Trận đấu phải dừng lại thêm một lần nữa.
Tuy trên cơ thể hai người đang nằm trên mặt đất kêu rên không có vết máu chảy ra nhưng tiếng kêu đau của họ lại thảm thiết và nghiêm trọng hơn nhiều so với Quách Tử An lúc trước.
Phản ứng của những người đang đứng xung quanh cũng khác hẳn, các thiếu niên mặc quần đen áo đỏ kia không hề phẫn nộ, thậm chí Sở Minh Huy còn đứng chống nạnh cười ha ha.
“Ha ha, tự đυ.ng trúng đồng đội của mình để bị thương thế này...” Cậu ta không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của mình mà ôm bụng “cười trên nỗi đau của người khác.”
Mà các thiếu niên áo trắng quần xanh cũng không còn vẻ mặt kiêu căng như lúc trước nữa mà thay vào đó là vẻ mặt xấu hổ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hai người các ngươi...”
Bọn họ vừa xem xét vết thương của hai người kia vừa chất vấn.
“Ta cũng không biết nữa... Ta bị vấp quả bóng nên té ngã... Còn hắn thì đạp lên đùi ta...”
“Không đúng, là ngươi đạp lên đùi ta thì có...”
Hai người vừa kêu rên vừa oán trách lẫn nhau.
Người mà Liễu Xuân Dương kêu ra tay với Tiết Thanh có rất nhiều, thế nên bọn họ có đυ.ng trúng nhau cũng là điều không thể tránh khỏi. Vì thế hắn chỉ trừng mắt hai đồng đội đang bị thương một cái rồi không thèm nhìn hai người kia nữa mà phất tay nói.
“Cẩn thận một chút... Dìu bọn họ đi nghỉ đi.”
Mấy thiếu niên kia nghe vậy liền đến đỡ hai người kia đứng dậy. Thế nhưng không thể ngờ hai người kia lại hoàn toàn không thể đứng lên được, chỉ mới cử động nhẹ một cái mà hai người họ đã gào khóc kêu đau. Điều này khiến các thiếu niên đứng đây rất kinh ngạc, cũng hơi lo lắng. Chẳng lẽ hai người kia bị thương nặng như vậy sao? Vậy là từ nay về sau họ không thể đi đứng như người bình thường được nữa ư?
Mấy người đàn ông đang ngồi trong lều cũng thấy cảnh này. Liễu tam gia chưa kịp kêu người hầu đi tìm hiểu sự việc rồi báo lại cho ông thì cái người đàn ông tên Sở Thành lúc trước đã cất tiếng cười ha ha.
“Hồi nãy ta đã kêu các người mời đại phu, vậy ông ấy đã đến chưa?” Ông nói với người hầu đang đứng bên cạnh.
Mặc dù đang nói với tên người hầu nhưng ánh mắt của ông ấy lại nhìn hướng Liễu tam gia. Người hầu kia hiểu rõ ý ông chủ nhà mình nên vội vàng trả lời là đã mời đến rồi.
“Vậy thì mau kêu đại phu đến khám cho mấy đứa nhỏ đó đi.” Sở Thành nói: “Mặc dù không sợ đổ máu nhưng vẫn nên chuẩn bị trước nhiều thứ khác để phòng ngừa và bảo vệ chu đáo cho bọn trẻ. Hiện tại trận đấu này cũng không phải là trận đấu trên chiến trường mà.”
Người hầu nghe vậy liền “vâng” một tiếng thật lớn rồi rời khỏi lều. Mấy người đàn ông xung quanh cũng vội vã cười khen ngợi.
“Sở Thành huynh nói rất đúng!”
“Sở Thành huynh suy nghĩ thật chu đáo.”
Sở Thành giơ tay ra hiệu cám ơn, miệng thì liên tục bảo “đâu có, đâu có...”, lại còn nhìn về phía Liễu tam gia.
