Sáng hôm sau, Đình Huy thức dậy, ánh nắng bên ngoài hôm nay không còn chói chang như mọi bữa, nó nhàn nhạt, nó lạnh lẽo, nó yếu ớt. Bầu trời chỉ là một màu xám khói đầy u ám.
Anh tỉnh dậy, ngồi tựa lưng vào giường. Bàn tay vươn ra chạm vào nơi bên cạnh, nó trống trải, Hàn Di không hề nằm ở đó.
Nhíu mày, anh nhìn qua liền thấy nơi đó đều rất yên tĩnh, mền gối vẫn như tối hôm qua, chưa được đυ.ng chạm đến.
Lẽ nào Hàn Di đã không về? Đình Huy nhìn qua phải mà nhướng mày lo lắng, sau đó leo xuống giường bước vào phòng tắm.
Cửa mở, một cơ thể mềm oặt ngã xuống nền gạch. Đình Huy bất giác thất kinh, nhìn xuống liền thấy Hàn Di người ướt mồ hôi, toàn thân lạnh nhưng trán lại nóng đến bỏng tay.
" Tiểu Hàn, Tiểu Hàn??? " Đình Huy cúi xuống đỡ lấy Hàn Di trên tay, anh lay người cậu một chút rồi liền bế lên tay đem vào giường.
Nằm trên giường, nhiệt độ âm ấm khiến Hàn Di có chút thoải mái. Hàng mi đen dài khẽ run lên, kỳ thực, cậu vẫn chưa hề mở mắt ra nhìn anh. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt lại đỏ lên vì cơn sốt.
Đình Huy lật đật chạy vào phòng tắm, lấy ra một thau nước ấm cùng với chiếc khăn mặt đặt lên bàn, vắt khăn thấm nước rồi lau sơ qua người Hàn Di.
Sau khi lau xong, anh đi đến lấy một bộ đồ sạch sẽ để thay cho cậu. Bộ đồ cậu đang mặc nếu không nhầm thì là từ tối hôm qua rồi.
Thay đồ sạch sẽ, Hàn Di tiếp tục nằm ngủ an tĩnh trên giường. Lúc này đôi lông mày của cậu có dãn ra một chút, hai tay chắp lên trước ngực, thiêm thϊếp ngủ.
Chiếc khăn mặt trên trán liên tục được Đình Huy thay, hết vắt rồi lại đắp lên. Nhiệt độ vì thế mà mau chóng hạ xuống.
Bên ngoài, tiếng chuông cửa vang lên. Đình Huy nhanh chân bước ra, mở cửa. Đứng trước cửa là một ông bác sĩ thân thiết với anh, ông cầm theo một hộp đồ nghề của mình, ồn tồn bước vào phòng.
Thấy Hàn Di nằm ngủ trên giường, ông nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Đo huyết áp cho cậu, đo thân nhiệt cho cậu, kiểm tra tổng quát bên ngoài, tất cả sau khi xong xuôi, ông dọn lại đồ của mình rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng là một mảng yên lặng, Hàn Di mơ hồ nhớ lại đêm hôm qua mình đã ngủ quên trong phòng tắm, cái nơi lạnh lẽo đó như muốn gϊếŧ chết cậu, gϊếŧ chết tinh thần của cậu.
Ngoài này, Đình Huy vội vã đi đến chỗ ông bác sĩ, lo lắng hỏi, " Sao rồi Vir? Hàn Di ổn chứ? Vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Vir đẩy nhẹ gọng kính sáng loáng của mình, chậm rãi nói, " Cậu bé đó trước tiên là bị cảm lạnh, huyết áp bị tuột khá thấp. Thứ hai là cậu ta đang bị suy nhược thần kinh, có lẽ là suy nghĩ chuyện gì đó hoặc bị áp lực chuyện gì đó chẳng hạn. Tôi nghĩ cậu nên chăm sóc cậu ta kỹ hơn, sức khoẻ thanh niên mà yếu như vậy, tôi cũng không ngờ đấy."
Nghe Vir nói, Đình Huy chỉ nhướng mày kinh ngạc, trong lòng tầng tầng bất an, sốt ruột.
Sau khi đã tiếp thu được những lời ông nói, anh lặng lẽ tiễn ông rồi xoay gót đi vào phòng. Lúc này Hàn Di đã nằm nghiêng mình một bên, tay ôm lấy gối ôm, ôm ghì chặt nó như một đứa trẻ con.
