Viên đạn ghim thẳng vào đầu của Dương Nhân khiến hắn chết tại chỗ.
Cô bước từng bước đến gần Tuệ Nhan Cẩm. Cô ta chảy nước mắt, cả người run rẩy cố gắng lùi lại.
- Thiên Song… Chúng ta từng là bạn mà… Cậu đừng… Đừng làm vậy… Mình… Không muốn chết… Cậu…
Nhìn mẹ mình gục bên vũng máu với con dao cắm vào bụng, Thiên Song cười lạnh. Cô ngồi xuống túm lấy tóc của Tuệ Nhan Cẩm kéo lại phía sau.
- Tại sao mày gϊếŧ mẹ tao? Mày đã hại chết bà ấy rồi!
- Thiên Song… Mình chỉ muốn giữ kín bí mật thôi… Tại bà ấy ép mình… Mình không có cố ý. Cậu… Tha cho mình đi…
Cô bắn thêm một phát đạn vào bên tay còn lại của Tuệ Nhan Cẩm. Cô ta la hét tuyệt vọng. Sau cùng, biết được bản thân không thể thoát, cô ta căm hận nhìn cô.
- Thiên Song, mày gϊếŧ tao mày cũng sẽ không thoát đâu… Hahaha. …
Điên rồi! Tuệ Nhan Cẩm điên rồi. Lần này cô thẳng tay bóp cò. Dòng máu từ đầu Tuệ Nhan Cẩm bắn vào mặt của cô. Đến nước này thì chẳng thể quay lại nữa rồi. Nhìn cô ta gục xuống, cô cố gắng lết người bò về phía của mẹ. Bà bất động nằm lạnh lẽo ở đó. Cô ôm lấy cơ thể của mẹ mình lên, vừa khóc vừa thất thần. Trong cái ngõ sâu này, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta sợ hãi.
Tiếng xiềng xích từ phía xa vọng đến. Thiên Song ngẩn đầu lên, trước mắt cô có một màn sương mờ ảo bay đến. Hắn Bạch Vô Thường xuất hiện, hai người nhìn một màn này rồi lại nhìn cô. Hắc Vô Thường lấy giấy bút ra ghi chép gì đó.
- Tuệ Nhan Cẩm và Dương Nhân là do cô gϊếŧ?
Bạch Vô Thường hỏi.
- Đúng!
Cô không hề giả dối. Hắc Vô Thường nghe xong thì lắc đầu.
- Tuệ Nhan Cẩm và Dương Nhân mệnh vẫn còn rất dài vì tổ tiên của họ trước đây tích rất nhiều đức. Cô đã thoát li khỏi nhân gian rồi, đã trở thành tiểu thϊếp của Thủy Thần thì không được can thiệp vào chuyện của Địa Phủ. Cô có biết bản thân đang vướng vào tội lớn không?
- Tôi chỉ muốn trả thù thôi!
- Ta biết tâm trạng của cô và đồng cảm. Tuy nhiên, hành động này của cô đã khiến cho trật tự sổ sinh tử đảo loạn. Cô buộc phải theo bọn tôi trở về Địa Phủ một chuyến.
Lúc này, Bạch Vô Thường đi tới, quăng sợi xích ra, lôi ba linh hồn vừa chết lên. Cô nhìn thấy mẹ mình thì ngỡ ngàng, đặt thi thể của mẹ xuống muốn chạy theo linh hồn của bà.
Thủy Thần lúc này đã hồi phục lại sức lực. Hắn thoát ra khỏi túi áo cô, trở lại dáng vẻ hình người. Hắn thấy cô chạy theo thì vươn tay kéo cô lại bên cạnh. Mắt đối mắt nghiêm nghị với Hắc Vô Thường.
- Nàng ấy là người của ta! Ta không cho phép nàng ấy xuống Địa Phủ!
- Thủy Thần, chúng tôi chỉ làm theo nghĩa vụ thôi. Ngài…
Thủy Thần không muốn nghe Hắc Vô Thường giải thích. Hắn lấy bình thủy tinh nhỏ đựng rắn bảy đầu ra ném về phía Hắc Vô Thường. Sau đó, hắn ôm lấy cô hoà vào gió trở về Thủy Tinh Cung.
Bạch Vô Thường muốn đuổi theo nhưng lại bị Hắc Vô Thường ngăn lại.
- Ngài ấy điên rồi! Tội của cô ta đến giờ phút này đã đến tai của các vị Thành Vương rồi. Tuy là bạn bè nhưng Diêm Vương cũng không thể giúp được. Thủy Thần là muốn đối đầu với Địa Phủ?
- Bạch, chuyện này đừng nên nói nhiều. Đến đâu thì đến đó đi.
Hắc Vô Thường cũng không mong muốn chuyện này xảy ra. Hắn quay lại nhìn ba âm hồn nhợt nhạt phía sau. Tuệ Nhan Cẩm giờ đâu vẫn nở nụ cười, cô ta thậm chí còn không sợ bản thân sẽ bị bắt đi.
- Còn cười? Nếu không phải tại ngươi tất cả mọi chuyện sẽ chẳng đến bước này? Âm hồn nhỏ bé như ngươi dám…
Làm sao mà Bạch Vô Thường có thể chịu nổi cái âm hồn thấp bé kia đương đương tự đắc.
Bạch Vô Thường xiết lại dây xích chặt hơn rồi hừ lạnh kéo cả ba đi.
Đôi mắt của Hắc Vô Thường nhíu lại quan sát Tuệ Nhan Cẩm. Hắn có dự cảm xấu về cái âm hồn này.
Quả nhiên, đi được chưa bao xa. Xiềng xích trong tay của Bạch Vô Thường bị đứt. Tuệ Nhan Cẩm nhanh chóng chạy thoát. Hắc Vô Thường dùng lực muốn tóm cô ta lại nhưng oán khí của cô ta rất mạnh. Thoắt cái đẩy Hắc Vô Thường về phía sau đập người xuống đất.
- Hắc…
Trước khi chết, Tuệ Nhan Cẩm đã buông một lời nguyền độc. Chính vì vậy mà dù có chết thì lời thề đó vẫn linh nghiệm. Oán khí của cô ta rất nặng… Sự hận thù biến thành sức mạnh nên mới có thể thoát khỏi xiềng xích đen của Hắc Bạch Vô Thường.
- Trở về, thông báo cho đầu trâu mặt ngựa hợp lực đi tìm Tuệ Nhan Cẩm ngay!