm thêm khoảng một canh giờ, Tử Ảnh phi thân đến bên hắn bẩm báo:

- Chủ tử, ám vệ vương phủ báo lại vương phi đã trở về rồi ạ.

Ruốc cục thở hắt ra, Nam Cung Diệp không đi xe ngựa mà dùng khinh công về phủ.

Lạc Hà các

Nam Cung Diệp đến nơi, Lạc Hà các đã tắt nến, một mảnh mờ tối tĩnh lặng. Thấy hắn đi vào, Thanh nhi từ gian sườn phòng đi ra, hắn phất tay ý bảo nàng không cần lên tiếng rồi cất bước vào chính gian.

Trong phòng không mở cửa sổ, ánh trăng không thể chiếu vào, Nam Cung Diệp nội lực cao cường, trong đêm tối vẫn nhìn thấy rõ ràng, thuận lợi đi đến bên giường. Thân ảnh nữ tử nằm nghiêng, hơi thở đều đều, mùi thảo dược tỏa ra nhè nhẹ. Vốn rất tức giận nhưng lại nhanh chóng biến mất. Đến giờ hắn mới nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi nóng vội mà sử dụng khinh công, bây giờ Nam Cung Diệp rất ảo não. Sau trận chiến đó, người khác vẫn cho rằng võ công hắn bị phế không thể hồi phục được, mà hắn vẫn đóng cửa không tiếp khách, ngầm thừa nhận. Vừa rồi sử dụng khinh công nếu có kẻ nào nhìn thấy sẽ khiến hắn rắc rối một phen.

Chẳng biết từ bao giờ tâm tình của hắn đã khác, có lẽ từ khi nhìn thấy đôi mắt lung linh đó, có lẽ là khi nàng rơi nước mắt tiếc hận trước mặt hắn, có lẽ từng lần từng lần nàng khiến hắn ngạc nhiên. Không nhìn thấy nàng, hắn rất sợ hãi, sợ nàng sẽ không bao giờ về nữa, sợ nàng sẽ biến mất trước mặt hắn. Hiện giờ nhìn thấy nàng nằm đây ngủ, hắn mới thấy trái tim mình được nhặt về. Khi đó, hắn chỉ lo lắng nghĩ, nếu nàng gặp phải chuyện gì thì sao? Nàng mất hết võ công trong mắt hắn liền yếu ớt vô cùng.

Hơn ai hết, Nam Cung Diệp hiểu rõ cảm giác đột nhiên mất hết võ công đau khổ ra sao. Phụ hoàng phong vương cũng chẳng là gì với hắn, ngày đó hắn nhốt mình trong phòng nửa tháng trời, thấy rõ bản thân vô dụng nhường nào. Hắn từng trải qua, nên cảm nhận rõ bất lực của nàng. Một nữ tử, mất đi võ công, lại mất đi người thân nhất, phải một mình chống đỡ tất cả. Nàng cũng giống hắn, vùng vẫy tìm lối thoát trong vô vọng mà thôi.

Nam Cung Diệp tiến đến bên giường, thấy rõ khuôn mặt nhợt trắng của nàng. Ngay cả lúc ngủ cũng không hề yên ổn, hai đầu mày chau lại đau đớn. Hắn vươn tay, muốn xoa dịu nỗi đau cho nàng. Bàn tay chưa kịp chạm, tay nàng bên cạnh đã bắt lấy, ngửa tay hắn ra. Nam Cung Diệp quên mất nàng rất nhạy cảm. Nàng từng trải qua những gì mới có tính cảnh giác cao đến vậy? Hắn cười khổ, định lên tiếng giải thích thì nghe thấy giọng nói của nàng:

- Vương gia, ngài làm gì ở đây?

Nam Cung Diệp ngẩn người, hiện giờ trong phòng tối đen, hắn có thể nhìn thấy vì có nội lực cao cường, mà nàng lại có thể nhận ra hắn.

- Ta đánh thức nàng ư?

- Không hề gì, bình thường ta ngủ rất ít.

Doanh Mai trả lời bằng giọng ngái ngủ mệt mỏi.

- Có ta ở đây, nàng yên tâm ngủ đi.

- Ừm.

Doanh Mai nhắm mắt, hôm nay là một ngày mệt mỏi với nàng, bàn tay vẫn nắm lấy tay Nam Cung Diệp, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều, mùi thảo mộc cùng mùi đàn hương hòa quyện vào nhau.