Phùng Thanh

Chương 51: Tổn thương của cô là do hắn gây ra

Đối với chuyện Triệu Phùng Thanh mất hoàn toàn cảm giác yêu đương, Giang Tấn vô cùng bình tĩnh.

Quần áo mới được đưa tới, hắn thay xong rồi nói, “Triệu Phùng Thanh, đi thôi.”

Triệu Phùng Thanh ngồi trên giường, tóc tai bù xù, vẻ mặt u sầu, “Mẹ tôi có thể đã hiểu lầm chúng ta rồi.” Thật ra không phải có thể mà là thật sự đã hiểu lầm rồi.

“Có lẽ là vậy.” Hiểu nhầm hay không, Giang Tấn cũng chẳng quan tâm lắm. Hắn nhìn đồng hồ, giục giã cô: “Chín rưỡi tôi có lịch họp, em dậy chuẩn bị nhanh.”

Cô không cam tâm cho lắm bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê, đi được vài bước, thì quay đầu, “Tiền lương thư ký của anh cao lắm đúng không? Quốc khánh tăng ca ăn lương gấp đôi à?”

Ừ, lương chính cũng không ít.” Hắn thuận miệng đáp.

Công việc hôm nay của Triệu Phùng Thanh cũng chỉ là sửa lại tài liệu rồi pha cafe

Sau khi Giang Tấn đi vào phòng họp, cô chẳng còn chuyện gì cả.

Vì thế đành ra ban công ngồi ngẩn người.

Cường độ công việc ở đây rất nhiều. Trong ngày nghỉ lễ quốc khánh đẹp thế này, hóa ra còn có không ít người đang tăng ca.

Ban công có kê mấy chiếc bàn tròn, trong đó có hai người đàn ông đang ngồi, vừa nhìn thấy Triệu Phùng Thanh xuất hiện, cả hai trông có vẻ rất kinh ngạc, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Triệu Phùng Thanh tựa lưng vào ghế dựa, gác đôi chân dài lên chiếc ghế khác, cúi đầu nghích di động.

Chơi xong một ván game, cô lôi hộp thuốc lá ra.

Ngậm điếu thuốc, cô tìm cái bật lửa trong người.

Hai tay mò vào tìm trong cả túi áo và quần.

Không có.

Sau đó, có một bàn tay bấm cần gạt lửa đưa tới trước mặt cô.

Ngọn lửa của chiếc bật lửa này có màu lam.

Triệu Phùng Thanh từ từ ngước mắt lên.

Trước mặt cô là một người đàn ông mặc âu phục đang nở nụ cười rất tươi, “Mời dùng.”

Cô híp mắt lại, cắn chặt điếu thuốc, nghiêng người lại gần châm lửa.

Từ góc độ đứng thẳng của người đàn ông kia chỉ thấy bờ môi đỏ hàm răng trắng mũi cao mắt đẹp của cô. Gã bỗng nhiên cảm thấy yết hầu hơi khô nóng, vì thế miệng nuốt nuốt nước bọt. Gã hỏi: “Trước đây chưa từng thấy em bao giờ? Em làm ở phòng nào vậy?”

Triệu Phùng Thanh kẹp điếu thuốc, chẳng mấy thân thiện, “Làm tạm thời thôi.”

Người đàn ông kia tự động hiểu làm tạm thời thành thử việc, gã chủ động kéo chiếc ghế ngồi đối diện cô ra, ngồi xuống, “Chào em, anh là nhân viên phòng vận hành.”

“Ừ.” Cô nhìn ra khung cảnh ngoài kia, miệng phun khói thuốc. Tòa nhà này nằm ở một nơi có thể nói là khu vực hoàng kim của thành phố S, từ tầng thượng nhìn xuống đám người bên dưới chỉ là những chấm đen rất nhỏ.

“Anh là Cao Đống.” Người đàn ông vẫn đang giới thiệu mình.

Cô nghiêng đầu qua nhìn gã, “Có chuyện gì à?”

“Đồng nghiệp mới nên muốn làm quen thôi.” Cao Đống cười cười.

Triệu Phùng Thanh cong khóe miệng, sau đó liếc về phía văn phòng nơi có người đang bước từ đài cao đi xuống.

Cô vừa quay mặt sang, thuốc liền tắt.

Cao Đống hỏi, “Hôm nay em cũng tăng ca à?”

