Nhìn cô đang trong tình trạng khó thở, Thủy thần suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận lời đề nghị của Diêm Vương.
- Được thôi! Một lời đã định, giao phu nhân của ta ra đây!
Diêm Vương rất dứt khoát nhấc Thiên Song lên ném về phía của Thủy thần. Hắn nhanh chóng đón lấy cô ôm vào lòng. Tình trạng của cô khá bất ổn nên hắn đành lấy ra một viên linh đan cho vào miệng của cô.
Lúc này, cơ thể của Thiên Song mới trở lại như bình thường được.
- Muốn ta giúp ngài chuyện gì?
- Ta muốn nhờ Thủy thần đi bắt rắn bảy đầu giúp ta. Mấy hôm trước, nó đã vượt ngục từ tầng 18 lên nhân gian. Rắn bảy đầu này rất nguy hiểm, nếu không mau chóng bắt nó trở lại… Chỉ sợ lục giới đại loạn.
- Sao Diêm Vương ngài không tự mình đi bắt?
Câu hỏi của Thủy thần khiến cho Diêm Vương có chút ấp úng. Sau cùng, hắn ta đành thú thật.
- Chả là… Nhất Nhi đang mang thai, ta bận chăm sóc phu nhân của ta. Lưu phán quan vì một người phàm nên đang chịu phạt. Còn hắc bạch vô thường đi thu thập âm hồn không hết việc. Ngài biết đấy, những người có năng lực đều bận cả, ta cũng không thể trông chờ vào đám lính kia được.
Nghe Diêm Vương thổ lộ xong, Thủy thần và cô bất giác nhìn nhau bất lực không nói.
Cô không ngờ Diêm Vương lại chiều vợ tới vậy. Chính sự không lo, chỉ vì vợ mang thai mà gạt hết đi chỉ bận chăm sóc vợ. Nói qua cũng phải nói lại thật lòng, cô thật sự ngưỡng mộ Diêm Hậu… Diêm Vương này đúng là mĩ nam hoàn hảo.
- Diêm Hậu chỉ là mang thai đứa tiếp thôi, ngài có cần phải làm quá lên?
- Thủy thần chưa từng làm phụ vương nên làm sao hiểu nổi người sắp có nhị công chúa như ta. Tiểu Diêm Tử rất hiểu chuyện, nó lại sắp có muội muội… Ta cũng rất cao hứng.
Câu nói này của Diêm Vương như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt của Thủy thần. Hắn phải cố gắng lắm mới không thể tức giận.
Đã vậy, cô lại buộc miệng thốt ra một câu.
- Diêm Hậu thật là có phúc, ta rất ngưỡng mộ cô ấy khi có một người phu quân như ngài.
Diêm Vương rất hài lòng. Còn mặt của Thủy thần không thể nào đen hơn được nữa. Hắn ôm chặt lấy cô hơn.
- Mai ta sẽ đi bắt rắn bảy đầu! Cứ thế đi!
- Vậy nhờ ngài rồi!
Hắn đã bị tên Hắc Huyết đó chế giễu thì không nói, đã vậy mà cô còn tỏ ra hâm mộ Diêm Hậu. Chẳng lẽ hắn không có khả năng cho cô hạnh phúc sao? Để cô làm tiểu thϊếp hắn đâu có để cô chịu thiệt cái gì?
Khi trở lại Thủy tinh cung, Thủy thần vẫn chưa nguôi giận. Hắn nắm tay cô kéo một mạch đi vào phòng, kết giới xuất hiện ngăn không cho ai vào.
Bị hắn đè lên giường bất ngờ khiến cho cô ngơ ngác không hiểu gì. Hai cổ tay cô bị hắn nắm tới đau không cử động nổi. Gương mặt của hắn kề sát gương mặt cô.
- Ta có chỗ nào chưa làm tốt? Nàng có thể nói cho ta biết.
- Hả?
Thiên Song không biết trả lời ra sao. Hình như từ lúc gặp hắn, cái gì cô cũng không bị thiệt. Chỉ có điều suốt ngày cứ ép cô ở trong cái Thủy tinh cung này khiến cô phát chán.
- Tôi muốn ra ngoài, ngài có cho sao?
Hai tay cô dần được nới lỏng ra. Tư Hạo Quân chống hai cánh tay rắn chắc xuống giường, sau đó hắn buông thả đè lên người cô. Gương mặt cô cùng với chiếc sừng rồng cọ cọ nhẹ vào cổ của cô.
- Mai ta đi bắt rắn bảy đầu, ta sẽ dẫn nàng đi cùng.
Cô như không tin vào tai mình.
- Thật sao?
- Ừ, còn gì nữa không?
- Ta… Chỉ là thắc mắc… Tại sao ngài không lập Thủy Hậu?
Hình như cô hỏi hơi quá trớn. Thủy Thần im lặng hồi lâu rồi nói.
- Từ giờ nàng đừng hỏi về vấn đề này. Nàng chỉ cần biết nàng là tiểu thϊếp của ta là được rồi. Mai ta sẽ dẫn nàng đi… Nghỉ sớm chút.
Dù sao chỉ cần ra ngoài là tâm trạng của cô rất thoải mái rồi. Cô mỉm cười, vươn tay vòng qua ôm chặt lấy Tư Hạo Quân.
Cái ôm này khiến cho hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn lập tức đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Trong phòng lạ diễn ra một cảnh xuân sắc nóng bỏng…