Anh khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay rắn rỏi kia chạm nhẹ lên mái tóc của cậu, vuốt ve nó một cách trìu mến, dịu dàng như đang đùa nghịch với con mèo cưng của mình.
" Hàn Di, anh xin lỗi... Anh đã khiến em lo lắng rồi. " Đình Huy cúi thấp người, khẽ thì thầm vào tai cậu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt vào sáng nay, Đình Huy còn tưởng rằng tim mình vừa bị ai đó bóp chặt lại đến không đập được, nó đau đáu, cảm giác thật quá khó chịu.
Hàn Di tuy rằng nhắm mắt ngủ nhưng lại không phải ngủ, cậu vờ nằm yên, sau khi nghe anh nói xin lỗi, cảm xúc lại cứ thế dâng lên.
Cậu giận, giận anh lắm. Vì sao anh lại không tin cậu? Vì sao không tin mà chia sẻ những đau đớn qua cho cậu? Anh nghĩ cậu còn quá trẻ con nên mới không chịu được sao?
Biết rằng anh lo lắm, lo cho cậu lắm, mà cũng yêu cậu lắm. Nếu không yêu thì có lẽ...anh đã không mời tận bác sĩ đến đây để khám bệnh cho cậu rồi.
Định rằng không nói ra nhưng Hàn Di nghĩ rằng nếu không nói thẳng một lần, sau này ắt sẽ lại xảy ra chuyện. Vì thế mà cậu khẽ rục rịch người, đôi mắt mở to, xoay người nhìn anh.
Ngước mặt, thấy Đình Huy đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt dịu dàng ôn nhu kia như đánh vào tâm lý của cậu.
Anh như vậy, làm sao em nỡ nói nặng lời?
Anh bất quá cũng chi lo lắng cho em thôi mà, đúng không?
" Em dậy rồi? Còn mệt lắm không? Anh đi nấu cháo cho ăn nhé? " Đình Huy dường như không định nói đến chuyện gì khác ngoài muốn cậu hồi phục lại sức khoẻ.
Anh xoa xoa mái tóc kia một cách đùa nghịch, sau đó chăm chú nhìn Hàn Di, chờ cậu phản ứng.
Hàn Di tuy đầu còn hơi choáng nhưng cậu vẫn muốn ngồi dậy, hai tay chống làm lực đẩy cơ thể lên. Ngồi dậy, cậu nhướn người kéo Đình Huy lại gần mình, ôm lấy.
Hàn Di lại ôm anh như ôm chiếc gối lúc nãy, ôm rất chặt, rất chặt. Tựa như anh chỉ là không khí, nếu không ôm ghì thế này, sẽ dễ dàng tan biến mất.
" Hàn Di, người em vẫn còn nóng quá..." Đình Huy vòng tay ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cậu, xoa xoa vài cái, nhiệt độ mau chóng lan ra bàn tay của anh.
Hàn Di ngược lại vùi đầu mình vào hõm vài anh, dụi dụi mấy cái, viền mắt nóng rực, đỏ hoe. Nước mắt lại rơi xuống, từng dòng rất mảnh nhưng lại mặn đến xót lòng.
" Đình Huy, anh tin tưởng em đến mức nào?" Hàn Di rúc đầu vào nơi kín nhất, hơi thở nóng ran phả vào cổ anh.
" Hàn Di, con người được anh chia làm hai loại, là người xấu và người tốt. Cho dù là loại nào đi nữa, chúng ta cũng chỉ nên tin tưởng họ 7 phần thôi, em có hiểu không?"
Nghe anh nói, Hàn Di thất kinh, vội buông anh ra, ngước mắt nhìn anh, " Vậy là anh không tin em tuyệt đối?"
Biết cậu khá sốc, anh lại nhẹ nhàng ôm vào lòng, trấn an, " Không có gì là tuyệt đối, em hiểu chứ? Anh nói như vậy chỉ muốn em suy nghĩ chín chắn hơn một chút. Với anh, em là một đứa trẻ ngoan, một con người tốt và anh tin em. Đừng bao giờ hỏi rằng anh tin em đến mức độ nào, vì anh sẽ không thể cho em một câu trả lời rõ ràng cụ thể được. Tất cả mọi chuyện nên dừng lại ở mức tương đối, vì vậy chỉ cần biết anh tin em là đủ rồi. "
Nghe anh giải thích tường tận, Hàn Di lúc này có chút yếu lòng, lại không nỡ trách anh. Cậu cũng tin anh, tốt nhất là chỉ nên nói chúng ta tin tưởng nhau mà thôi.
