Editor: Gà
Ngày kế, Chu Tu Lâm đến công ty, chỉ thấy Tưởng Cần đứng ở cửa phòng làm việc của anh, mặt lộ vẻ khó xử. "Chu tổng, Chu tiểu thư ở bên trong chờ ngài. Đã nửa tiếng rồi." Tưởng Cần rất buồn bực, Chu công chúa hình như có địch ý với anh.
Chu Tu Lâm gật đầu một cái: "Cậu đi làm việc đi." Anh đẩy cửa vào, Chu Nhất Nghiên ngồi trên ghế.
"Anh, anh đến rồi." Chu Nhất Nghiên đứng dậy, sắc mặt mang theo vui vẻ sợ sệt.
Chu Tu Lâm đi đến trước bàn làm việc, không nói gì, im lặng nhìn cô.
"Anh, anh đừng giận em. Khi còn bé em phạm sai lầm, anh cũng đã tha thứ cho em."
Chu Tu Lâm nhíu mày một cái: "Nhất Nghiên, lần này không phải vấn đề anh tha thứ hay không, người em nên nói xin lỗi chính là Khương Hiểu."
Chu Nhất Nghiên nghiêm mặt, phồng miệng không lên tiếng. Cảm xúc cô chuẩn bị trước khi đến đã từng đợt tan rã.
"Chuyện vai diễn do anh quyết định, em cảm thấy anh là người chẳng phân biệt được công và tư?"
"Không phải."
"Khương Hiểu bị thương, em đã làm gì? Khi nào thì em lại trở nên máu lạnh như vậy?"
"Em..."
"Vì Tần Hoành. Nhất Nghiên, em có thể tỉnh táo một chút hay không!"
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên thoáng chốc trở nên trắng như tuyết, ánh mắt trống rỗng nhìn anh. Anh cũng biết Tần Hoành rồi. Khóe môi cô run run, cảm giác khổ sở khó tả xông lên đầu. "Khương Hiểu nói cho anh biết à? Tần Hoành..."
Mấy năm nay cô ở nước ngoài, cũng quen với hai người bạn trai. Bạn trai tuyệt không giống Tần Hoành, dần dần cô đã quên Tần Hoành.
Nhưng sau khi trở về, đột nhiên thấy Khương Hiểu, cô bỗng nghĩ đến chuyện trước kia.
Cô lúng túng, tức giận.
Khương Hiểu xuất hiện không thể nghi ngờ gì đã nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra trong quá khứ kia.
Ai cũng không lên tiếng, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở vô cùng nóng khét.
Chu Tu Lâm Tâm không hề nhẫn nại: "Nhất Nghiên, em không thể cứ cố chấp như vậy nữa."
"Nhưng anh ơi, em mới là em ruột của anh. Anh và Khương Hiểu mới biết bao lâu đâu? Tại sao anh lại giúp đỡ cô ta như vậy?" Chu Nhất Nghiên đỏ mắt. Theo cô, hết thảy đều là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng thế giới này đâu có nhiều chuyện theo lẽ thường như vậy?
"Nhất Nghiên, làm sai sẽ phải chịu trách nhiệm." Mặt Chu Tu Lâm trầm như băng.
Chu Nhất Nghiên không ngốc, cô nhìn ra, Chu Tu Lâm đã cương quyết."Nếu em xin lỗi Khương Hiểu, có phải anh sẽ không quấy nhiễu em quay phim nữa? Có phải em có thể quay cho《 Niên hoa 》không? "
Chu Tu Lâm nhức đầu, sao cô trở nên cố chấp như vậy. "Đây không phải là một chuyện."
"Anh gạt người! Nếu không phải do anh ra lệnh, sao công việc của em sẽ bị hủy bỏ chứ. Anh hai —— "
Chu Tu Lâm từ từ quay mặt sang, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh chỉ nói một lần, chuyện em đã làm sai thì em phải phụ trách." Không dạy dỗ cô một chút, e là sau này cô thật sự muốn lên trời.
"Được —— được ——" Chu Nhất Nghiên giơ tay lên xoa xoa khóe mắt: "Em sẽ xin lỗi cô ta, buổi tối em sẽ đích thân đến xin lỗi cô ta. Anh, em sẽ sửa."
Chu Tu Lâm nhẹ như không có gì thở dài: "Trước tiên em nên yên tĩnh một chút."
Chu Nhất Nghiên rời đi hơn mười phút sau, Tưởng Cần gõ cửa vào.