“Phải.” Người vừa nói không phải Triệu Phùng Thanh mà là Giang Tấn. Hắn nhìn cô, “Đi theo tôi về văn phòng.”

Triệu Phùng Thanh đứng lên, hỏi, “Giang tổng, anh muốn uống café ạ?”

Giang Tấn không trả lời, xoay người bước đi.

Cô theo hắn đi vào.

Hai người cũng chẳng thèm quay sang nhìn Cao Đống một cái.

Lãnh trợ lý ngồi trong văn phòng nhìn cảnh này, đột nhiên ngạc nhiên phát hiện ra một điều.

Vừa nãy lúc Triệu Phùng Thanh khó chịu lườm Cao Đống, cái vẻ mặt ấy chính là của một phụ nữ hư. Cuối cùng vừa thấy Giang Tấn đến, trong chớp mắt cô lại chuyển sang dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, ngay cả vẻ mị hoặc cũng nhạt đi ít nhiều.

Lãnh trợ lý thầm vỗ tay trong lòng, thì ra thân phận thật sự của Giang tổng là đạo sĩ trừ yêu.

“Cậu cũng vào văn phòng đi.” Giang Tấn vừa nói thì cắt ngang dòng tưởng tượng của Lãnh trợ lý.

Lãnh trợ lý lập tức nghiêm túc đứng dậy, “Vâng.”

Lãnh trợ lý đi vào phòng tổng giám đốc là vì công việc.

Còn Triệu Phùng Thanh theo vào chỉ là thay đổi một nơi ngồi ngẩn ngơ mà thôi.

Bàn chuyện công việc xong xuôi, Lãnh trợ lý liền đi ra ngoài, hơn nữa còn giúp hắn đóng cửa lại.

Triệu Phùng Thanh tựa người ngồi trên sofa, nhìn về phía Giang Tấn đang ngồi ở bàn làm việc, “Giang tổng, anh muốn uống cafe không?”

Hắn từ chối, “Không uống.”

“Vậy tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

“Ngồi lại đây đi.” Hắn cầm bút lên, đang viết gì đó vào tập tài liệu, “Ban công rất nắng.”

“Cũng tốt mà, càng ấm áp.” Môi trường làm việc ở tòa nhà này rất tuyệt, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát hơn hẳn.

“Ngồi im ở đó.” Giang Tấn vứt một câu ra lệnh như thế sau đó không thèm để ý đến cô nữa.

Triệu Phùng Thanh hừ một tiếng, tiếp tục chơi game của mình.

***

Hai mươi phút sau, Giang Tấn nhận được một email mới.

Đến từ một người có tên là bác sĩ Hà.

Khi Giang Tấn mở mail ra thì ngẩng lên liếc nhìn Triệu Phùng Thanh.

Cô ngồi cứ như không, trông điệu bộ rất lười nhác.

Nội dung email ấy rất ngắn gọn.

Hắn cẩn thận đọc từng chữ rồi tắt trang web. Sau đó nhìn tập tài liệu trên bàn mà đầu óc thì suy nghĩ lung tung.

Từ lúc đó Giang Tấn không tập trung nổi nữa.

Buổi chiều hơn bốn giờ, hắn tan làm.

Triệu Phùng Thanh duỗi người vươn vai mấy cái, cứ như được giải phóng mà hân hoan hỏi: “Giang tổng, lương gấp đôi của tôi đâu?.”

“Hôm nay em làm gì?” Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái, “Chơi bời cả ngày.”

“Tôi vốn phải ở nhà ngủ chứ ai thích đến đây chơi bời, còn chẳng có giường nữa.”

“Nhắc đến giường, vì hôm nay bận bịu công việc quá.” Hắn đột nhiên bình tĩnh nhìn cô, trong mắt hàm chứa ẩn ý không rõ, “Tôi quên mất là em thích chơi trong phòng làm việc.”

“Xì.”

Giang Tấn đi tới khóa trái cửa lại rồi kéo rèm che cửa sổ xuống.

Triệu Phùng Thanh nhìn động tác của hắn, tức giận lườm hắn một cái, “Anh định làm gì đấy?”

“Thỏa mãn suy nghĩ của em thôi mà.” Hắn nới lỏng carvat, cởi từng cúc áo sơ mi từ trên xuống dưới.

Động tác của hắn rất chậm, vẻ mặt lại khá tự nhiên.

