Một Nét Son Tình

Chương 20: Một câu nói của nàng

Lúc còn trong Chương phủ, Đông Cô không ngừng suy đi nghĩ lại, nhưng một khi ra khỏi cửa, liền như đổi thành người khác, lập tức vất hết mọi chuyện ra khỏi đầu. Nàng ướm chừng lượng tiền thưởng trong túi vải, thẳng tiến về phía nhà La Hầu. Gần cả ngày hôm nay đã bị giữ chân một chỗ, hiện giờ mặt trời đã sắp xuống núi. Đông Cô ban đầu định tới Trân Vị mua rượu và thức ăn ngon, đem về cùng ăn mừng với La Hầu một bữa, nhưng ngay sau đó nàng nhớ sáng nay lúc ra khỏi cửa mình không hề nói với La Hầu là sẽ mua thức ăn, sắc trời đã muộn, nếu như chàng đã nấu xong bữa tối, đấy chẳng phải là lãng phí sao. Vừa từ bỏ ý định mua thức ăn xong thì lại nảy sinh một ý nghĩ khác.

Con người luôn mắc phải vấn đề này, mỗi khi có được một chút tiền, cứ hay thích nghĩ xem nên mua gì, không cần biết sẽ bỏ ra nhiều hay ít tiền, chỉ miễn sao được tiêu tiền, còn không thì cả người bứt rứt khó chịu. Hiện giờ Đông Cô chính là vậy, nàng đi giữa phố phường, hai bên đầy những cửa tiệm bán đủ thứ đồ tạp nham.

"Cô nương à, cô nương mua hộp son này đi, son Lâm Châu hảo hạng đấy." Trước một tiệm bán son phấn, bà chủ đưa một hộp son cho Đông Cô xem, "Thơm vô đối, mua một hộp về cho quý chàng điểm tô, càng đẹp lòng chàng."

Đông Cô ngửi ngửi hộp son, đúng là rất thơm. Có điều nàng không sao liên hệ La Hầu chung với son phấn được, chỉ cần cảnh đó ngấp nghé trong đầu là nàng liền muốn phì cười. Xua xua tay, Đông Cô tiếp tục tiến bước. Song, nàng lại nghĩ, nếu như mình thật sự mua son cho chàng, chắc chắn chàng cũng vẫn nhận. Lòng liền trở nên vô cùng ấm áp.

Rất nhanh chóng đã đi hết một con phố, nhưng Đông Cô vẫn muốn chọn một món quà gì có ý nghĩa. Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong lòng âm thầm thở dài, đúng là mình không có thiên phú trong lãnh vực này, nhìn vật xinh xắn nào cũng chỉ cảm thấy tàm tạm, không thật sự nghiêm túc cân nhắc. Đến sau chót nàng vẫn quyết định đi mua món nào thực tế một chút.

Nàng tìm đến một nhà may trong thành, trời đã ngày một lạnh, quần áo trên người La Hầu quá phong phanh.

"Ôi ôi." Giờ này lượng khách trong tiệm rất thưa, người trông tiệm vừa thấy có khách vào, vội vàng đứng lên chào mời, "Khách quan cần quần áo gì đấy ạ, mời mau vào trong xem hàng."

Đông Cô vào trong tiệm, nhìn thấy có hai rương gỗ rất dài, bên trong chất không ít vải vóc.

"Cô nương muốn mua gì ạ?"

"Dạ ở đây có loại áo khoác dày, bền, giữ ấm tốt không?"

"Có có có, đương nhiên có." Người trông tiệm đến trước một chiếc rương gỗ, tìm kiếm một hồi, lấy ra một chiếc áo khoác nền đỏ thêu hoa trắng, "Cô nương, cô nương xem, áo này được không, đường may khéo léo, kiểu dáng mới mẻ, hiện giờ các công tử trong thành đều ưa chuộng." Cô ta mở chiếc áo ra trước mặt Đông Cô, "Mà phía bên trong toàn lót bằng lông thỏ hoang trên núi, mặc vào cực kỳ ấm."

Đông Cô sờ sờ chiếc áo, vừa mềm mại vừa dày, đúng là chất lượng tốt. Hơn nữa được may rất khéo, trên áo thêu những đoá hoa nhỏ xinh màu trắng, vô cùng đáng yêu. Chỉ có điều chiếc áo này nó bé đến độ bản thân nàng mặc còn không vô, đừng nói gì đến La Hầu.

"Chất liệu này mềm thật, đây là vải bông tốt nhất hả cô?"

