Editor: Lạc Tâm Vũ
Khương Hiểu căng thẳng nhìn anh ta, Tấn Trọng Bắc vẫn tươi cười như cũ, cô không phân biệt được anh ta là chân thành hay là cười giỡn. Tấn Trọng Bắc có một phòng làm việc của chi nhánh chuyên nghiệp, còn có cha đạo diễn của anh ta, mẹ diễn viên, làm sao có thể thiếu người.
Nói đùa, bối cảnh lớn mạnh như vậy, thông báo tuyển dụng mọi người phải lựa chọn cẩn thận.
Ba năm trước đây, Khương Hiểu không nộp đơn thành công, đó là khi ấy khả năng của cô chưa đủ. Nhưng cô bây giờ, mặc dù dieendaanleequuydonn có kinh nghiệm làm việc. Nhưng còn chưa đủ tư cách làm trợ lí cho ảnh đế. Tấn Trọng Bắc có thể nhớ được cô, chứng minh năm đó cô để lại ấn tượng quá sâu cho anh ta rồi.
Khương Hiểu nhớ lại, là cảm thấy có chút mất mặt. Lúc đó cô khóc nước mũi đều rơi, Tấn Trọng Bắc cho cô một chiếc khăn tay. Hàng hiệu, chiếc khăn tay đó đến bây giờ còn được cô giữ ở trong hộp. Bây giờ nếu cô cầm khăn tay đăng kí bán đấu giá trên mạng, nhất định có thể bán ra một giá tốt.
Buổi tối, gió thổi vào người, không làm dịu đi một chút oi bức và táo bạo của mùa hè.
Cô cười một tiếng, “Các anh có thể mở được tiền lương bao nhiêu?”
Tấn Trọng Bắc kinh ngạc một hồi, “Chắc chắn cao hơn cô bây giờ.”
Khuôn mặt Khương Hiểu khẽ động, “Tiền lương của tôi chỉ có 5000.” Cô thở dài một hơi. Quay về nhất định cô phải đưa ra kiến nghị với Chu Tu Lâm, Hoa Hạ cho tiền lương của trợ lí quá thấp, Tấn Trọng Bắc cũng mở lương cao lấy cô rồi.
Ngón tay thon dài của Tấn Trọng Bắc vuốt trán, màu sắc đôi mắt sâu như biển, làm cho người ta không phân biệt rõ cảm xúc của anh ta.
Khương Hiểu liếʍ liếʍ khóe miệng, rất bình tĩnh, “Cảm ơn ngài còn nhớ rõ tôi, nhưng bây giờ tôi rất hài lòng với công việc của mình.”
Sắc mặt Tấn Trọng Mắc lộ ra vài phần mệt mỏi, không nhịn được cười một tiếng, nụ cười dần dần bị ánh trăng che giấu. Anh ta gật đầu, nâng tay xoa nhẹ khóe mắt chua xót một chút, “Vậy rất tốt.” Lời nói ngắn gọn mà mạnh mẽ.
Luôn trưởng thành ở giữa kinh nghiệm thất bại lần lượt dạy cho bạn trở nên chín chắn. Khóc nhè là vô dụng, tự bản thân mình muốn phải đi thực hiện.
Khương Hiểu nghĩ lại nụ cười của anh ta, anh ta cũng không phải là đang cười đùa.
Đột nhiên cô bình thường trở lại, cô tỏ ý cảm ơn lần nữa, “Tôi có thể có một yêu cầu không?”
“Cái gì?” Anh ta nhiều hứng thú mà nhìn cô.
“Người bạn tốt nhất của tôi cực kì thích anh, tôi có một yêu cầu quá đáng, ngài giúp tôi ký một cái tên không?”
Tấn Trọng Bắc cười cao giọng, hóa ra là yêu cầu này. “Được.”
Khương Hiểu nhe răng cười, “Vậy lần sau tôi sẽ tìm ngài. Cảm ơn ngài.”
Nơi xa truyền đến một trận tiếng huyên náo, xem ra đêm nay đã diễn hết rồi.