Cô thấy thế, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

“Nam nữ trưởng thành đều có nhu cầu.” Giang Tấn cởi cúc áo được một nửa. Từng bắp thịt cũng theo áo sơ mi nửa hở mà lộ, vừa nở nang lại săn chắc.

Triệu Phùng Thanh lùi lại một bước, ỏn à ỏn ẻn nói, “Đêm qua anh thức xem bóng, cũng chưa ngủ đủ giấc, đừng cố nữa.”

Cô cố gắng quan sát vẻ mặt của hắn, tiếc là từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấu được hắn.

Theo như lời trong sách nói, khi đàn ông muốn lên giường, trong mắt họ sẽ có tia lửa, hoặc là vẻ mặt trông sẽ hơi lỗ mãng. Nhưng hắn lại chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong đôi đông từ lạnh băng kia, không chừng ngọn lửa vừa bùng lên cũng bị dập tắt ngóm.

Dù chỉ là bạn giường xa lạ cũng không thể lạnh lùng như thế chứ

Giang Tấn cởi toàn bộ cúc áo sơ mi, sau đó tiến tới gần cô.”Không cần cố.”

Triệu Phùng Thanh hoài nghi nhìn hắn. Nếu hắn thật sự muốn làm chuyện đó với cô, cơ hội tối hôm qua tốt như vậy, tại sao hắn lại không làm.

“Em muốn làm trên sofa hay bàn làm việc đây?” Hắn đứng trước mặt cô.

“Tôi không muốn phí sức.”

Một đôi nam nữ, trên mặt không có chút du͙© vọиɠ muốn lên giường nào, giọng điệu nói chuyện thì y hệt như trò chuyện hàng ngày.

Giang Tấn xoa xoa mặt cô, “Vậy sofa đi. Cởi sạch, nằm xuống.”

Triệu Phùng Thanh quay mắt nhìn về phía sofa, “Giang tổng, tôi có thể uống tách cafe trước không? Tôi muốn nâng cao tinh thần, không tí nữa sẽ ngủ gục trên giường lúc nào không biết.”

“Ngủ gục thì không có đâu, tôi sợ em sẽ hôn mê mà ngất thôi.”

“Trước khi anh và bạn gái cũ lên giường thì đều nói chuyện cái kiểu giương cung múa kiếm thế này à?” Cô vẫn không tin hắn dám làm thật.

Giang Tấn nở nụ cười, kéo cô vào lòng mình. Cằm hắn tựa vào vai cô, quanh mũi là mùi hương từ tóc cô. Hắn thấp giọng nói: “Là em không có tình thú ấy.”

“Xì.” Cô lấy đó đáp lại lời hắn.

Hắn nâng cằm cô lên, dán môi mình vào môi cô, từ từ mυ'ŧ mát, đầu lưỡi từng chút từng chút xâm nhập vào khoang miệng cô.

Nụ hôn ấy của Giang Tấn thật sự rất nhẹ rất chậm. Chỉ là những ngón tay giữ cằm cô kia thì thật chặt.

Triệu Phùng Thanh bị nhốt trong lòng hắn, muốn trốn cũng không trốn được.

Với mức độ này, cô không thấy đau.

Trong miệng Giang Tấn lúc này còn vương hương vị của chén cafe mà cô pha cho hắn lúc chiều.

Thật đắng.

Cô lại quên thêm đường rồi.

Nhưng hắn không ghét bỏ, chỉ uống một ngụm rồi nhắc, “Lần sau nhớ thêm đường.”

Trước kia Triệu Phùng Thanh từng nhìn nam nữ chính diễn màn hôn sâu trên ti vi, lúc ấy cô rất thờ ơ.

Cô không tìm được đàn ông để thực hành, đành thử hôn lên mu bàn tay của mình. Cảm giác rất bình thường.

Triệu Phùng Thanh rất hiếm khi bộc phát ham muốn tình thú.

Hồi đại học, khi các bạn cùng phòng khác xem phim cấp ba Hàn Quốc, Triệu Phùng Thanh xem hết phim xong cũng rất bình tĩnh.

Mấy đứa bạn cùng phòng thì nhao nhao đi tìm bạn trai gạ tình, trông bộ dạng có vẻ không kiềm chế được mà đói khát lắm.