" Em tối qua đi gặp A Lý, anh ta đã nói cho em biết tất cả." Hàn Di thì thầm.
" Ừm, anh biết em đi gặp A Lý." Đình Huy cười khổ.
Hàn Di ngồi lại ngay ngắn trên giường, ánh mắt vẫn mơ hồ, gương mặt còn đỏ đỏ, " Sao anh lại biết?"
" Thật ra lúc anh gặp chuyện, A Lý là người đã giúp đỡ anh rất nhiều. Lúc anh bị bọn người lạ mặt vây lại đánh, anh ta đã đến giúp một tay. Nếu không có A Lý, chắc anh đã...." Đình Huy đang nói thì liền bị ngón trỏ của Hàn Di nhẹ nhàng phủ lên.
" Đừng nói đến chuyện bi quan đó, em không muốn nghe. Anh vẫn ổn là em vui rồi. Đình Huy, sau này nếu xảy ra chuyện gì, anh hãy kể em nghe, được không? Đừng giữ trong lòng một mình, mọi tâm sự, mọi đau đớn cứ chia sớt qua cho em, em sẽ chịu được, em lớn rồi..." Hàn Di trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Đình Huy im lặng lắng nghe cậu nói, sự tin tưởng của anh lúc này đã vô thức tăng lên một mức khác, đồng thời tình cảm anh dành cho cậu cũng tăng lên rất nhiều, gần như...là tuyệt đối.
Đúng là anh đã bảo không có gì là tuyệt đối, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ đến những trường hợp được gọi là...ngoại lệ.
" Ừm, anh hứa. " Đình Huy nhẹ nhàng trả lời.
Hàn Di trong lòng như gỡ được cuộn len bị rối, cậu nhướn người ôm lấy anh, thầm cảm ơn anh đã tin tưởng mình.
Mấy ngày sau, sức khoẻ của Hàn Di mau chóng được hồi phục. Mỗi ngày, Đình Huy đều dành một nửa thời gian để chăm sóc cậu. Việc ở công ty, anh giao lại cho cô thư ký Phi Phi quản lý cùng với người trưởng phòng thân cận đang ở tận bên Trung Quốc.
Công việc dạo này tuy nhiều thật nhưng Đình Huy lại không cảm thấy có chút áp lực nào. Với anh, hiện tại Hàn Di chính là vấn đề quan trọng mà anh phải chú tâm đến.
Mỗi ngày, Hàn Di đều đặn đến trường, sau đó còn học thêm ở một số nơi. Học đến tối thì cậu về nhà, về đến nhà đã thấy Đình Huy trong bếp đang chuẩn bị đồ ăn tối.
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, Hàn Di lại cảm thấy tim mình như được lấp đầy không trống một khe hở nào.
Cậu không biết mình đang yêu anh đến mức nào.
Cậu không biết mình có thể yêu anh bao lâu.
Cậu chỉ biết mình đã biết anh hơn năm tháng kể từ lần đầu tiên gặp nhau và đã yêu anh gần hai tháng.
Cậu cũng chỉ biết tình cảm của mình ngày một nhiều hơn và không thể xác định được nó sẽ dừng lại vào lúc nào nữa.
Có lẽ...ừm thì có lẽ...nó sẽ không dừng lại được nữa đâu.
Buổi chiều hôm ấy, Hàn Di sau khi tan học liền trở về nơi từng nuôi nấng cậu từ nhỏ. Nơi mà từng khiến cậu cảm thấy cuộc sống quá đỗi đơn giản, hạnh phúc và sung sướиɠ.
Bây giờ đứng trước cánh cổng cao ba mét, những suy nghĩ lúc trước đều vụt biến mất. Lúc này, trước mắt cậu, nó chỉ giống như một toà lâu dài, tuy rất sang trọng, đẹp đẽ và lộng lẫy nhưng nó lại không khác gì một nơi u ám của những kẻ xấu xa đang trị vì.
Bước vào nhà, sự lạ lẫm chợt xộc đến. Hàn Di nhíu mày nhìn chị Như đang loay hoay trong bếp, quản gia Bạch lại không thấy đâu.