“Đấy là nhờ lời nhắc nhở của Liễu tam gia đó chứ.” Ông nói xong lại nhìn Liễu tam gia chắp tay nói: “Nếu mọi người muốn khen ngợi thì hãy khen Liễu tam gia đây này...”
Lời Sở Thanh vừa dứt, một đám người liền nhìn Liễu tam gia khen tặng. Đương nhiên Liễu tam gia cũng biết bọn họ đang châm biếm ông, thế nên ông đã dùng những lời lẽ cứng rắn để đáp lại họ. Sau một lát, người hầu kia đã chạy trở về để báo tin.
“Bị thương rất nặng, đại phu đã dùng cành liễu để nẹp lại.” Hắn nói.
Nếu đại phu làm vậy, có nghĩa là... gãy chân rồi? Những người đang ngồi trong lều cười nhạo chợt im lặng, vẻ mặt ai nấy cũng đều kinh ngạc. Bởi vì... chỉ mới đυ.ng một cái mà đã bị tổn thương nặng như vậy rồi sao?
“Cái trò đấu bóng này...” Có người sợ hãi nói: “Thật sự rất nguy hiểm.”
............
Những người bán hàng rong đang bị các nha đầu vây quanh đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều người chạy nhanh về phía sân đấu.
“Thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?” Bọn họ nhịn không được tò mò nên cũng cất tiếng hỏi thăm.
Có vài người nhàn rỗi vừa nghe được câu hỏi này liền quay đầu, vẻ mặt hưng phấn đáp:
“Mau đến xem, trận bóng này thật gây cấn.”
Gân cấn? Mấy người bán hàng chợt sửng sốt, chỉ toàn là những thiếu niên không có kỹ thuật đặc biệt, chỉ toàn chơi theo kiểu người này đá bóng vào khung thành đội người kia và ngược lại thì có cái gì mà gây cấn cơ chứ?
“Có hai người đυ.ng trúng nhau rồi, hồi trước thấy máu nhưng hai người lúc này thì bị gãy cả chân luôn...” Phía trước có người vẫy tay hô to: “Nhanh lên, nhanh lên...”
Thấy máu? Gãy chân?
Gây cấn đến vậy ư?
Mấy người bán hàng rong lập tức gánh hàng chạy về phía sân. Những vυ' già hay nha đầu có chút lanh lợi đi đến mua đồ thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, mặc dù bọn họ chưa biết có chuyện gì xảy ra nhưng đứng từ đằng xa đã có thể nhìn thấy xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhanh chóng chạy về phía giữa sân.
.................
Mấy thiếu nữ đang ngồi trong lều cũng nhìn thấy cảnh này. Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ chắc hai người kia cũng không bị thương nghiêm trọng lắm, mãi cho đến khi thấy hai người kia bị khiêng xuống, bọn họ mới hiểu ra. Có người thì che mắt vì sợ hãi, có người hồi hộp đi về phía trước vì hiếu kì.
“Trận thi đấu xúc cúc này thật đáng sợ quá đi...”
“Nguy hiểm quá... Đừng chơi nữa...”
Lần đầu tiên, tất cả mọi người đều ồn ào, bàn tán về cùng một chủ đề, đó là trận đấu bóng hôm nay.
....................
Nhìn thấy hai đồng đội của mình bị khiêng đi, vẻ mặt các thiếu niên của xã Ngũ Lăng đều phức tạp vô cùng. Bây giờ bọn họ đang tập trung tại lều của mình để nghỉ ngơi. Thật không thể ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà đội của họ đã có thành viên bị loại, hơn nữa còn là hai người, lại còn bị khiêng đi nữa chứ... Trong khi đó Quách Tử An - thành viên của đội xã Trường Lạc vẫn đang ngồi bên kia kìa.
“Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.” Liễu Xuân Dương trừng mắt: “Lão Đao cũng đã từng nói, khi sử dụng thủ đoạn này cũng rất dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nên vừa phải thành thạo vừa phải cẩn thận.”