"Chu tổng, tất cả mọi người đã đến phòng họp." Chín giờ sáng bọn họ có một cuộc họp, về ảnh thị ở đồi Nam. Hoa Hạ sắp sửa xây một ảnh thị tương tự ở đồi Nam, đây cũng là hạng mục lớn nhất của Hoa Hạ vào năm sau.
Chu Tu Lâm vuốt trán: "Cậu bảo Kỷ Lan gần đây chú ý Nhất Nghiên nhiều một chút."
"Tôi sẽ thông báo cho Kỷ Lan, vậy đóng băng hay tiếp tục công việc của Chu tiểu thư?"
"Giải quyết việc chung, không cần đặc biệt kiêng nể em ấy."
"Tôi hiểu rồi."
"Tính tính này của Nhất Nghiên ở giới giải trí cũng sẽ không đi xa được, để con bé hiểu ra sớm một chút cũng tốt."
Tưởng Cần gật đầu liên tục: "Chu tổng, ngài đừng quá lo lắng. Chu tiểu thư tuổi còn nhỏ."
Chu Tu Lâm vuốt vuốt mi tâm chua xót: "Điều Tina đến bộ phận quan hệ công chúng, nhậm chức trưởng phòng."
Đáy mắt Tưởng Cần chỉ có nghi ngờ ngắn ngủi, xem ra chiếc thuyền Chu công chúa này cũng không thể dễ dàng lên rồi, nếu không sao nói lật là lật ngay. "Được."
Lần này điều Tina đi, nội bộ cũng nhấc lên một cuộc chấn động nho nhỏ. Minh thăng ám hàng [1], trong lòng mọi người đều hiểu. Chẳng qua không ai biết rốt cuộc lý do Tina bị điều đi, chuyện này dần dần trở thành ẩn số.
[1] minh thăng ám hàng: ý nói bên ngoài thì thăng chức, nhưng bên trong lại đang giáng chức
Khương Hiểu ở nhà một mình, không nhàn rỗi. Cô lại thống kê phim truyền hình nổi tiếng trong gần hai năm qua, phim truyền hình nào hợp với thị trường hơn, càng có thể bắt được khẩu vị người xem, cô nhất định phải rõ ràng. Người quản lý không chỉ cần có quan hệ giao thiệp rộng lớn, còn phải thật tinh mắt, giúp nghệ sĩ mình chọn được bộ phim tốt. Rất nhiều diễn viên dựa vào một vai diễn để xoay người, nổi tiếng, thậm chí một vai diễn kinh điển làm nên thành tựu cả đời.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chạng vạng, Chu Tu Lâm trở lại đón cô thì cô mới chợt phát hiện một ngày đã trôi qua như vậy.
Chu Tu Lâm nhìn bản ghi chép trên khay trà và trên ghế sa lon, rải rác. Anh hơi nhíu mày, kéo tay cô, ngưng mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Khương Hiểu, nghỉ ngơi hai ngày, chuyện công việc tạm thời không gấp."
"Tôi có tính toán mà. Hôm nay dì cũng theo tôi xuống lầu đi dạo chốc lát."
"Trong nhà có thư phòng, lần sau có làm việc thì đến thư phòng."
Khương Hiểu le lưỡi: "Tôi quen thế rồi, ở tổ kịch luôn có hoàn cảnh loạn hơn. Có lúc làm thống kê trên ghế luôn."
Chu Tu Lâm cũng không miễn cưỡng cô, mỗi người có thói quen không giống nhau, chỉ cần cô vui vẻ. Anh sờ đầu cô: "Chú ý nghỉ ngơi."
Hai người cùng nhau đến khách sạn thì cha Chu mẹ Chu còn có Chu Nhất Nghiên đã đến rồi.
Cha Chu nhìn thấy Khương Hiểu thì vẻ mặt lộ ra vui mừng: "Mau ngồi đi." Cha Chu là một người sáng suốt lại rộng rãi, bối cảnh trưởng thành của Khương Hiểu ông cũng đã biết. Khương Hiểu độc lập lớn lên, so sánh với con gái trước mắt, nên cha Chu hòa ái hơn với Khương Hiểu.
"Cha mẹ ——" Khương Hiểu lễ phép gọi.
Mẹ Chu gật đầu một cái: "Khương Hiểu, hôm nay sắc mặt con khá hơn ngày hôm qua nhiều."
Khương Hiểu cười đáp: "Con đã khỏe hơn rồi, hai ngày nữa có thể đi làm."