Chỉ chốc lát sau, một đám người Triệu Hân Nhiên khoan thai mà ra. Khương Hiểu đứng dậy, “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Tấn Trọng Bắc nhìn bóng dáng của cô đang biến mất dưới ánh trăng, khi anh ta từ từ đứng dậy, quay lại vừa hay nhìn thấy Trình Ảnh đứng từ một nơi bí mật gần đó. Anh ta gật đầu, “Đến đây lúc nào?”
Trình Ảnh không nhanh không chậm đi tới, cô mặc váy trắng dài, làn váy lay động theo gió, mang theo gợn sóng, không nói hết quyến rũ. “Lúc anh trêu chọc đùa giỡn cô gái nhỏ.”
Tấn Trọng Bắc bật cười, liếc cô một cái.
“Chừng nào thì anh bắt đầu trịnh trọng giở trò dụ dỗ?” Trình Ảnh biết anh ta nhiều năm, nói chuyện chưa bao giờ kiêng dè.
“Thế nào? Sợ tôi lấy người của công ty các người?”
Trình Ảnh nhún nhún vai, “Chỉ sợ anh không lấy được.”
“Thật sao?” Tấn Trọng Bắc nhíu mày, “Nếu tôi có thể lấy đi được?”
Trình Ảnh khẽ ngước đầu, lộ ra đường cong đẹp đẽ của gò má, “Tấn đại ảnh đế, không nói gạt anh, cô gái nhỏ này rất có cá tính. Anh hả, đừng suy nghĩ. Lúc trước tôi từng muốn cô ấy, nhưng cô ấy lựa chọn Triệu Hân Nhiên.”
Tấn Trọng Bắc nói nhỏ, “Cô ấy còn vừa hỏi tôi tiền lương rồi.”
Trình Ảnh cười khúc khích, “Anh đùa người khác, người khác không thể đùa anh.”
Dưới ánh trăng, Tấn Trọng Bắc kết bạn với Trình Ảnh mà đi.
Khương Hiểu và Triệu Hân Nhiên trở lại khách sạn, đoạn đường này Triệu Hân Nhiên im lặng hơn bình thường.
Khương Hiểu cho rằng cô là mệt mỏi, nói sự sắp xếp công việc của ngày mai với cô một chút, chuẩn bị rời đi.
Triệu Hân Nhiên lại gọi cô dừng lại, thực ra xa xa cô ta vừa mới thấy Khương Hiểu đang nói chuyện với Tấn Trọng Bắc. Cô ta lại diễn ngang tài ngang sức mấy trận với Tấn Trọng Bắc, không dám nói quá quen thuộc với anh ta.
“Em vừa đang nói chuyện phiếm với Tấn Trọng Bắc?”
“Tùy tiện nói vài câu.”
Triệu Hân Nhiên lại nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng, “Khương Hiểu, đừng trách chị không nhắc nhở em. Thân phận Tấn Trọng Bắc, đừng thích anh ta, càng đừng vọng tưởng đến gần anh ta. Cuối cùng bị thương cũng chính là em.”
Khương Hiểu hít một hơi, trong lòng lặng lẽ oán thầm, cô là mẹ đứa nhỏ rồi, đâu có thể đi dụ dỗ người khác. Cô giơ giơ ngón dien-dyan(lee^qu.donnn) tay lên, “Em có bạn trai.” Tổ diễn phim nhiều người, để tránh phiền phức, cô sớm để lộ ra tin tức, bản thân mình có bạn trai. Tự nhiên giảm đi rất nhiều phiền toái.
Triệu Hân Nhiên thấy nhẫn của cô, rất thông thường, “Ồ, trước đây sao không nghe em nói qua? Chuyện khi nào?”
“Thì gần đây mới đi đến xác định, nhưng mà anh ấy đi nước ngoài rồi.”
“Lời của chị vừa nói, em đừng để ở trong lòng, chị cũng là vì tốt cho em. Chị thấy được nhiều hơn em, em còn nhỏ.”