Cái này tất nhiên là ngoài ý muốn rồi, hai người đó đúng lúc va vào nhau, hơn nữa còn đang dùng sức nhiều như vậy nên mới tự đạp gãy chân lẫn nhau, chứ nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn có thể nói là bị người khác làm gãy sao? Bị ai làm chứ? Bị người mới của xã Trường Lạc - cái người mà thường xuyên để mất bóng làm điều đó sao?
Thật buồn cười.
“Phải cẩn thận hơn...”
“Lần sau khi ngáng chân không cần nhiều người như vậy ra tay...”
Mấy thiếu niên nhỏ giọng trò chuyện với nhau, bên kia có hai người lính chạy tới hỏi.
“Tri phủ đại nhân hỏi còn thi đấu được không? Nếu không được thì bỏ đi...”
Liễu Xuân Dương lập tức đỏ mặt, bị người khác hỏi là có thể thi đấu được nữa hay không, hơn nữa còn là người do Tri phủ đại nhân phái tới hỏi, hắn cảm thấy rất mất mặt. Bởi vì câu hỏi này có nghĩa là đối với Tri phủ đại nhân, bọn họ cũng chẳng có gì tài giỏi cả.
“Nè... còn muốn thi nữa không đó...”
Bên kia truyền đến tiếng cười của các thiếu niên đội xã Trường Lạc.
“Nếu không thi thì giải tán hết đi...”
“Trời càng ngày càng nóng rồi, đừng có trì hoãn thời gian của bọn ta...”
Đây là những lời chế nhạo mà lúc trước bọn họ đã nói với xã Trường Lạc, lúc này đối phương đã trả lại toàn bộ, Liễu Xuân Dương và các thiếu niên cùng đội vừa xấu hổ vừa tức giận.
Vì vậy hắn mắng một câu thô tục.
“Hừ, cho các ngươi đắc ý.” Hắn nói: “Chúng ta cần gì phải sợ bọn họ, không nói đến kỹ thuật, chỉ riêng số lượng người, chúng ta đã hơn họ rất nhiều. Nếu ai bị loại thì thế người khác vào sân, cuối cùng thì người thắng cũng là chúng ta thôi.”
Hắn vừa nói xong liền giơ tay chỉ hai thiếu niên.
“Trần Tử, Tiểu Thiên, hai người ra sân.”
Hai thiếu niên được gọi tên liền đồng ý, sau đó nhanh chân đuổi theo các thành viên đội mình. Thấy các thiếu niên xã Ngũ Lăng đã ra sân, các thiếu niên xã Trường Lạc cũng không trì hoãn.
Bọn họ dặn dò lẫn nhau, khi nhìn đến Tiết Thanh, ánh mắt ai nấy cũng có vẻ phức tạp.
“Mới nãy hên là tên nhóc nhà ngươi gặp may đấy.” Sở Minh Huy vỗ vai Tiết Thanh nói: “Hai người kia tự đυ.ng nhau, chứ nếu không người bị thương chính là ngươi rồi...”
Tiết Thanh chỉ cười chứ không nói gì.
“Lần sau đừng như vậy nữa, bảo ngươi chuyền bóng thì ngươi cứ chuyền đi... Tránh cho người khác muốn cướp bóng lại làm ngươi bị thương.” Sở Minh Huy nói tiếp.
“Tôi sẽ chú ý mà.” Tiết Thanh gật đầu nói.
Chú ý? Vậy là đồng ý rồi nhỉ? Sở Minh Huy thầm nghĩ vì không còn nhiều thời gian nữa nên cậu cũng không hỏi lại mà nhanh chóng chạy về phía giữa sân, Tiết Thanh cũng chạy ở phía sau. Trương Liên Đường chạy đến bên cạnh nàng rồi vội nhìn nàng một cái.
Tiết Thanh cũng phát hiện ra nên nhìn về phía hắn.