Nghe tiếng động, chị Như vội chạy ra ngoài, trước mặt là cậu chủ, cô bất ngờ há hốc miệng, "....Cậu.."
Hàn Di nhìn chị, mỉm cười, " Dì ấy có ở nhà không? "
Chị Như không trả lời nổi, chỉ gật gật đầu liên tục, tay hướng lên lầu. Hàn Di nhìn theo hướng đó rồi rời khỏi phòng khách.
Đứng trước phòng của Mã Doanh, tâm tình lại đột nhiên căng thẳng. Gõ cửa hai tiếng, bên trong từ từ có tiếng động phát ra.
" Vào." Lạnh lùng như trước.
Hàn Di đẩy cửa bước vào, thấy Mã Doanh đang ngồi ở bàn làm việc, cái đầu cúi thấp, bàn tay ôm lấy vân vê trước trán.
Nghe xung quanh yên tĩnh, Mã Doanh chỉ nhẹ nâng mi mắt nhìn ngắm con người trước mặt, khoé môi lại nhếch lên đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
" Trở về rồi?" Bà hỏi, vẻ mặt lại đầy phấn khích.
Hàn Di nghe xong, chỉ nhẹ lắc đầu, vẻ mặt ngược lại cương quyết, " Không, con không trở về. Con đến đây chỉ để nói dì biết, dì hãy dừng lại trước khi dì gặp quả báo đi."
" Haảaaa..." Mã Doanh nhướng nhướng đôi lông mày, âm thanh phát ra từ cổ họng kéo dài một quãng.
" Ngươi giỏi lắm, có phải rất muốn người nuôi nấng ngươi bị gặp quả báo đúng không? Chỉ vì một người dưng mà..."
Chưa cho bà nói hết, Hàn Di đã chen vào, nhấn mạnh, " Không phải người dưng, là người con yêu! "
" Được, kiểu người nào thì ta đây đều không vừa mắt. Hàn Di, ta nuôi nấng ngươi bấy lâu nay, bây giờ chẳng lẽ lại đều quẳng hết vào một xó xỉnh nào đó ư? Đình Huy, con người đó không tốt lành gì đâu.."
"...Dì đã tiếp xúc với anh ấy chưa mà biết rằng không tốt? Mà quan trọng, dì đã từng yêu chưa? Hay dì đã yêu nhưng lại...gặp chuyện gì đó rất kinh khủng nên đã sinh ra nỗi sợ đó?"
" Nỗi sợ? " Mã Doanh lặp lại lời cậu.
" Phải, chính là nỗi sợ. Sợ người khác phản bội mình, sợ người khác đem tình cảm của mình ra đùa giỡn. Con nghĩ...dì có lẽ đã từng yêu ai đó nhưng không được đáp lại nên đã...sinh ra nỗi sợ này đi? Chính vì vậy..mà dì đã ngăn cản tình cảm của con?" Hàn Di chậm rãi nói, giọng điệu có phần mềm mỏng.
Trên bàn, giấy tờ lại tiếp tục bị hất bay bốn phía. Mã Doanh cứ như vừa bị cậu chạm phải nỗi đau hơn mười mấy năm nay, vẻ mặt bà tức giận hệt một hổ mẹ vừa bị mất đi đứa con.
" Câm miệng! Ta không cần biết tình cảm của ngươi là gì, nó ra sao, nó thiêng liêng hay cao cả đến mức nào. Ta chỉ biết...nếu hai đứa vẫn còn tiếp tục, ta quyết sẽ phản đối, ngăn cản đến cùng. "
Hàn Di vừa vặn tiếp thu những lời kia, trong lòng lại cười giễu bản thân.
Đã biết trước đến đây sẽ không thu lợi ích gì? Vì sao vẫn cứ đến thế nhỉ?
Nghĩ rồi, Hàn Di lẳng lặng nhìn bà với một ánh mắt bất lực, cậu chẳng còn gì để nói, đành cúi đầu kính cẩn chào tạm biệt rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vừa bước được một khoảng, đằng sau lưng lại vọng lên một thanh âm quen thuộc nhưng phảng phất vào đó là sự lạnh lùng đến thấu xương.
Mã Doanh cười lạnh một tiếng rồi hướng mắt đến Hàn Di, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, " Lúc đầu còn định đưa người ép buộc ngươi trở về, không ngờ hiện tại ngươi đã tự động tìm tới chỗ giam lõng này...Thật may mắn!"