“Em hiểu. Chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai chị còn diễn.” Khương Hiểu còn không biết người Triệu Hân Nhiên này sao? Tâm không xấu, chính là hơi chỉ vì cái lợi trước mắt. Về sau có thể càng phát triển tốt hay không, thì xem chính cô ấy rồi.
Khương Hiểu quay về phòng dưới lầu, “vận may” cô tốt, một người ở một phòng, đối diện là phòng của Tưởng Cần.
Tưởng Cần xuất hiện, làm cho các đạo diễn cảm thấy sâu sắc rằng, Hoa Hạ coi trọng《 Thịnh thế thiên hạ 》, mọi người từ trên xuống dưới hết sức xốc lại suy nghĩ.
Khương Hiểu vừa về đến phòng, liền phát hiện trên bàn bày sữa chua, hoa quả. Ba ngày liên tục đều là như thế. Khương Hiểu tò mò, cuối cùng tất cả đây là Tưởng Cần gây nên, hay là Chu Tu Lâm dặn dò anh ta đây.
Cô rửa sạch một quả táo.
Trước lúc ngủ, cầm thước dây đo bụng như trước, có thể là buổi tối cô ăn nhiều, đêm nay bụng lại béo thêm một cm hơn bình thường.
Ngày hôm sau, cô mang hoa quả tới studio chia cho mọi người, trời nóng, hoa quả không để được quá lâu. Cô lại tự mình tạng cho Trình Ảnh một chút.
“Chị Ảnh, nếm thử trái vải.” Nụ cười Khương Hiểu thoải mái.
Ấn tượng của Trình Ảnh với cô tốt, nhặt một trái lên nếm nếm. “Triệu Hân Nhiên, có cô làm trợ lí thật sự là may mắn của cô ấy.” Làm việc không kiêu ngạo không tự ti, làm cho lòng người rất thoải mái, ở studio biết thân biết phận. Cô gái nhỏ như vậy dĩ nhiên là khiến cho vui vẻ.
Khương Hiểu cười hì hì, quay đầu lại thấy Tưởng Cần.
Vẻ mặt Tưởng Cần hình như có chút không thích hợp, đi về phía Khương Hiểu.
“Trợ lí Tưởng, anh có muốn ăn vải không nha?”
Tưởng Cần cắn răng, “Khương Hiểu, cô tới đây một chút, tôi có lời muốn nói với cô.”
Khương Hiểu theo anh ta đi tới góc khuất.
Tưởng Cần thở dài một cái, vẻ mặt căng thẳng, “Phu nhân, sao ngài nổi lên tin đồn phổ biến với Tấn Trọng Bắc?”
Khương Hiểu không hiểu.
“Buổi sáng tôi tới đây, thì nghe được có người nói hai người, trước hoa dưới trăng.” Tối hôm qua Tưởng Cần chính là đi một tiệm mát-xa gần đó, thoáng cái không hề xác định ra việc này. Anh ta mở điện thoại ra, “Cô xem.”
Khương Hiểu lục tin tức.
Tiêu đề【Người phụ nữ bí ẩn gặp gỡ Tấn Trong Bắc trong đêm】bắt mắt, còn kết hợp với một tấm hình mơ hồ, là gò má của cô.
“Người phóng viên này cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi, đơn thuần nói vớ nói vẩn linh tinh.”
Khóe mắt Tưởng Cần giật giật, “Điều quan trọng còn phát tán.”
“Làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thấy rõ là tôi, người khác lại không nhận ra.”
“Người khác nhận ra được cô, nhưng cuối cùng Chu tổng nhận ra được.”
Khương Hiểu vừa cẩn thận nhìn tấm hình một chút, cô trong hình, tóc dài ngăn hơn nửa khuôn mặt. “Trợ lí Tưởng, anh không cảm thấy tấm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hình chụp tôi này cực kì giống Hạ Lam (tên nữ diễn viên) sao?” Cô nhìn kỹ thêm vài lần, “Tôi cũng không biết gò má tôi giống Hạ Lam. Nói không chừng người khác tưởng rằng Hạ Lam.”