Trương Liên Đường muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì mà chỉ cười với Tiết Thanh rồi chạy đi, Tiết Thanh cũng cười chạy theo sau.
“Ít gây rối giùm cái đi...”
Quách Tử An ngồi đằng sau mắng nhưng trên mặt cũng không có vẻ tức giận như lúc trước, ngược lại còn có ý cười. Chắc là do vừa nãy thấy hai đối thủ của đội mình đã bị té ngã, bị thương còn nặng hơn cậu. Hơn nữa trong số hai người kia còn có một người là kẻ đã làm chân cậu bị thương lúc trước. Đúng là ông trời có mắt mà!
Chân của Quách Tử An hình như cũng không bị thương nặng lắm. Thế nên cậu ta cứ đứng tại chỗ, chống nạnh nhìn sân đấu, hận không thể cùng đồng đội chạy ra sân chơi xúc cúc.
“Coi như ngươi gặp may...” Cậu nói thầm.
Quách Tử Khiêm đứng phía sau giật nhẹ ống tay áo của cậu nói.
“Huynh, đệ cảm thấy không phải do gặp may đâu.”
Quách Tử An quay đầu, trừng mắt nhìn cậu: “Cái gì?”
Quách Tử Khiêm nhìn về phía giữa sân, cậu nhìn Tiết Thanh chăm chú. Mặc dù trong số các thiếu niên trên sân, Tiết Thanh không có điểm gì đáng chú ý cả nhưng đối với cậu, người này lại rất dễ thấy.
“Những người kia ngã xuống là do dám tấn công cậu ta.” Quách Tử Khiêm lẩm bẩm, cậu cúi đầu nhìn vết thương đang được băng bó trên tay mình. Mặc dù vết thương do cây đinh kia để lại không quá lớn nhưng cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng về mặt tâm lý... Có nhiều lần cậu đã mơ thấy Tiết Thanh, mơ thấy ánh mắt bình tĩnh của Tiết Thanh... khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Cây đinh kia đúng là biện pháp mà cậu đã nghĩ ra cho Quách Bảo Nhi, cố ý muốn làm Tiết Thanh bị thương. Sau đó một khắc đã bị Tiết Thanh làm bị thương ngược lại... bằng chính cây đinh đó.
Lần này mấy thiếu niên ở xã Ngũ Lăng rõ ràng là muốn làm Tiết Thanh bị thương, ai dè bọn họ lại tự làm bị thương lẫn nhau. Cái này cũng quá trùng hợp rồi đó.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Quách Tử Khiêm cho rằng đây tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là do Tiết Thanh đã ra tay. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Thanh lần nữa. Lúc này Tiết Thanh đã dừng chân đứng ở đường giáp ranh, một vị trí không đáng chú ý tới nhưng vẻ mặt cậu ta lại bình tĩnh vô cùng.
Cậu thiếu niên kia mặc một bộ quần áo bó sát, lại vừa chạy rất lâu nên trên cơ thể ra rất nhiều mồ hôi, chúng dính sát vào người khiến cậu ta càng thể hiện rõ vẻ gầy yếu. Mặc dù Tiết Thanh không la lối hay giơ tay đá chân uy hϊếp như các thiếu niên khác, thế nhưng đối với Quách Tử Khiêm, Tiết Thanh chính là một con báo đang im lặng đứng trên sân để chờ đợi săn mồi.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía giữa sân, trong đó có cả mấy vị lão gia đang ngồi trong lều. Hành động chạy ra sân của mấy thiếu niên kia chính là câu trả lời cho câu hỏi của Tri phủ đại nhân.
“Những đứa trẻ này... đúng là những thanh niên đầy nhiệt huyết.” Lý Tri phủ lại cười nói, ông nghiêng đầu nói: “Nào, chúng ta hãy xem kỹ trận đấu này đi.”
Mọi người đều ngừng bắt chuyện, chuyên tâm, chăm chú nhìn về phía các thiếu niên đang chơi xúc cúc.