Cha Chu lắc đầu: "Không cần gấp như vậy, Tu Lâm à, con nói xem có đúng không? Ông chủ con không thể quá hà khắc với nhân viên đâu đấy."
Chu Tu Lâm kéo khóe môi: "Em xem cha cũng không tán thành rồi."
Mẹ Chu đẩy Chu Nhất Nghiên một cái, mặt Chu Nhất Nghiên vẫn căng cứng. Cô hừ lạnh một tiếng: "Khương Hiểu —— "
Cha Chu trầm giọng nói: "Không có quy củ, gọi chị dâu."
Khương Hiểu: "... Cha, chúng con là bạn học, kêu tên cũng được mà."
Chu Nhất Nghiên trợn mắt nhìn cô: "Cha, người trẻ tuổi chúng con đã quen kêu tên." Cô cố ý dừng một chút: "Khương Hiểu, chuyện ngày đó, là lỗi của tôi. Tôi không biết cô mang thai."
Khương Hiểu ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi quái dị.
Chu Nhất Nghiên hít sâu một hơi, bị thái độ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô bưng chén trà trước mặt lên: "Tôi lấy trà thay rượu, mời cô một chén. Hi vọng cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này."
Khương Hiểu thật không ngờ lần này Chu Nhất Nghiên sẽ sảng khoái chủ động nhận sai, cái này không giống tính cách của cô ấy.
Mẹ Chu giảng hòa: "Khương Hiểu, lần này Nhất Nghiên thật sự không biết con mang thai." Không biết thì không có lỗi đúng không?
Khương Hiểu khẽ mỉm cười, tay cô đặt trên đùi đột nhiên bị nắm, một sự ấm áp truyền đến tay cô. Cô hơi giật mình, Chu Tu Lâm cầm chặt hơn.
Khương Hiểu không biết nên nói gì, tha thứ, cô không độ lượng như vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng cô nhớ đến ngày đó Chu Nhất Nghiên nổi điên thì đã hoảng sợ. Cô từ từ đứng dậy, Chu Tu Lâm cũng buông lỏng tay cô ra.
"Chén trà này tôi đã uống xong, lúc học trung học đệ nhị tôi ở nhà bác, bác đã nói với tôi gia hòa vạn sự hưng. Tôi vẫn không hiểu, bởi vì từ nhỏ gia đình tôi đã không hoàn chỉnh. Nhưng tôi biết, khi tôi bị thương, cha mẹ còn có ——" cô dừng một chút, liếc mắt nhìn Chu Tu Lâm: "Còn có Tu Lâm, bọn họ đã rất lo lắng." Cô bưng nước trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Lần đầu tiên Chu Tu Lâm nghe thấy cô chỉ gọi tên anh, hai từ đơn giản thôi, đối với anh mà nói, tuyệt vời hơn so với bất kỳ tiếng nhạc nào.
Vẻ mặt mẹ Chu vui vẻ: "Được rồi, sau này hai người các con phải chung sống thật tốt."
Cha Chu cảm thán: "Khương Hiểu nói rất đúng, gia hòa vạn sự hưng. Nhất Nghiên, con nên học tập Khương Hiểu, con bé hiểu chuyện hơn con."
Chu Nhất Nghiên không dám lỗ mạng, ồm ồm nói: "Biết rồi ạ."
Dùng cơm Chu Tu Lâm rất chăm sóc Khương Hiểu, mẹ Chu nhìn thấy hết. Bà lại nghi ngờ, tình cảm hai đứa này hình như không phải giả, sao lại chia giường ngủ?
"Tu Lâm, bây giờ Khương Hiểu mang thai, mẹ đề nghị các con nên trở về, như vậy mẹ cũng có thể chăm sóc con bé."
"Không cần đâu." Chu Tu Lâm thẳng thắn trả lời: "Chúng con sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ."
"Nhưng con bận rộn như vậy, con lại không hiểu, phụ nữ mang thai có rất nhiều chuyện phải chú ý."
"Về phương diện này con đã mời chuyên gia, chúng con sẽ thực hiện theo phương pháp của chuyên gia. Ngài yên tâm đi."
"Con không tin mẹ à? Mẹ đã sinh con và Nhất Nghiên ra!" Mẹ Chu hơi tức giận.
"Mẹ, không phải con không tin mẹ. Nếu cần, chúng con sẽ xin người giúp một tay."
Trong lòng mẹ Chu khó chịu.