Khóe mắt Tưởng Cần co rút một chút.
Khương Hiểu cười, “Trợ lí Tưởng, anh đừng vội, tôi nghĩ Chu tổng anh ấy không nhất định có thể nhận ra tôi đâu.” Ba ngày nay, anh cũng hoàn toàn không liên lạc với cô nha, một cuộc điện thoại thăm hỏi cũng không có.
Tưởng Cần sợ cho phụ nữ có thai áp lực, không dám nói, sáng nay anh ta đã nhận được điện thoại của Chu Tu Lâm rồi. Anh ta cảm thấy công việc của ba ngày nay làm không công, mỗi ngày anh ta đều chủ động mà kịp thời báo cáo mọi thứ của Khương Hiểu về cho Chu Tu Lâm, ăn cái gì, làm cái gì. Bây giờ lại tuôn ra mẩu tin tức này. Anh ta có thể từ chức tự nhận trách nhiệm. “Phu nhân, ngài nên nghĩ giải thích với Chu tổng như thế nào đi.”
Lông mi Khương Hiểu run rẩy, “Trợ lí Tưởng, hay là gọi tên của tôi đi.”
Tưởng Cần nâng tay nhìn đồng hồ, “Xem chừng bây giờ Chu tổng đang ở trên đường tới.
Khương Hiểu: “… Anh ấy tới làm gì? Thực sự sẽ không vì cái tin đồn này chứ? Đần độn cũng có thể nhìn ra đây là giả.”
Có lẽ bây giờ Chu Tu Lâm chính là tên đần độn đi. Tưởng Cần không dám nói.
Buổi chiều, Tấn Trọng Bắc diễn cùng Triệu Hân Nhiên, Hân Nhiên biết được Tấn Trọng Bắc đồng ý hôn ước của công chúa nước láng giềng, khóc còn tìm anh ta, thậm chí ăn nói khép nép xin anh ta không đồng ý cuộc kết thân này.
Đoạn này diễn hai lần, đạo diễn đều không hài lòng.
“Hân Nhiên, cô phải diễn cái loại mất hết hi vọng ấy, cái loại đau lòng đó, mà không phải khóc nhạt nhẽo như thế này.”
Triệu Hân Nhiên xấu hổ, “Đạo hiễn, tôi hiểu.”
Lại diễn một lần, vẫn không được như cũ.
Đạo diễn hô một tiếng: “Ngăn lại! Nghỉ ngơi một chút trước! Lát nữa sẽ diễn.”
Triệu Hân Nhiên có chút mệt mỏi, cô điềm đạm đáng yêu nhìn Tấn Trọng Bắc, “Thật xin lỗi.”
Tấn Trọng Bắc gật đầu, “Cô phải dẫn mình vào trong nhân vật, đừng quá căng thẳng.”
Triệu Hân Nhiên ừ một tiếng, đi đến bên ghế gấp, buồn bực không vui.
Ngày vừa buồn bực vừa nóng, mặc dù bên trong đã mở hai máy điều hòa, vẫn không ngăn được hơi nóng.
Triệu Hân Nhiên rầu rĩ nằm xuống, vẻ mặt u ám.
Khương Hiểu chưa từng học qua chuyên ngành điện ảnh và truyền hình, một mực không hiểu kỹ năng diễn phim. Triệu Hân Nhiên là lên từ phim mạng, kỹ năng diễn cũng còn đang trong giai đoạn học tập. Bản thân dinendian.lơqid]on để cô phụ cho vai chính của ảnh đế Tấn Trọng Bắc như vậy, trong lòng cô liền có áp lực, hiện tại chỉ là mấy cái, bây giờ càng khó chịu trong lòng rồi.
Mười phút sau, đạo diễn còn không kêu bắt đầu. Mọi người cũng ngồi tại chỗ chờ lệnh.
Khương Hiểu cầm cây quạt quạt nhanh cho Triệu Hân Nhiên.
Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Triệu Hân Nhiên híp mắt, “Bên ngoài làm sao vậy? Sao ầm ĩ như thế?”
“Em đi xem.” Khương Hiểu đứng dậy đi ra ngoài.
Đến cửa, vừa hay nhìn thấy Chu Tu Lâm và đạo diễn, phó đạo diễn cùng đi vào. Anh mặc áo sơ mi trắng, cũng không có chiều hướng nếp nhăn trên người, đi tuốt ở đằng trước, tất cả mọi người nhìn anh.
Khương Hiểu nghĩ thầm, ôi, thật sự đến đây, giống như gió mát ngày hè, từ từ thổi tới.
Chu Tu Lâm liếc mắt một cái thì thấy được cô trong đám người, ngớ ngẩn đứng ở đằng kia, sắc mặt hồng hào, tóc buộc lên một cái đuôi ngựa.
Đạo diễn hỏi: “Chu tổng, sao đột nhiên tới đây?”
Chu Tu Lâm: “Ngày khai máy đó vốn muốn tới đây, bởi vì có chuyện không thể đến.”
Đạo diễn nói đơn giản tình hình quay phim ba ngày vừa qua với anh một chút, Chu Tu Lâm gật đầu, “Mọi người vất vả rồi.”
Lúc này đã có người mang một rương đồ uống lạnh* đi tới.
*Đồ uống lạnh: Đồ uống lạnh ở đây bao gồm cả kem, các loại đồ uống giải khát,…
Chu Tu Lâm nói: “Trời nóng, nghỉ ngơi một chút trước.”
Người của anh phân chia đồ uống lạnh xuống. Trong nháy mắt đồ uống lạnh đến làm cho mọi người mát không ít.
Khương Hiểu nỗ lực thật khéo cũng lấy được một cái vị Cornetto*, cô liếʍ liếʍ khóe miệng, cảm giác mát mẻ trong tay một hồi.
* Cornetto: là một thương hiệu kem được nhiều người yêu thích với các sản phẩm ngon, phong phú, hấp dẫn.
Bỗng nhiên ánh mắt của Chu Tu Lâm quét tới, mi tâm hơi nhíu lại, trong nháy mắt Khương hiểu lĩnh ngộ, dường như cầm trong tay bây giờ là một cái □□*, cô vội vã đưa đồ uống lạnh trong tay cho cô gái nhỏ bên cạnh.
*□□: Nguyên văn nó viết y vậy, mềnh cũng ko rõ chỗ này là sao nữa @TruyenHD
Cô gái nhỏ kinh ngạc, “Cô không ăn à?”
Khương Hiểu: “Tôi giảm cân mà.”
Cô gái nhỏ: “Trờ nóng như vậy, ăn một cái không có việc gì.”
Khương Hiểu cười lắc đầu. Đợi cô quay lại, Chu Tu Lâm đã đi cùng đạo diễn.
Cô lại suy nghĩ nhiều.
Lúc này Tưởng Cần tới đây, “Phu nhân, Chu tổng để ngài đi về trước, buổi tối anh ấy đến xem ngài.”
Bỗng nhiên Khương Hiểu nở nụ cười hì hì một tiếng, có loại cảm giác người yêu bí mật như thế.
Cô sờ sờ bụng, Tiểu Đậu Nha, ba con tới thăm con. Im lặng rồi, cô lại nhẹ nhàng nói một câu, ba con vừa đi rất đẹp trai, mang theo gió nha.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đậu Nha muốn gặp ba ba rồi!
Ôm ôm hôn hôn giơ thật cao!
Tác giả này thực sự là trẻ con (cũng) (yêu) trẻ con!
Lời dặn dò từ chương trước tôi đã nhìn ra, các bạn đều phải đòi gấp đôi, mắt lấp lánh. Đang cố gắng!
Rất nhiều bạn dễ thương mới đến đây, hẳn rất nhiều là xem văn tôi lần đầu tiên, sao sao đi ~~
Cảm ơn tặng nhóm cường hào của chất dinh dưỡng lỏng!