Thiên Song, mình lỡ yêu Dương Nhân rồi… Cậu là bạn thân nhất của mình… Xin cậu… Hãy nhường lại anh ấy cho mình…
Đùa à? Thiên Song cô sống 21 năm trên đời này chưa thấy trường hợp nào như cái trường hợp này.
Bạn thân của cô, đi yêu bạn trai cô, rồi xin cô nhường lại anh ấy cho cô ta?
Quả nhiên, sự nhìn người của cô quá kém, lại nhìn nhầm con hồ ly này làm bạn thân suốt 3 năm…
- Bạn thân ơi bạn thân, bạn muốn có được Dương Nhân thì tự mình mà giành lấy. Tôi đây không có nghĩa vụ để nhường bạn!
- Thiên Song, hãy nghe mình nói. Mình thực sự…
Còn không để cho Tuệ Nhan Cẩm nói xong, Thiên Song nhanh chóng quay người bỏ đi. Từ nay, tình chị em coi như chấm dứt!
Mấy hôm sau,
Trường cô đột nhiên tổ chức đi dã ngoại. Địa điểm lần này chính là đi du thuyền đến một hồn đảo cắm trại.
Sau vụ hôm đó, Tuệ Nhan Cẩm như biến thành một người khác. Cô ta không còn ngó ngàng gì tới cô nữa. Thậm chí còn chuyển phòng trong kí túc xá sang phòng khác ở. Điều mà Tuệ Nhan Cẩm vẫn không thay đổi chính là luôn tỏ ra yếu đuối, hiền thục trước mặt của Dương Nhân.
- Thiên Song, sao anh có cảm giác như em và Tuệ Nhan Cẩm có tranh chấp vậy?
- Không có gì, chỉ là cô ta muốn cướp anh đi mà thôi.
Vậy mà Dương Nhân tưởng coi nói đùa. Anh ta giơ tay xoa xoa đầu của cô nói.
- Thôi, chuyện nhỏ nên bỏ qua. Dù sao hai người cũng là bạn thân mà. Em nên học Tuệ Nhân Cẩm đi, thục nữ một chút mới đáng yêu. Anh qua giúp cô ấy xách đồ đây!
Thiên Song nghe vậy lộn tiết không nói nữa. Cô không biết Dương Nhân là đang giả ngu hay ngu thật nữa. Bạn trai này… Cô chỉ sợ mối quan hệ của hai người không còn bao lâu thời gian sẽ tan vỡ mà thôi…
Tối hôm đó, chiếc du thuyền vẫn đang chạy về phía hòn đảo. Thiên Song định leo lên giường đi ngủ thì nhận được tin nhắn. Cô đọc qua rồi vơ lấy áo khoác đi lên boong tàu.
Người hẹn cô trong tin nhắn là Dương Nhân nhưng người đang có mặt ở đây chính là Tuệ Nhan Cẩm.
- Sao cô lại cầm điện thoại của Dương Nhân?
- Đương nhiên là anh ấy uống say nên đưa điện thoại cho tôi.
- Tôi không rảnh mà chuyện với cô.
Cô đang rất buồn ngủ đương nhiên không thèm gây lộn với cô ta. Vừa quay người chưa đi được mấy bước, đột nhiên Tuệ Nhan Cẩm lao nhanh tới túm lấy tóc của cô đi đến phía lan can ấn xuống.
- Tuệ Nhan Cẩm… Cô điên cái lỗi gì? Buông ra…
- Dương Nhân nói rằng nếu anh ấy gặp tôi trước, anh ấy sẽ yêu tôi. Bây giờ, đơn giản là cô chết đi thì chúng tôi mới bắt đầu lại được.
Thiên Song không ngờ tình bạn lại rẻ rúm như vậy. Vì một người đàn ông mà bạn thân cô lại muốn cô chết?
- 3 năm vui vẻ của hai ta giờ cô làm vậy với tôi?
- Tôi yêu anh ấy nên tôi có thể làm bất cứ điều gì!
Nói rồi, cô ta túm lấy cổ áo của cô ra sức lật người cô xuống biển. Thiên Song cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó cô rơi tự do xuống mặt nước. Sự lạnh giá bủa vây lấy cô trong giây lát.
Đúng lúc này, Dương Nhân bất ngờ chạy đến. Anh ta nhìn thấy cô ngã xuống biển thì hốt hoảng định nhảy xuống cứu. Ai ngờ, Tuệ Nhan Cẩm ôm chầm lấy anh ta.
- Em không biết tại sao cậu ấy bị ngã xuống đó… Dương Nhân, nước biển lạnh lắm… Anh mà nhảy xuống đó anh cũng sẽ chết cóng mất. Vả lại, đừng gọi mọi người tới… Họ sẽ nghĩ rằng chúng hại chết cậu ấy.
Dương Nhân nghe những lời này lại rất lọt tai. Anh ta do dự mãi, cuối cùng cắn răng đứng trơ mắt nhìn cô đang vùng vẫy kêu cứu dưới dưới nước.
- Em nói đúng, là cô ấy nhảy xuống, không liên quan tới anh và em.
Trước khi chìm xuống, Thiên Song còn đưa mắt nhìn chằm đôi cẩu nam nữ đang chứng kiến cái chết của mình. Điều cô hận nhất chính là trước kia quá tin tưởng vào đứa “bạn thân” này.
_____
Tại thủy tinh cung.
Thiên Song tưởng chừng như bản thân chết rồi, ai ngờ…Khi cô tỉnh lại… Phát hiện bản thân đang nằm trong một cỗ quan tài bằng pha lê tuyệt đẹp. Khung cảnh xung quanh vừa thực vừa hư ảo.
Một mĩ nam với máu tóc dài màu bạc từ đâu xuất hiện, trên đầu hắn có hai chiếc sừng lấp lánh trông rất cuốn hút.
Hắn bình thản đi đến bên quan tài, nhìn xuống nói với cô rằng:
- Thủy tộc rất khó sinh được hậu nhân, ta lại ghét những nữ nhân phàm trần. Cũng vừa hay, ta lại thấy cô vừa ý. Hoặc ở lại đây sinh Tiểu Hải Long cho ta, hoặc đợi Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn cô về Địa Phủ!