Cha Chu không nghĩ vậy: "Các con chú ý nhiều hơn là tốt rồi. Có thời gian trở về nhà, còn có tên của con, cũng có thể suy nghĩ."
"Cái này con sẽ xem xét." Chu Tu Lâm trả lời.
Khương Hiểu nói: "Cha, con cảm thấy ngài rất biết đặt tên, tên Tu Lâm nghe rất tốt, Nhất Nghiên nghe cũng hay. Trước kia bạn học lớp chúng con cũng đã nói thế."
Chu Nhất Nghiên nhất thời choàng tỉnh, cô hơi đắc ý nói: "Cha tôi tốt nghiệp đại học B, năm đó đã mở đầu thành lập câu lạc bộ thơ ở trường."
"Cha, ngài thật lợi hại." Khương Hiểu bội phục tự đáy lòng, đáy mắt đều là vẻ khâm phục.
Cha Chu rất đắc ý: "Tên của trẻ con vùn vụt bay qua đầu cha như từ điển Khang Hi ấy."
"Không cần đâu." Chu Tu Lâm không do dự nói: "Con đã nghĩ xong rồi."
Cha Chu: "..."
Khương Hiểu: "..."
Không khí hơi quái dị.
Khương Hiểu nói: "Con vào phòng dưới rửa tay."
Cha Chu nhìn Chu Tu Lâm: "Tên của con con thì cũng đừng tranh giành với cha, phải nghiêm túc. Con có ý kiến gì, chúng ta có thể cùng nhau tham khảo."
Chu Tu Lâm vân đạm phong khinh đáp một tiếng.
Cha Chu đành phải thôi, ông nội như ông chẳng có quyền lợi gì cả mà!
Chu Nhất Nghiên nhịn không được cười: "Anh, cha đã muốn đặt tên cho con anh từ lâu, vậy mà anh không nhìn ra."
Chu Tu Lâm giương mắt: "Lần đầu tiên con làm cha, hi vọng cha thành toàn cho tâm nguyện được đặt tên cho con của con."
Cha Chu tin lời anh mới là lạ.
Chu Nhất Nghiên liếc phòng rửa tay, cũng đứng dậy đi vào.
Khương Hiểu vừa lúc trở lại.
Chu Nhất Nghiên đi đến bên cạnh cô: "Cô đừng có đắc ý."
"Tôi không đắc ý."
"Cô cho rằng dụ dỗ cha tôi vui vẻ thì có ích à. Khương Hiểu, trước kia sao tôi không phát hiện, cô biết nịnh hót như vậy."
"Tôi cũng không phát hiện, sau này trở về tôi sẽ nịnh bợ chồng tôi, nói không chừng, anh ấy sẽ chia cho tôi một nửa cổ phần công ty đấy."
Chu Nhất Nghiên tức giận cắn răng: "Tôi nói xin lỗi với cô, cũng chỉ vì nể mặt đứa bé trong bụng cô thôi. Dù sao tương lai nó sẽ là cháu tôi."
Khương Hiểu ấp úng trả lời: "Nhất Nghiên, con tôi nhất định sẽ không nhận một người cô dã man như cô."
Hai người dường như trở lại trung học đệ nhị, Chu Nhất Nghiên có tính khí đại tiểu thư, bạn học xung quanh cũng cố nhân nhượng cô. Lâm Vu và Khương Hiểu chính là ngoại lệ. Lâm Vu một lòng nhào vào học tập, hoàn toàn không nói nhiều với người khác.
Chu Nhất Nghiên hết lần này đến lần khác thích đâm Lâm Vu. Khương Hiểu có lúc sẽ giúp một tay đáp trả đôi lời với Chu Nhất Nghiên.
Bây giờ suy nghĩ một chút, thích người trước mắt, mà hết lần này đến lần khác anh ta thích một nữ sinh khác. Thật ra thì cũng rất ngược.
Thử nghĩ xem, nếu Chu Tu Lâm thích người khác, cô nhất định sẽ sống rất khó khăn.
Nhưng mỗi người đều biểu hiện cách thức không giống nhau. Chu Nhất Nghiên quá kiêu ngạo, cô gai mắt những bạn học đến từ trấn nhỏ.
Thật ra thì, do lòng ghen tỵ quấy phá.
Sau khi bữa ăn tối kết thúc, từng người ra khỏi cửa.
Tầng lầu này đều là phòng ăn, trang hoàng tinh xảo. Lầu dưới là các loại mặt hàng xa xỉ, hôm nay là thời gian làm việc, có không ít người.