"Cái này đã là loại rất tốt rồi, nhưng còn có loại tốt hơn cơ." Bàn tay của cô ta đưa vào một chỗ trong rương gỗ, vỗ vỗ xuống một xấp trông dày và bền, "Cô nương, đây là lông cáo Tuyết Sơn, do tổng quản của chúng tôi đích thân đến núi Bạch Môn mua về mùa thu năm nay đấy ạ."

Đông Cô đến gần, "Đây là loại tốt nhất hả cô?"

"Thưa vâng." Người trông tiệm đưa vật liệu cho Đông Cô, "Cô nương, không phải là tôi ba hoa đâu, loại da cáo hoang Bạch Môn này cô cũng từng nghe qua rồi đó, dùng nó làm thành áo khoác, mặc vào người, có thể ngủ giữa núi trong đêm đông, không hề cảm thấy lạnh một chút nào."

Đông Cô cười cười, đâu có cao siêu đến vậy.

Nàng vuốt vuốt chất liệu bằng da này, lông rất dày, đều đã được xử lý và thuộc xong, rất bền chắc. Đông Cô gật đầu hài lòng, "Nếu như tôi mua vật liệu thẳng từ đây, đưa số đo cho tiệm của cô, để các cô may, thì sẽ mất bao nhiêu bạc?"

"Cô nương không muốn mua áo đã được may sẵn?"

Đông Cô đáp: "Vâng, vì kích cỡ mà tôi muốn mua lớn hơn cỡ của đàn ông bình thường kha khá."

Người trông tiệm hiểu ý, "Thì ra là vậy, thế thì phải xem kích cỡ cô nương đưa ra, xem lớn là lớn đến độ nào, cần dùng bao nhiêu chất liệu."

Đông Cô nhìn quanh, "Trong tiệm của cô có bút mực không ạ, tôi có thể vẽ kích thước cụ thể."

"Có có, xin cô nương đợi một chút."

Người trông tiệm rời khỏi chỗ rương vải, chạy ra gian phòng ngoài, lấy giấy và bút mực. Giấy rất lớn, cô ta trải nó xuống sàn, "Cảm phiền cô nương vẽ nó dưới đây ạ."

"Dạ được."

Đông Cô đón lấy cây bút, ngồi xổm xuống sàn. Nàng ráng nhớ kỹ vóc dáng của La Hầu, vẽ đầy đủ chiều dài bao nhiêu, bề rộng bao nhiêu.

"Cô ơi cô nhìn xem như vầy đã được chưa?"

Người trông tiệm nhìn, "Được rồi được rồi, cô nương vẽ rất rõ." Cô ta nhặt tờ giấy lên nhìn một cái, rồi lại chau mày, "Chỉ có điều, cô nương xác định là không vẽ sai chứ ạ?"

"Không đâu, sao thế ạ?"

"Cái....... Cái kích cỡ này có phải quá lớn không ạ, thật sự là may cho đàn ông mặc sao ạ?"

Đông Cô cười cười, "Cô chỉ cần lo may là được."

Người trông tiệm gật đầu lia lịa, "Vâng vâng."

"Một chiếc áo khoác thế này cần bao nhiêu ngân lượng hả cô?"

Người trông tiệm cầm giấy, "Để tôi phải tính toán một chút, xin cô nương ngồi đợi trước đã."

"Được."

Trải tờ giấy lại xuống sàn, người trông tiệm đi lấy một sợi dây da, đo tới đó lui trên mặt giấy.

Trong lúc cô ta đo đạc, Đông Cô chợt nghĩ tới chuyện mình vẫn còn chưa biết vị tiểu vương gia kia đưa bao nhiêu tiền thưởng, tấm da cáo chắc không rẻ, đừng để tí nữa trả không nổi chứ hả. Nghĩ đến đó, nàng bước lui vài bước nhỏ, đứng ra phía sau lưng của người trông tiệm, hơi hé mở bao vải ra. Bao được cột nút rất cẩn thận, nhìn thì đơn giản, nhưng lại không dễ mở. Đông Cô kiên nhẫn gỡ nút thắt ra. Trong bao rất nhẹ, lỡ may không đủ thì phải làm sao......... Cái vị tiểu vương gia kia đúng là, sao mà lại đi keo——

Đông Cô mới nghĩ thầm đến giữa chừng mắt liền trông thấy miệng bao đã hé mở, nàng suýt cắn trúng lưỡi của mình. Trong tay là vàng lóng lánh một mớ......