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, có lẽ vì phim này toàn trai xinh gái đẹp, cho nên bản thân chỉ đứng ở góc độ thẩm mỹ mà quan sát. Thử chuyển sang loại phim Nhật Bản kịch tính, hiệu quả nhất định sẽ khác.

Vì thế, Triệu Phùng Thanh đi xem thử phim Nhật, hiệu quả quả nhiên không giống.

Cô có cảm giác đau đớn.

Sau này, Triệu Phùng Thanh đã hiểu rõ quy luật ấy.

Phim ngắn, cứ động tác dịu dàng mơn trớn, cô sẽ không cảm thấy đau. Còn loại phim vừa thô lỗ lại kéo dài, xem chưa được một lúc, cô đã phải tắt đi vì nhìn thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

Khi đó, Triệu Phùng Thanh đã nghĩ, trước khi kết hôn nhất định phải nói chuyện rõ ràng với đằng trai, để đạt được cuộc sống sinh hoạt hòa thuận nhất.

Cô chưa từng kể cho Giang Tấn nghe chuyện đó.

Chỉ là nụ hôn này của hắn thật dịu dàng. Kết hợp với gương mặt, dáng người kia của hắn, cảnh tượng này nhất định sẽ rất đẹp.

Sau khi kết thúc nụ hôn ấy, khoảng cách của hai người chỉ khoảng mười centimet.

Hắn nửa cúi mắt nhìn đôi môi đỏ bừng của cô.

Cô khẽ chớp chớp đôi lông mì dài mà cong.

Khi vòng tay Giang Tấn khóa chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô mà vuốt ve, Triệu Phùng Thanh bỗng nhiên cứng người.

Cô bắt đầu giãy dụa, đập tay hắn liên tục.

Hắn dừng động tác, ôm cô thật chặt trong lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng cô.

***

Sau khi Giang Tấn tiễn Triệu Phùng Thanh về nhà trọ, hắn đi một chuyến tới phòng khám của bác sĩ Hà.

Bác sĩ Hà vừa nhìn thấy hắn thì vô cùng kinh ngạc, “Sao cậu đích thân tới đây?”

Giang Tấn thản nhiên đáp, “Đúng lúc rảnh thì tới tâm sự.”

Bác sĩ Hà chào hỏi rồi mời Giang Tấn đi vào phòng trà. Bác sĩ Hà rất thích uống trà, nên ông đặt một bộ dụng cụ pha trà ở ngay tại phòng khám. Ông châm cho Giang Tấn một tách rồi cẩn thận quan sát Giang Tấn, “Mấy năm nay cậu không có chuyện gì chứ?”

“Vâng, cám ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Hà rất vui mừng, “Thoát ra rồi thì mọi chuyện đều may mắn.”

“Hôm nay tôi tới đây là muốn tâm sự với bác sĩ về chuyện trong email ấy.”

“Ừm.” Bác sĩ Hà đã xem những đoạn video đó, tình hình bệnh trạng thế nào ông cũng đã nói qua với Giang Tấn trong email ấy, “Là bạn của cậu à?”

“Vâng.” Giang Tấn dừng một chút rồi nói tiếp: “Bạn gái.”

Bác sĩ Hà nghe vậy, trong lòng vui như mở hội, nhịn không được mà vỗ vỗ vai Giang Tấn, “Có bạn gái rồi cơ à, chúc mừng cậu.”

“Cám ơn.”

Sau đó, bác sĩ Hà quay lại chuyện chính, “Có phải cô ấy từng có quá khứ không vui khi làm chuyện đó không?”

Giang Tấn gật đầu.

“Cô ấy luôn biểu hiện kháng cự chuyện đó à?”

Giang Tấn lắc đầu.”Thỉnh thoảng.”

Chuyện ở trấn Tông Sơn đêm đó, Triệu Phùng Thanh có vẻ không bình thường.

Lúc say rượu ở thành phố D, cô luôn miệng kêu đau.

Vừa xem được ba video ấy trong máy tính, Giang Tấn liền nghĩ đến một khả năng. Mà hôm nay sau chuyện xảy ra ở văn phòng, Giang Tấn càng chắc chắn, Triệu Phùng Thanh mắc chứng bệnh sợ làʍ t̠ìиɦ.

Bác sĩ Hà trầm ngâm nói, “Cậu có biết trước kia cô ấy từng trải qua chuyện gì không?”

“Biết ạ.”

Tổn thương của cô là do hắn gây ra.