"Nhất Nghiên ——" trong lúc bất chợt sau lưng có một giọng nói vui vẻ vang lên.
Tất cả mọi người dừng bước lại.
Khương Hiểu quay đầu lại thấy một người cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái có mái tóc dài uốn lượn, ngũ quan xinh đẹp, thuộc về kiểu người đẹp khiến hai mắt bạn tỏa sáng. May là Khương Hiểu đã gặp nhiều nghệ sĩ như vậy, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng rất kinh ngạc.
"Thù Ngôn, em cũng đến đây ăn cơm?" Gương mặt Chu Nhất Nghiên hưng phấn.
"Đúng vậy."
"Tại sao em không gọi chị?"
"Em ăn cùng vài bạn học."
"Được rồi, lần sau nhớ hẹn với chị nhé."
Cô bé chào hỏi cha Chu và mẹ Chu.
Mẹ Chu cười nhẹ: "Thù Ngôn thật sự càng ngày càng đẹp. Mới nửa năm không gặp thôi mà."
"Bác gái, ngài quá lời rồi."
"Thù Ngôn, được nghỉ hè, có thời gian thì đến nhà chơi."
"Được, bác gái. Cháu đã chuẩn bị hai ngày nữa đến thăm ngài." Ánh mắt cô bé vừa nhìn về phía Chu Tu Lâm: "Chu đại ca, đã lâu không gặp."
Chu Tu Lâm khẽ mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Chu Nhất Nghiên kéo tay cô bé: "Cha mẹ, con và Thù Ngôn hiếm khi gặp nhau, cha mẹ về trước đi, con và Thù Ngôn nói chuyện một chút."
"Vậy các con phải chú ý an toàn."
Chu Tu Lâm cũng dẫn theo Khương Hiểu rời đi.
Cô gái trẻ tuổi nhìn bóng lưng bọn họ, hỏi: "Nhất Nghiên, cô bé bên cạnh anh chị là ai vậy?"
Chu Nhất Nghiên suýt chút nữa bật thốt lên: "Trợ lý anh chị mới nhận."
"Quan hệ giữa anh chị và cô ấy có vẻ rất tốt."
"Anh ấy rất xem trọng cô ta." Cô cũng không muốn nói cho người khác biết Khương Hiểu là chị dâu của cô.
"Dáng vẻ cô ấy rất đẹp, đẹp hơn so với Tina."
"Không có ai đẹp hơn em đâu, Thù Ngôn, chúng ta đi dạo một chút."
"Được. Em muốn mua quà tặng mẹ, sinh nhật của bà ấy sắp đến rồi. Chị giúp em tham khảo nha."
Khương Hiểu chậm rãi đi, lông mi dài mà dày nhẹ nhàng rung động: "Nữ sinh vừa rồi là ai vậy?"
Chu Tu Lâm cười khẽ: "Em gái của thần tượng Tấn Trọng Bắc của em."
Cước bộ Khương Hiểu dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Em gái Tấn Trọng Bắc?" Cô quay đầu lại liếc nhìn, cách hành lang thật dài, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Khó trách, khó trách có hơi giống...
"Đúng vậy."
"Nhưng tại sao trên mạng chưa từng đề cập đến." Cô đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, nhưng vẫn không biết.
"Bởi vì nhà họ Tấn muốn cô ấy an ổn bình thường lớn lên, Tấn Trọng Bắc rất thích cô em gái này."
"Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nhỏ hơn Nhất Nghiên hai tuổi."
Khương Hiểu im lặng.
"Sao thế?"
"Chỉ cảm thấy dáng vẻ cô bé rất tốt, nếu có thể ký hợp đồng, nhất định có thể rất hot: cháy lớn luôn."
"Nhà họ Tấn không muốn cô ấy đi con đường này, cô ấy học ở đại học D xa xôi."
"Cô ấy tên gì?"
"Tấn Thù Ngôn, Thù trong tốt đẹp, Ngôn là lời nói."
Khương Hiểu đột nhiên ngoắc khóe môi: "Đột nhiên phát hiện, tên của các người đều có ý nghĩa đặc biệt nào đó, đều mang theo sự mong chờ tốt đẹp từ cha mẹ."
Cha cô đặt cho cô là Hiểu, là bởi vì cô sinh ra lúc bình minh? Hay còn có thâm ý khác.
Hiểu, còn có một ý nghĩa nữa là, khôn ngoan.