Thân hình từ đâu xuất hiện chắn trước mặt của cô, ngăn cản rắn bảy đầu đang lao đến.
- Muốn máu của ta sao? Ngươi đã hỏi ý kiến ta chưa?
Rắn bảy đầu bị xiềng xích xanh ngọc bích của Thủy Thần xiết chặt lại. Nó gừ lên một tiếng đau đớn muốn vùng vẫy nhưng không được. Cuối cùng, Thủy Thần lấy từ trong người ra một bình thuỷ tinh trong suốt, miệng lẩm nhẩm thần chú thu phục rắn bảy đầu vào bình.
Thiên Song đứng ngay sau lưng của hắn, không hiểu sao hai dòng lệ cứ hế chảy xuống.
Cô thất thần.
Chắc vì lần đầu được người khác bảo vệ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng được ai bảo vệ cả. Cuộc sống của cô phải tự lập, tự mình bảo vệ mình ngay từ khi lên 6 tuổi. Đến chết rồi, cũng không ai cứu…
Thủy Thần xong việc muốn quay sang xem cô ra sao. Nhưng hắn còn chưa kịp quay lại, một bóng trắng lập loè phía cuối hành lang xuất hiện.
Có vẻ như cô cũng nhìn thấy. Chính xác là một con ma nữ.
Cô lừ lừ bay lờ lờ, trên tay ôm một đứa bé đang cất tiếng khóc. Tóc của nó dài xoã xuống, hai hõm mắt đen đậm rỉ ra từng dòng máu nhỏ xuống đất. Không khí xung quanh hạ thấp xuống cùng cực. Chân tay cả cô hơi run lấp vào phía sau lưng của Thủy Thần.
Tư Hạo Quân chăm chú quan sát. Oán khí từ con ma nữ này rất mạnh, có vẻ lúc trước chết rất thảm nên mới tích tụ sự hận thù lớn như vậy. Không hiểu sao hắn lại có dự cảm xấu.
Mùi máu từ tay của cô bắt đầu toả ra, bầu trời bỗng xám xịt. Cô nghe thấy rất nhiều tiếng gào thét quỷ dị từ xa vọng tới. Đột nhiên con ma nữ bên kia lao đến, cô sợ hãi hét lên một tiếng. Thủy Thần liền ôm cô vào lòng, tay trái vươn ra đỡ lấy bộ móng dài của con ma nữ kia. Lực tác động mạnh đến nỗi khiến hắn hơi sa chân về phía sau.
Mãi mới đánh bật con ma nữ kia ra, Thủy Thần liền nhanh chóng dùng sức mạnh của mình cầm tay của cô lên chữa lành vết thương.
Tuy đánh với mấy linh hồn ác quỷ hắn có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng đánh với vô số linh hồn vì mùi máu kéo đến thì hắn không chắc.
Vì mải dồn công lực chữa lành vết thương cho cô. Con ma kia bay đến giơ bộ móng vuốt lên cào một đường dài lên lưng của Tư Hạo Quân. Hắn cố gượng người giải quyết vết thương cho cô xong. Sau đó mới quay lại giơ tay đánh bay con ma nữ kia. Cô nghe thấy tiếng thét chói tai của nó rồi bóng dáng biến mất hoàn toàn.
Tư Hạo Quân vung một ít bột trắng hoà lẫn vào trong không khí. Cô cũng không còn nghe thấy những tiếng kêu ghê rợn kia nữa.
Bầu trời rất may đã sáng lại.
Tư Hạo Quân ngồi xuống đất, lưng của hắn bị cào khá sâu. Chạy lại nhìn vết thương trên lưng của hắn cô thấy hơi hoảng.
- Quân… Ngài… Bị thương rồi…
- Không sao!
Cô đỡ Tư Hạo Quân dậy. Bỗng cả người hắn đổ gục trên vai của cô. Thiên Song bất ngờ, Tư Hạo Quân vì kiệt sức mà ngã xuống, hiện nguyên hình thành một con rồng màu trắng lớn.
Cũng may nơi này không có ai, nếu để họ nhìn thấy nguyên thần của Tư Hạo Quân chắc sẽ sợ phát ngất.
Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy rồng thật sự. Cứ ngỡ trong truyện kể hay trên phim thôi, thực sự là ngoài đời cũng có. Từng chiếc vảy của hắn rất đẹp, lấp lánh như những viên trân châu ngũ sắc. Đặc biệt, cặp sừng trong suốt có màu ngọc bích khiến cô thầm phải trầm trồ.
- Như thế này làm sao tôi đưa ngài về được?
Tư Hạo Quân cựa quậy mình, sau đó hắn thu nhỏ lại bé bằng lòng bàn tay cô.
Thiên Song lắc đầu, đành cúi xuống bế con rồng nhỏ vào lòng.
- Ta cần tịnh dưỡng vài giờ. Phiền nàng rồi…
Thiên Song bất đắc dĩ cho con rồng nhỏ vào túi áo trước bụng. Cô đi lang thang trên đường gϊếŧ thời gian đợi Tư Hạo Quân khôi phục.
Đi qua một cái ngõ nhỏ, cô nghe thấy có tiếng đánh nhau. Do tò mò, cô liền nhẹ lách người đi đến xem có chuyện gì. Một khẩu súng đen bị hai người giằng co rơi xuống ngay chân cô. Thiên Song ngờ vực cúi xuống nhặt khẩu súng lên.
Ai ngờ, oan gia ngõ hẹp, cô lại gặp Tuệ Nhan Cẩm và Dương Nhân ở đây. Dương Nhân đang dựa người vào bức tường phía sau, còn Tuệ Nhan Cẩm đang nhăm nhe con dao trong tay tiến lại gần một người phụ nữ. Cả người của cô chấn động, cái người phụ nữ tóc bạc gần hết đó… Là mẹ của cô…
- Tuệ Nhan Cẩm, Dương Nhân… Tôi đã nghe hết những gì hai người nói với nhau rồi. Các người có còn là con người không? Tại sao lại hại chết con gái tôi?
- Bà già, im đi! Tại do con gái bà ngu thôi! Mà người nghèo như bà làm gì có cửa mà dám kiện tôi.
Mẹ già đáng thương đó nghe được những lời này thì kích động muốn xông lên. Nhưng bà không phải đối thủ của Tuệ Nhan Cẩm. Cô ta cầm lấy con dao đâm thẳng vào bụng bà.
- Con gái bà là cái thá gì? Nó đáng chết! Kẻ nghèo hèn như hai mẹ con bà đáng chết!
Dương Nhân tuy không nỡ nhìn nhưng cũng không đến ngăn cản. Hắn đứng yên tại chỗ, dung túng cho Tuệ Nhan Cẩm.
Đúng lúc này, một viên đạn bay đến bắn trúng tay của Tuệ Nhan Cẩm. Viên thứ hai bắn thẳng vào chân của Dương Nhân. Hai người kêu lên, ngã xuống đất, mắt hướng về phía của người vừa bắn.
Thiên Song lúc này không còn là chính cô nữa. Thấy mẹ mình bị tên kẻ này làm hại, cô không thể nào chấp nhận được. Cơn tức giận dường như lên đến đỉnh điểm.
Tuệ Nhan Cẩm như không tin vào mắt mình.
- Không… Không thể nào… Thiên Song… Sao mày còn sống…
- Dù tao có chết, tao cũng phải lôi hai đứa khốn bọn mày xuống địa ngục. Tuệ Nhan Cẩm, Dương Nhân! Hai chúng mày đi chết cho tao!