Đông Cô đổ mồ hôi lạnh. Tiểu vương gia, xin lỗi xin lỗi xin lỗi, đã trách nhầm ngài rồi ạ......

Bây giờ ban thưởng đều dùng vàng hết sao trời........

"Cô nương, xong rồi, chiếc áo khoác này tính tiền vải và tiền công, tổng cộng là ba lượng bạc."

Ba lượng bạc, nếu đổi thành trước đây, dạo Đông Cô vẫn còn chuyển gỗ để sinh sống, thì chính là lương của cả năm của nàng. Nhưng bây giờ thì...... Không hiểu sao Đông Cô cảm thấy tự tin hơn hẳn, "Mất mấy ngày mới làm xong ạ, tốt nhất là nhanh lên nhé cô."

Người trông tiệm thấy Đông Cô quyết định nhanh chóng, cũng không cò cưa giá cả, trong bụng cũng bất giác vui hơn hẳn.

"Nếu như cô nương cần gấp, ba ngày có thể hoàn thành."

Ba ngày, Đông Cô nghĩ ngợi, đúng là nhanh thật.

"Vậy thì thế này nhé, tôi để tiền đặt hàng sẵn với cô, ba ngày sau tôi sẽ đến lấy áo."

Đông Cô không dùng tiền thưởng, mà dùng số bạc vụn Khương Liễm trợ cấp cho nàng.

"Cô nương, bề mặt của chiếc áo này cô nương muốn dùng vải màu gì, có cần đính thêm các loại trang trí?"

Đông Cô bật cười, "Dùng vải màu đen, không cần bất cứ vật trang trí nào."

"Ơ? Màu đen ạ?" Người trông tiệm nghi hoặc, "Người đàn ông này mặc màu đen......"

Đông Cô: "Xin đừng hỏi thêm gì khác nữa, cứ làm như thế là được."

"Vâng vâng."

Nàng bỏ ra 2 lượng bạc đặt hàng, người trông tiệm viết một tờ biên nhận cho nàng.

"Cô nương, ba ngày sau cô nương cầm tờ giấy này đến tiệm là được."

Đông Cô gật đầu, "Dạ."

Ra khỏi tiệm may, tâm trạng của Đông Cô rất khoan khoái. Nàng vừa đi về hướng nhà La Hầu vừa nhẩm tính, cái bao vải con con đó đại khái là 5-6 lượng, coi như gần 600 lượng bạc. Hiện giờ ở Tích Thành nếu muốn thuê một cửa tiệm, địa điểm khu tốt thì quãng 200-300 lượng một năm. Chỉ có điều những mặt tiền đó đa phần dùng để làm tửu lâu, trong khi bản thân nàng không cần một mặt tiền rộng lớn cỡ đó. Hơn nữa Đông Cô cũng có chút nguyện vọng nho nhỏ, đó là nếu như nàng mở một cửa hàng bán tranh, thì nên nằm chỗ nào gần quán rượu của La Hầu một chút, sau này tiện chiếu cố nhau.

Những chuyện này phải suy nghĩ kỹ hơn.

Nàng về đến nhà của La Hầu lúc nào không hay. Quả nhiên La Hầu đã sửa soạn xong thức ăn, Đông Cô nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng ngủ có bày sẵn hai chiếc bát và hai đôi đũa. Thật ra La Hầu không biết nấu những món cầu kỳ, chỉ biết làm những món cực kỳ đơn giản, hơn nữa chàng nấu ăn thì có một đặc điểm, đó là số lượng rất nhiều. Mỗi lần nàng nhìn thấy nồi thức ăn đầy ăm ắp, thì cứ nghĩ sẽ không bao giờ ăn hết, sau đó lần nào cũng chẳng còn dư lấy một miếng.

Thế là nàng cũng hiểu ra, La Hầu ăn rất nhiều.

Đông Cô thích nhìn chàng ăn cơm từng miếng từng miếng rất lớn, chàng ăn càng nhiều, nàng càng cảm thấy vui.

Dùng cơm xong, Đông Cô đun nước, hai người rửa ráy vệ sinh rồi cùng nhau lên giường nằm. La Hầu rất ít ngọ nguậy trên giường phản, lần nào cũng là Đông Cô ôm chàng. Cơ thể của chàng rất cứng, cũng rất ấm. Buông màn xong, Đông Cô độc chiếm chàng, không nhắm mắt lại trong bóng đêm.

Nàng khẽ bảo với La Hầu:

"Chúng ta thành hôn nhé."

hết chương 20